Edit: NN
Beta: KL
Khương Ấu khóc rất lâu, đến sáng hôm sau thì hai mắt đều sưng húp cả lên.
Nhưng may mà hôm nay không có lịch trình gì, Khương Ấu ở nhà đến buổi chiều thì xe công ty tới, cô mới ủ rũ leo lên xe.
Từ khi cô thích nghi được với thế giới hiện đại này thì mỗi ngày đều phải chạy theo lịch trình, rốt cuộc thì cô cũng không bị ngốc quá lâu.
Người đàn ông kia có xin kết bạn nhưng cô vẫn luôn từ chối, cả điện thoại cũng không có động tĩnh gì. Anh quá hiểu Khương Ấu, anh biết nếu còn tiếp tục dùng tin nhắn nói chuyện với cô thì áng chừng đến cả số điện thoại cũng bị cô nàng tức giận này kéo vào danh sách đen luôn.
Có tin nhắn đến nhưng cô không muốn xem, cũng không muốn nghe gì cả, nếu nó đúng với ý của cô thì cô lại thấy khó chịu.
Cô đúng là đạo đức giả mà.
Khương Ấu trông rất buồn, bộ dạng sưng húp lên của đôi mắt đã gián tiếp nói cho bọn họ biết tâm tình của cô đang rất kém, cho nên từ lúc lên xe đến bây giờ, trừ những điều cần thiết phải nói ra thì tất cả mọi người không hẹn mà cùng chọn phương án im lặng.
Nhưng mà họ cũng thấy rất tò mò, Khương Ấu dịu dàng như thế mà cũng sẽ có một ngày trở nên phiền phức cơ à.
Mấy ngày trước trông cô rất tràn đầy sức sống, dù cho những bước đầu của sự nghiệp luôn gặp phải những trắc trở khó khăn nhưng trái lại cô vẫn luôn là người mỉm cười an ủi bọn họ, luôn miệng nói không sao cả.
Cho nên bây giờ nhìn thấy bộ dạng lặng lẽ của cô, bọn họ rất tò mò nhưng lại không dám hỏi.
Không ai nói chuyện nên bên trong xe càng yên tĩnh hơn.
Khương Ấu dựa đầu vào cửa kính xe, cô nghiêng người nhìn con đường lướt qua bên ngoài cửa sổ một cách thất thần.
So với việc Khương Hàn là anh trai mình thì cô càng để ý đến mục đích ban đầu của anh ta khi tiếp cận với cô hơn.
Nhưng mà kinh hãi vẫn là kinh hãi, bởi vì ở trong những năm tháng mà cô nhớ tương đối rõ thì tất cả mọi người đều bảo Khương quốc chẳng có chỗ nào tốt cả.
Cô chưa từng tự mình cảm nhận điều đó, nhưng đến tận lúc chết đi mẹ cũng không hề nhắc gì với cô về thân thế của mình, bà hy vọng cô sẽ không dính dáng đến Khương quốc này.
Đến cả... người ba có cùng huyết thống với cô?
Từ bé đến lớn đều là mẹ cùng với các dì trong nhóm ca vũ chăm sóc cô, mẹ nói cô không có ba.
Hơn nữa, quốc chủ Khương Quốc ngoại trừ đứa con trai độc nhất này là Khương Hàn ra thì công chúa đã có rất nhiều, vốn dĩ cũng không thiếu mỗi mình cô.
Nếu không phải cô có giá trị lợi dụng, thân thế của cô sẽ vĩnh viễn bị chôn vùi nơi đất cát chẳng một ai nhắc đến.
“Đúng rồi Ấu Ấu, Khương Hàn trong tiệc rượu tối hôm qua cũng là vị Khương tổng kia, nếu em muốn phương thức liên lạc anh sẽ... cho.” Lâm Viễn hơi mất tự nhiên khi nói chuyện với cô.
Anh ấy không muốn cho nhưng từ lúc đối phương nhận thấy thái độ cự tuyệt của anh, thì lại hiển nhiên lấy cớ sẽ phong sát Ấu Ấu ra uy hiếp anh.
Sức ảnh hưởng của ông chủ công ty giải trí khá lớn, Lâm Viễn cũng không thăm dò được rốt cuộc là tình cảm của Tề Lễ Dự đối với Khương Ấu sâu đến tận đâu nên anh ấy không dám mạo hiểm, sợ rằng hai ông chủ này giận lên sẽ làm sụp đổ cả con đường của cô nghệ sĩ nhà mình mất.
