Đỗ Phi Phi thổn thức một hồi. Ở Đường Môn quả nhiên tên càng mĩ lệ
càng độc, so sánh ra, cái tên ‘Độc Thủ cư’ vẫn có vẻ thuần phác hàm hậu: “Thế loại độc ‘hỏi quân bao nhiêu sầu’ kia có đặc thù gì?”
“Sáu ngày đầu không có đặc thù gì, cùng với ‘Gió thu ngọc lộ tương
phùng’ và ‘Hoa nở hoa tàn mấy xuân phong’ có đến chín phần tương tự, đều là làn da tái xanh, tứ chi cứng ngắc. Có điều đến ngày thứ bảy…” Đường
Tinh Tinh giống như lục lại trong hồi ức, “Khi ta và mẫu thân đang cúng
tế thì ngửi thấy trong quan tài có mùi hương truyền ra.”
Mùi hương?
Trong đầu Đỗ Phi Phi như có cái gì đó lóe lên, “Là mùi hương gì?”
“Mùi hương của Mật Kinh hoa.” Đường Tinh Tinh thấy vẻ mặt Đỗ Phi Phi
mờ mịt, giải thích, “Mật Kinh hoa là một loài hoa vô cùng hiếm thấy, mùi hoa ngọt như mật, hoa có sắc trắng thanh nhã tú lệ, hình hoa nhỏ như
chiếc nhẫn, nhánh hoa lại như bụi gai, thích sống ở những nơi thấp lạnh, hoa này chúng ta cũng chỉ có ở trong một sơn động của Gia Lăng sơn phía thành bắc Đường Môn chúng ta.”
Đỗ Phi Phi nhớ tới Đại Hoàng nhà Chu Đại thẩm, tim đập bỗng nhiên
nhanh hơn. Giống như trong một đám sương mù trắng xoá, đột nhiên rơi
xuống một chiếc dây thừng, để nàng có thể lần theo, “Thế thi thể bên
trong thì sao? Các ngươi có mở quan tài ra hay không?”
“Chúng ta đem việc này bẩm báo với chưởng môn, chưởng môn cảm thấy
chuyện kỳ quái, cho nên đồng ý mở quan.” Đường Tinh Tinh nói đến chỗ
này, sắc mặt hơi trắng bệch, hiển nhiên tình cảnh ngày ấy vẫn còn quanh
quẩn trong lòng, chưa từng quên, “Sau khi mở quan tài, hương Mật Kinh
hoa nức mũi, giống như trăm ngàn đóa cùng nở rộ, tràn ngập toàn bộ linh
đường.”
Đỗ Phi Phi kinh ngạc nói: “Chẳng lẽ là trong quan tài quá lạnh, cho nên Mật Kinh hoa mới mọc ra?”
Đường Tinh Tinh giống như bị người ta dội một chậu nước lạnh vào đầu, khiến cho suy nghĩ của nàng nhanh chóng từ trong hồi ức thoát ra, tức
giận nói: “Hoa phải sinh trưởng ở trên đất.”
Đỗ Phi Phi gãi gãi đầu, than thở nói: “Cho nên ta mới dùng ngữ khí kinh ngạc để nói nha.”
“Không phải Mật Kinh hoa mọc ra trong quan tài, mà là……” Đường Tinh
Tinh kìm hãm lại giọng điệu, gằn từng chữ một, “Thi thể của Cổ Quỳnh chỉ còn lại một đống xương cốt và một lớp da.”
Đỗ Phi Phi nghĩ đến tình cảnh thi thể của Đại Hoàng nhà Chu Đại thẩm, không khỏi thở nhẹ ra một tiếng.
