Diệp Thần chậm rãi nói: “Nhưng còn giải dược……”
Đỗ Phi Phi nghiêm mặt nói: “Ta thiếu chút nữa quên, từ nhỏ ta đã dị ứng với với giải dược.”
“Thật không?” Diệp Thần cười như không cười liếc mắt nhìn nàng.
Đỗ Phi Phi gật đầu như giã tỏi.
“Như thế thật sự đáng tiếc.” Hắn thở dài một tiếng.
Không đáng tiếc, không đáng tiếc một chút nào. Đỗ Phi Phi thấy hắn không truy cứu nữa, cũng thở nhẹ ra một hơi.
“Nghe nói, qua nửa tháng nữa, Đường lão thái thái sẽ xuất quan.”
Đúng là một chuyện lớn. Đỗ Phi Phi trầm ngâm nói: “Thế chúng ta có nên mua chút gà quay vịt quay đến chúc mừng hay không?”
Lơ đãng thốt lên hai chữ ‘chúng ta’ lại lấy lòng được Diệp Thần. Nụ
cười giả tạo qua loa như trăng trong đáy nước rốt cục cũng trồi lên mặt
nước, lộ ra một chút chân thành, “Ừ, thế tiền là ngươi bỏ ra…… hay là để ta bỏ ra đây?”
Không biết có phải ảo giác hay không.
Đỗ Phi Phi rõ ràng cảm giác được khi hắn nói ba chữ ‘ngươi bỏ ra’ thanh âm kéo rất dài.
Diệp Thần cười tủm tỉm chờ đáp án.
Gà quay vịt quay, cũng không quá quý giá. Đỗ Phi Phi cảm thấy vô cùng may mắn vì vừa rồi không nói là tặng hoàng kim bạch ngọc, coi như dùng
tiền tiêu tai vậy, vì thế kiên định nói: “Để ta bỏ ra đi.”
Diệp Thần vừa lòng cười cười, “Như vậy có phải rất không tiện hay không?”
“Ngài vẫn còn cảm giác bất tiện sao?”
“Hả?” Dông tố tháng bảy lại sắp tràn đến.
Đỗ Phi Phi vội vàng nói: “Ý của ta là, sao ngài phải cảm thấy bất
tiện? Ngài hoàn toàn không nên có cảm giác như thế. Nếu không có ngài,
sao ta có ngày hôm nay.” Nếu không có hắn, lúc này nàng muốn bao nhiêu
tiêu dao có bấy nhiêu tiêu dao, muốn bao nhiêu thoải mái có bấy nhiêu
thoải mái, muốn bao nhiêu tự tại có bấy nhiêu tự tại…… Ôi!
Hắn hơi nhếch mày lên, “Ồ? Ngươi thật sự nghĩ như vậy?”
“Đương nhiên. Không phải ta đang kiếm cơm ăn dưới tay ngài sao?” Đúng là xin cơm ăn, chẳng khác đệ tử Cái Bang là bao. Nàng chậm rãi cúi đầu, vuốt túi tiền mồ hôi nước mắt treo bên eo nhỏ, khó kiềm chế bi ai trong lòng.
“……” Diệp Thần chậm rãi mở miệng, “Vì sao ta lại cảm thấy ngữ khí và thần thái của ngươi có chút bi thương?”
Đâu phải là có chút, đó chính là cảnh giới cao nhất của bi thương.
Đỗ Phi Phi than thở nói: “Là ta đang xấu hổ.” Lúc trước sao nàng lại
không có mắt như vậy, cho rằng kẻ mặt trắng chính là kẻ hiền lành, tuổi
trẻ chính là thanh niên tốt, cho nên người ta vừa ngoắc một ngón tay, đã ngoan ngoãn chạy đến phục vụ, ngay cả thân phận của đối phương cũng
không hỏi một câu.
“Xấu hổ?” Ngữ khí của Diệp Thần trở nên mềm mại, ánh mắt cực kỳ ôn
hòa nhìn nàng, “Có phải ngươi đã làm chuyện gì có lỗi với ta?”
Đỗ Phi Phi 囧: “Từ trước đến giờ chỉ có ngài có tư cách làm chuyện có lỗi với ta, ta nào có cơ hội xin lỗi ngài?”
“Có lý.” Diệp Thần thả lỏng tâm tình, “Vậy ngươi xấu hổ cái gì?”
“Diệp đại hiệp coi trọng mới giao trọng trách tra tìm hung thủ cho
ta, nhưng ta lại không có đầu óc……” Nàng nắm chặt hai đấm, “Ta thật sự
rất vô dụng.”
“Thật ra……”
“Ừ?” Chẳng lẽ Diệp Thần đại nhân đã biết hung thủ là ai? Hai mắt Đỗ Phi Phi ngập nước nhìn hắn.