Khương Ấu sững sờ, lấy lại tinh thần đang mờ mịt.
Nhưng một giây sau cô mới chậm rãi suy nghĩ lại rồi bình tĩnh gật đầu.
Ý muốn mượn sức của Khương Hàn tối hôm qua quá rõ ràng, đòi thêm phương thức liên lạc cũng là chuyện hết sức bình thường.
Cô mím môi, lần lượt lướt qua các lời mời kết bạn và cuộc gọi nhỡ, rốt cuộc cũng tìm được một dãy số xa lạ gửi lời mời kết bạn tới cùng với tên của Tề Lễ Dự.
Đi vào trang cá nhân đó chính là ảnh chân dung của Khương Hàn, nói như thế nào nhỉ... Một loại cảm giác của tên sở khanh ngập ngụa dầu mỡ ập ngay vào mặt.
Khương Ấu nhăn mày kinh tởm, bất đắc dĩ phải nhấn đồng ý.
Cô mím môi, không kìm được mà tắt điện thoại đi, ném nó sang một bên.
Làm ơn đừng gửi tin nhắn cho cô, cô sợ bản thân không nhịn nổi mà kéo anh ta vào danh sách đen rồi xóa đi mất.
“Ting ting —”
Không như mong muốn.
Khương Ấu vừa thấy đã nhăn khuôn mặt nhỏ lại, quả nhiên là giở chiêu bài tình thân.
Cô lạnh nhạt quan sát từng giọng nói vang lên, ghét bỏ
Ồ, lại còn muốn dùng tài nguyên lấy lòng cô cơ à!
Bộ cô là cái dạng sẽ sống nhờ vào người khác hả? Tài nguyên của người đàn ông nào đó đưa cho còn không đủ tốt hay sao mà lại muốn cái hợp đồng quảng cáo hạng hai này của Khương Hàn!
Khương Ấu đánh mấy chữ vâng vâng dạ dạ cho có lệ rồi thôi, đúng lúc cần xuống xe nên lập tức tắt luôn màn hình, không để ý đến nữa.
Nếu không phải vì cái người nào đó thì cô đã không cần phải thêm bạn với Khương Hàn rồi!
Còn... sao anh mãi không đến dỗ cô gì hết! Tuy đúng là cô cũng nói một số lời cự tuyệt...
Nhưng hồi trước rõ ràng là anh có thể nhận ra là cô đang khẩu thị tâm phi cơ mà!
Sao tự nhiên đổi sang thế giới khác lại không nhận ra nữa chứ!
Đột nhiên bước chân cô nàng vừa nhanh vừa mạnh, trợ lý và Lâm Viễn liếc nhìn nhau, chỉ có thể yên lặng tăng nhanh tốc độ để đuổi kịp cô.
Bây giờ thì bọn họ nhìn ra rồi, Ấu Ấu đang tức giận!
Chà, Tề tổng cũng đỉnh thật, có thể biến Ấu Ấu tức đến nông nổi này đúng là lợi hại.
Lâm Viễn lặng lẽ nâng kính, chỉ dám trào phúng trong lòng mình.
Dù sao cũng là tự ông chủ tự làm tự chịu.
...
Tòa nhà công ty Tề thị.
Cuộc họp công tác hôm nay các nhân viên đều vô cùng cẩn thận, bọn họ biết được một tin tức đặc biệt từ chỗ trợ lý, tâm tình hôm nay của Tề tổng cực kỳ tệ. Mọi người đều nơm nớp lo sợ, trợ lý ở cửa đến cả nói chuyện cũng không dám, sợ chọc ông chủ bực mình.
Đặc biệt là hôm nay tình cờ có một cuộc hội nghị tuyên bố và giảng giải kế hoạch, người giảng chính run bần bật, sao anh ta lại xui xẻo trúng ngay ngày tâm trạng Tề tổng không tốt vậy chứ!
Tuy bình thường Tề tổng sẽ không xụ mặt nhưng chỉ mỗi hơi thở trên người thôi đã dọa sợ người khác rồi. Bây giờ anh lại xụ mặt xuống, ánh mắt lý trí quá mức càng làm cho những nhân viên bình thường như bạn họ đây sợ muốn chết.
Nhóm nhân viên phía dưới run bần bật cả lên, khó khăn lắm hội nghị mới kết thúc.