Đường Tinh Tinh nghĩ nàng bị tình trạng kinh khủng của thi thể hù
dọa, cho nên không truy hỏi, tiếp tục nói: “Loại trạng thái chết do độc
như thế này đúng là lần đầu chúng ta chứng kiến. Cho nên chưởng môn mới
ra lệnh đi tra xét sổ sách ghi chép các loại độc mới tại Ký Lục đường,
cuối cùng tra ra chỉ có trong ‘hỏi quân bao nhiêu sầu’ của Sở Việt gần
đây nộp lên có Mật Kinh hoa. Bản thân Mật Kinh hoa không mang độc, ngoại trừ hắn căn bản không có ai biết Mật Kinh hoa trộn với cỏ đuôi mèo sẽ
tạo nên kịch độc, cho nên hắn không thể thoát khỏi hiềm nghi.”
“Đợi đã, vì sao trong Ký Lục đường của Đường Môn lại có ‘Hỏi quân bao nhiêu sầu’?”
“Ký Lục đường là một nơi tồn tại đặc thù ở tại Đường Môn, bọn họ
ngoại trừ việc sắp xếp những vật dùng cho thí nghiệm để cho những người
nghiên cứu ra độc mới sử dụng, còn phụ trách quản lý các loại độc mới.”
Đường Tinh Tinh dừng một chút, nói tiếp: “Tại Đường Môn, ai chế tạo ra
một loại độc thì độc đó sẽ thuộc về người ấy, mặc dù là ân sư, cha mẹ
cũng không thể chiếm làm của mình, hoặc tùy ý dò hỏi. Có điều, vì không
muốn để độc mới thất truyền ngoài ý muốn ra bên ngoài, sư tổ của chúng
ta đã nghĩ ra việc dùng một đám người không hiểu về độc dược đến trông
coi Ký Lục đường, đem phương pháp chế tạo độc dược mới ghi lại thành
sách. Chỉ khi người nghiên cứu ra những loại độc đó chết đi, mới có thể
lấy ra chia sẻ cho mọi người ở Trung Tâm thành, nếu không bất luận kẻ
nào cũng không được lật xem. Đây cũng là nguyên nhân vì sao người trong
Đường Môn lấy chuyện tiến vào Trung Tâm thành làm mục tiêu và vinh quang tối cao.”
Đỗ Phi Phi nghe được líu lưỡi, “Thật phức tạp.”
“Nói có vẻ phức tạp, nhưng làm cũng rất đơn giản.” Đường Tinh Tinh
nhún vai nói, “Nếu cô là người nghiên cứu chế tạo được độc mới, chỉ cần
viết ra phương pháp giao cho Ký Lục đường, sau đó chờ bọn họ sắp xếp đưa khỉ cho cô thí nghiệm là được.”
Đỗ Phi Phi nghĩ nghĩ, đột nhiên nhào về phía Đường Tinh Tinh, khẩn
thiết nói: “Cô có loại giải dược có thể giải trăm loại độc hay không?
Ách, cho dù không có thuốc giải trăm độc, cũng có thể chống lại thuốc
xổ, thuốc mê, thuốc ngứa… linh tinh là được.”
“Cái này……” Đường Tinh Tinh chưa kịp trả lời, đã nghe thấy Diệp Thần
cười tủm tỉm ở phía sau, nói: “Phi Phi à, gần đây ngươi rất cần giải
dược sao?”
Sắc mặt Đỗ Phi Phi căng thẳng, lập tức banh cổ nói: “Không cần, hoàn
toàn không cần. Khỉ ở Ký Lục đường cũng không cần giải dược, ta còn cần
làm gì.”
Đường Tinh Tinh nhìn Diệp Thần, lại nhìn nàng, miệng mím lại, cười
nói: “Diệp đại hiệp nhất định rất luyến thương Đỗ cô nương, mới không
gặp chốc lát, đã trông mong đến tìm nàng.”
Đỗ Phi Phi trừng lớn mắt. Đường Tinh Tinh dám ở trước mặt Diệp Thần
nói những lời khiến người ta lông tóc dựng đứng như thế…… Không biết
Diệp Thần đại nhân sẽ đem chuyện lần này tính trên đầu nàng, hay là trên đầu Đường Tinh Tinh đây.