“Không phải bởi vì ta coi trọng ngươi mới để ngươi tra án.” Diệp Thần dùng khóe mắt liếc về phía túi tiền của nàng, “Là vì ngươi đã nhận tiền của ta, cho nên ngươi phải giúp ta tra án.”
……
Diệp Thần đại nhân, thật ra nói năng uyển chuyển cũng là một đức tính tốt.
……
Có điều từ trước đến giờ ngài đều thiếu đạo đức.
Diệp Thần chậm rãi nói: “Muốn phá án, mấu chốt là ở hai người.”
Nhãn tình Đỗ Phi Phi sáng lên, “Ai?”
Hắn liếc mắt nhìn nàng một cái, “Ngươi rất muốn phá án sao?”
“Đương nhiên.” Phá án xong, mọi người về nhà ngủ ngon, từ nay về sau
cả đời không qua lại với nhau. Đợi đến khi bảy tám mươi tuổi, nàng có
con cháu đầy cả sảnh đường, thỉnh thoảng sẽ đem chuyện này thuật lại cho đám con cháu nghe, cảm khái một thời giang hồ hiểm ác lòng người khó
dò, ca tụng một thời bản thân đấu trí so dũng anh minh quyết đoán, chừa
lại chút đề tài cho con cháu kính ngưỡng sùng bái, cuối cùng cũng trọn
vẹn một đời.
Nghĩ đến tương lai tươi sáng, giọng nói của Đỗ Phi Phi cũng lớn hơn
vừa rồi một chút, “Vì Diệp Thần đại nhân, cho dù vượt lửa qua sông, ta
cũng phải phá được án này!”
Diệp Thần không nhịn được khẽ mỉm cười.
Kỹ năng “nhìn sắc mặt đoán tâm lý” của Đỗ Phi Phi đối với Diệp Thần
có thể nói là đã thành thục đến độ kỹ xảo, mỗi khi lông mày của Diệp
Thần đại nhân giương lên, là nàng có thể đoán trước được kết cục của
chính mình. Nhưng nụ cười khẽ này, lại khiến nàng không hiểu chuyện gì
đang xảy ra.
Nụ cười ôn nhu không mang theo bất cứ âm mưu quỷ kế gì lại có thể xuất hiện trên mặt Diệp Thần đại nhân sao?
Khuyết điểm lớn nhất của Đỗ Phi Phi chính là, hành động luôn luôn nhanh hơn suy nghĩ.
Cho nên khi nàng ý thức được chuyện gì đang xảy ra, ngón tay đã đang trên đường tới gần khuôn mặt tuấn tú của Diệp Thần.
Thật giống như chuyện khủng bố khi ăn táo thối, không phải người khác nói với ngươi, ngươi vừa ăn quả táo thối có sâu, mà là khi ngươi cắn
một miếng táo nhìn thấy trên quả táo còn lại nửa con sâu. Khi sờ mặt xấu hổ nhất không phải là thời điểm ngón tay ngươi đã đặt ở trên mặt đối
phương, mà là phát hiện ra ngón tay của mình dưới bốn con mắt nhìn chằm
chằm khinh bỉ, vẫn không biết xấu hổ mà vươn tới.
Ánh mắt Diệp Thần rời khỏi ngón tay Đỗ Phi Phi, cười dài nhìn nàng.
Lý trí Đỗ Phi Phi bỗng nhiên được đánh thức.
Ở khoảng cách một ly thì dừng lại.
Nàng chớp mắt, “Diệp đại hiệp……”
“Ừ?”
“Ngài có sợi tóc bị rối.” Nàng nghiêm trang nhìn sợi tóc không có thật kia.
Đầu hắn hơi nghiêng về một bên, khoảng cách giữa mặt và ngón tay bỗng nhiên không còn, “Ngươi giúp ta chỉnh lại đi.”
Trên đầu ngón tay truyền đến cảm giác nhẵn mịn, khiến Đỗ Phi Phi cả
kinh, vờ làm động tác chỉnh lại tóc, sau đó vội vàng rút tay lại.
“Phi Phi à.”
Đỗ Phi Phi nơm nớp lo sợ đáp lời, “Ừ?”
“Trải qua da thịt thân cận như vậy, có lẽ mới có thể bù đắp lại
khoảng cách người và người mãi mãi cách xa nhau như trời với đất đúng
không?”
Da……thịt…… thân…… cận?
Đỗ Phi Phi choáng váng mặt mày, thật giống như đi xe ngựa bị xóc nảy đến không còn biết gì.
“Diệp đại hiệp. Ngoài này gió lớn, chúng ta tìm một chỗ ngồi xuống
bàn lại đi.” Nàng nhìn nước chảy ào ào dưới cầu, sợ bản thân xúc động,
gieo mình xuống dưới nước cho tỉnh táo.