Trợ lý cầm tài liệu đi theo Tề Lễ Dự quay lại văn phòng, là người hay lắm mồm nhưng hôm nay cậu ta lại làm việc năng suất một cách đáng kinh ngạc.
Không phải cậu ta sợ... Thôi quên đi, cậu ta sợ thật đấy!
Ai mà biết được Tề tổng tuổi còn trẻ mà thủ đoạn và khí thế lại đáng sợ đến như vậy cơ chứ, chỉ cần hiệu suất công việc của cậu ta chậm lại một chút thôi thì nhất định sẽ lọt vào tầm ngắm tử vong của ông chủ.
Người trợ lý nơm nớp lo sợ, năng suất làm việc không ngừng nghỉ.
Cho đến 5 giờ chiều, lần đầu tiên cậu ta trông thấy ông chủ nhà mình đẩy cửa ra về khi kim giây chỉ mới điểm đến giờ.
Mặc dù chân dài đi đường vừa nhanh vừa ung dung nhưng đây vẫn là lần đầu tiên cậu ta nhìn thấy bộ dạng Tề tổng vội vàng đến vậy.
Giờ tan làm cũng không có luật gì đặc thù, trợ lý cũng tan ca như bình thường cho nên mặc dù cậu ta vô cùng tò mò cũng không dám theo sau.
Dù sao thì... cậu ta cũng không dám hỏi.
...
Hôm nay Khương Ấu đến công ty bàn bạc về chuyện ca khúc đơn, đến 6 giờ chiều Khương Ấu và giáo viên âm nhạc mới trao đổi xong.
Chỉ mới hoàn thiện được chút xíu thôi, còn rất nhiều chỗ Khương Ấu nghĩ rằng có thể sửa lại nữa nhưng buổi tối thầy giáo có việc, hôm nay chỉ có thể nói đến đây thôi.
Cô vừa bước ra khỏi cửa, lại kinh ngạc phát hiện không thấy trợ lý và Lâm Viễn đâu.
Khương Ấu nhướng mày, cảm thấy lạ lùng, mau chóng gọi điện thoại cho Lâm Viễn, Lâm Viễn lại bất đắc dĩ nói tài xế đột ngột xin nghỉ, thành ra bọn họ chỉ có thể tự mình gọi xe về nhà.
...Quả thật rất đột ngột.
Cô cũng chỉ nghi ngờ trong chốc lát, song cũng không nghĩ nhiều lắm.
Khương Ấu vừa đi xuống lầu vừa nghiên cứu cái ứng dụng gọi xe. Đi ra tới cổng công ty, cô vô tình ngước mắt lên muốn nhìn chỗ ven đường, nhưng vừa khéo lại nhìn thấy người đàn ông ở phía xa xa đang hạ cửa sổ xe xuống.
Cô sửng sốt một hồi.
Cô nàng mím môi có phần do dự, làm bộ như thị lực không tốt nên không nhìn thấy mà đi lướt qua.
Trong lúc cô đang sững sờ, chiếc điện thoại đang nắm trong tay đột nhiên vang lên.
Là dãy số của anh.
Cô lại ngước lên, người đàn ông ở phía xa nở nụ cười với cô, quơ quơ điện thoại bên tai mình.
Khương Ấu mím môi tiếp.
Thật ra cô muốn nhìn thử xem anh sẽ làm cái gì.
“Hôm nay có thể gặp tôi được không? Liệu có thể cho tôi vinh hạnh được đưa cô Khương về nhà hay không?”
Tiếng nói của người đàn ông văng vẳng bên tai, trầm thấp, làm tim cô tê dại.
Cô cắn môi dưới nhìn anh, hai người đối mặt nhau từ xa.
Đôi mắt đen sâu thẳm của người đàn ông giống như có lực mê hoặc vậy, trái tim cô như rơi xuống vách đá, đập thình thịch kịch liệt nhảy về phía anh.
Cô rất muốn tức giận, thật đó!
Nhưng khi vừa nhìn thấy anh lập tức không chịu nỗi mà mềm lòng.
Chỉ trong chớp mắt cô đã đi tới bên cạnh chiếc xe, người đàn ông cúi người đẩy cửa ghế phụ ra.
Khương Ấu cụp mắt ngắt cuộc gọi, đôi mắt gục xuống vừa nhu nhược lại đáng thương vô cùng.
Thôi thì coi như là gọi xe đi! Dù gì cũng miễn phí!
Cô nàng phồng má, khom lưng ngồi lên ghế phụ.