…… Vẫn nên oan có đầu nợ có chủ đi.
Tự đáy lòng Phi Phi bắt đầu cầu nguyện.
Diệp Thần mỉm cười, “Đường cô nương quả nhiên mắt sáng như đuốc, thấy thật rõ ràng.”
Mắt sáng như đuốc?
Thấy thật rõ ràng?
Đỗ Phi Phi 囧 囧, thì ra ánh mắt bị trọng thương là nàng, không phải
Đường Tinh Tinh. Nếu không vì sao nàng nhìn thế giới chênh lệch với kẻ
khác nhiều như vậy?
Từ Lâm Hồ các đi ra, Đỗ Phi Phi nhắm mắt theo phía sau Diệp Thần.
Đi đến cây cầu dẫn vào Độc Thủ cư, Diệp Thần đột nhiên dừng bước, cúi đầu nhìn nước chảy róc rách dưới chân cầu.
Gió, rẽ thành hai dòng, xẹt qua hai bên trái phải hắn.
Ống tay áo giơ lên, giống như đang múa với tóc đen.
Đỗ Phi Phi đứng ở đầu cầu, theo bản năng dừng lại trước bức họa thiên nhiên tuyệt đẹp này.
“Phi Phi.” Hắn đột nhiên quay đầu, mỉm cười vẫy vẫy tay về phía nàng, “Đến đây.”
Nàng đột nhiên lấy lại tinh thần, đáp lại một tiếng, hùng hục chạy tới.
“Hôm nay có thu hoạch gì?” Một tay hắn đặt bên trên thành cầu, ánh mắt một lần nữa rơi xuống dưới nước.
Đỗ Phi Phi lập tức đem tình trạng chết của Đại Hoàng nhà Chu Đại thẩm cùng những chuyện Đường Tinh Tinh nói lặp lại một lần.
Diệp Thần nghe xong, chậm rãi nói: “Ngươi còn nói thiếu một chuyện.”
…… Sẽ không phải là chuyện thuốc giải chứ?
Đỗ Phi Phi giả ngu nhìn những ngón tay thon dài của hắn đặt ở trên thành cầu.
Khóe miệng Diệp Thần cong lên, nói: “Không phải Đường Tinh Tinh đã
nói, chuyện Mật Kinh hoa và cỏ đuôi mèo kết hợp lại với nhau sẽ trở
thành kịch độc chỉ có một mình Sở Việt biết hay sao?”
“Ách, hình như có nói.” Nàng không yên lòng trả lời, tập trung tinh thần nghiên cứu những ngón tay kia.
Tay của Diệp Thần đại nhân thật xinh đẹp. Chẳng lẽ nguyên nhân là do
‘gần mực thì đen, gần đèn thì rạng’? Ngón tay cầm kiếm cũng sẽ dài nhỏ
thanh thoát giống như kiếm, bàn tay nắm đao sẽ béo mập giống như đao
sao?
Đỗ Phi Phi thật hối hận lúc trước nghĩ rằng đao vừa có thể chém người vừa tiện lợi đốn củi, mà lựa chọn nó.
Ngón tay Diệp Thần nhẹ nhàng gảy một cái.
Ánh mắt Đỗ Phi Phi lập tức theo ngón tay quét về phía miệng của hắn, dùng biểu hiện nàng đang nghe rất chuyên chú.
“Sở Việt vẫn chưa chết, Lục Ký đường sẽ không đem phương pháp điều
chế ‘Hỏi quân bao nhiêu sầu’ công bố ra ngoài, như vậy sao Đường Tinh
Tinh lại biết trong phương pháp điều chế loại độc này có cỏ đuôi mèo?”
Đỗ Phi Phi lắp bắp kinh hãi: “Chẳng lẽ ngươi hoài nghi……”
Diệp Thần lắc đầu nói: “Ta không hoài nghi.”