Ngồi xuống dưới ghế đá ở trong sân, Đỗ Phi Phi pha một bình trà mới, đột nhiên cảm thấy thần trí tỉnh táo trở lại.
“Diệp đại hiệp.” Để phòng ngừa Diệp Thần lại nói ra một số lời nói
không ngờ, khiến tâm tình người khác như rơi vào hố lửa, Đỗ Phi Phi
quyết định đóng đinh đề tài câu chuyện trên vụ án, “Vừa rồi ngươi nói
mấu chốt của vụ án ở hai người, là hai người nào?”
Diệp Thần vươn ngón trỏ, “Một là Sở Việt.”
Ừ ừ, có đạo lý. Thân là hình nhân thế tội, hắn đúng là người mấu chốt. Đỗ Phi Phi liên tiếp gật đầu.
Hắn lại duỗi ra ngón giữa, “Hai là hung thủ.”
……
Đỗ Phi Phi khiêm tốn thỉnh giáo nói: “Chúng ta làm thế nào để tìm được hắn?”
“Tra.”
“……” Thanh xuân chính là lãng phí trong những đáp án không rõ ràng
như thế này, “Vậy ngươi nói xem, Đường cô nương có thể là……” Nàng dùng
khẩu hình làm ra hai chữ ‘Hung thủ’.
Diệp Thần khẽ nhấp một ngụm trà, nói: “Trước khi biết được chân tướng rõ ràng, ai cũng có thể là hung thủ.”
“Hiện tại chúng ta nên làm gì?”
“Nghe nhiều mặt thì sáng, tin một chiều thì quáng. Lời nói của Đường Tinh Tinh mới chỉ là của một bên.”
Đỗ Phi Phi vỗ bàn nói: “Ta lập tức đi tìm những người khác ở Đường Môn hỏi thăm một chút.”
“Ngươi chuẩn bị đi tìm ai?” Ánh mắt của hắn ngưng lại.
“Đường…… Hồ Lô?” Đường Bất Bình đang ở bên ngoài, Đường Bất Dịch lại
có quan hệ với Đường Tinh Tinh, nghĩ tới nghĩ lui, chỉ còn lại Đường Hồ
Lô mới gặp mặt một lần.
Diệp Thần tiếp tục nâng trà thưởng thức, “Ngươi rất muốn đi tìm hắn sao?”
“Thật ra, cũng không phải rất muốn.” Tuy rằng không rõ câu nói vừa
rồi của nàng đến tột cùng đã đụng chạm đến cái vảy ngược nào của hắn,
nhưng Đỗ Phi Phi vẫn rất thức thời thay đổi khẩu khí, “Chỉ là tùy tiện
nghĩ đến thôi.”
Thân thể Diệp Thần hơi hơi nghiêng về phía nàng, sau đó gằn từng chữ một: “Đối với hắn, tốt nhất đừng có mơ tưởng.”
“……” Đây không phải là bao che Đường Hồ Lô sao? Chẳng lẽ Diệp Thần
đại nhân chắc chắc Đường Hồ Lô không phải là hung thủ? Hay là……
Trong đầu óc nàng chợt lóe lên một ý tưởng khiến người ta khiếp sợ, rồi bất giác thốt ra: “Chẳng lẽ ngươi thích hắn?”
Tay Diệp Thần run lên, một giọt nước trà từ bên trong chén vẩy ra ngoài, rơi xuống mặt bàn.
Đỗ Phi Phi nín thở nhìn khuôn mặt trầm như nước của hắn, trong lòng
vẫn còn vì phát hiện kinh người của mình mà gợn sóng không ngừng. Không
biết Diệp Thần đại nhân có thể bởi vì chuyện này mà giết nàng diệt khẩu
hay không.
“Thật ra……”
Đến rồi đến rồi.
“Diệp đại hiệp, ngươi hãy nghe ta nói.” Nàng rất nhanh cắt đứt lời
hắn, bình tĩnh nói: “Ngươi yên tâm, ta sẽ không nói ra ngoài. Tuy rằng
chuyện này đối với bản thân rất có khiêu chiến. Đối phương lại là người
của ‘thiên hạ đệ nhất dụng độc’ — Đường Môn. Có điều ta tin tưởng lấy
tác phong chỉ làm theo ý mình, cộng với võ công vạn người khó địch, trí
tuệ ít ai sánh bằng của Diệp đại hiệp, nhất định có thể loại trừ tầng
tầng cửa ải khó khăn, ôm…… mỹ nam về.”
“Phi Phi à.” Diệp Thần từ trong lòng lấy ra một thỏi bạc, “Đi mua một chiếc quan tài về.”
“Lại muốn bắt trộm sao?”
“Không, lần này là mua để ngủ.” Diệp Thần âm hiểm cười nói, “Cộng
thêm cái lần trước, vừa đủ cho ngươi một cái, Đường Hồ Lô một cái.”