Tuy rằng nói như vậy, nhưng lời nói của Diệp Thần đại nhân không thể
chỉ nhìn vào ý tứ của tầng ngoài. Vì thế, Đỗ Phi Phi càng thêm kinh sợ,
“Chẳng lẽ ngươi đã xác định?”
Diệp Thần khẽ kêu: “Phi Phi.”
“Hả?”
“Ngươi dường như càng ngày càng hiểu ta.” Diệp Thần cười đến ôn hòa.
Hiểu ngươi?!
Hai mắt Đỗ Phi Phi tràn ngập hoảng sợ.
Tính tình của Diệp Thần đại nhân chính là thời tiết tháng sáu, hô mưa mưa lập tức tơi xuống, gọi sấm sét lập tức có sấm sét bổ ra, thâm ảo
tối nghĩa đến mức hoàn toàn thoát ra khỏi trí tuệ phàm nhân có thể lý
giải được.
Nàng sao có thể, sao dám hiểu hắn? Đây không phải là tự hủy diệt bản thân sao?
Đỗ Phi Phi vội vàng khiêm tốn nói: “Diệp Thần đại nhân ngài thật sự
là đề cao ta rồi. Ngài chính là trăng sáng treo trên thiên không, cao
cao khó với, mong muốn mà không thể thành. Ta chỉ là cỏ dại mọc lên ở
ven đường, tùy tiện là có thể thấy được, muốn bao nhiêu bình thường có
bấy nhiêu bình thường. Khoảng cách giữa chúng ta là vĩnh hằng, ta nào
dám hiểu ngài.”
Ánh mặt trời trên mặt Diệp Thần như bị mây đen chặn lại, thản nhiên
hỏi: “Ồ? Chẳng lẽ ngươi vốn không nghĩ tới chuyện lấy ánh trăng trên
trời xuống sao?”
Đỗ Phi Phi thành thực nói: “Chuyện cao quý như hái trăng phải để Hằng Nga làm. Ta bình thường chỉ nghĩ đến chuyện ăn bánh trung thu thôi.”
Hắn nhìn nàng thật lâu, mới chậm rãi nói, “Phi Phi à.”
……
Lại nữa rồi.
Đỗ Phi Phi run rẩy trả lời, “Có.”
“Không phải vừa rồi ngươi muốn hỏi Đường cô nương về chuyện thuốc giải sao?”
Lôi chuyện cũ lên, thể hiện tâm tình của Diệp Thần đại nhân giờ phút
này tương đối khó chịu. Dự cảm bất an của Đỗ Phi Phi đạt tới cực hạn,
thật cẩn thận đáp lại: “Thật ra, là ta muốn hỏi cho bằng hữu, ta chỉ
thuận tiện hỏi một chút mà thôi.”
“Thật ra, ngươi cũng có thể dùng cho chính mình.”
“Ồ?” Chẳng lẽ lương tâm Diệp Thần đại nhân đột nhiên trỗi dậy?
“Dù sao,” Diệp Thần âm trầm cười nói, “Gần đây ta cũng muốn đổi sang loại độc dược khác của Đường Môn xem sao.”
“……” Đỗ Phi Phi nghiêm mặt nói, “Thật ra, khẩu vị của thứ này tương
đương kỳ lạ. Thói quen bình thường rất khó sửa. Ta cảm thấy hương vị của thuốc xổ…… cũng không tệ, lần sau ngài vẫn nên dùng thống nhất một loại đi.” Dù sao thì ăn thuốc xổ so với ăn ‘Hỏi quân bao nhiêu sầu’‘ “Gió
thu ngọc lộ tương phùng’ và ‘Hoa nở hoa tàn mấy xuân phong’… vẫn tốt hơn nhiều.
Diệp Thần chậm rì rì nói: “Nhưng còn giải dược……”
Đỗ Phi Phi nghiêm mặt nói: “Ta thiếu chút nữa quên, từ nhỏ ta đã dị ứng với với giải dược.”