Edit: NN
Beta: KL
Cô cụp mắt bước lên xe, người đàn ông nhìn cặp mắt đang cụp có chút hoang mang kia thì không khỏi mỉm cười nhẹ nhàng.
Độ cong khóe môi rất nhỏ, do cô đang cúi đầu nên không nhìn thấy được nó.
“...Anh, không được gọi em như vậy.”
Sau khi chiếc xe đã lăn bánh, Khương Ấu nhìn quanh ngó quất bên ngoài cửa sổ, không nhịn được mà nhỏ giọng oán trách.
Không ngờ khi cô chủ động mở miệng lại nói ra một câu như vậy, Tề Lễ Dự dở khóc dở cười ừ một tiếng: “Ấu Ấu.”
“Ừ?”
Không gian chật hẹp luôn khiến cô có cảm giác kì lạ không mấy tự nhiên, cho nên Khương Ấu bèn ấn cửa sổ xe xuống.
Gió chiều nhè nhẹ thổi bay làn tóc, đường nét khuôn mặt của cô nàng vô cùng tinh tế, cô ngoái đầu nhìn về phía xa ngoài cửa sổ chứ nhất quyết không chịu nhìn anh.
Sau cùng, chiếc xe gặp đèn đỏ cũng phải ngừng lại.
Dường như bầu không khí xa cách này đã đến mức cực hạn, chỉ chực chờ một ai đó mở miệng để đánh tan sự quái dị này.
“Ấu Ấu...” Giọng nói anh trầm thấp, chất chứa rất ít sự lưỡng lự bên trong đấy.
Cô rầu rĩ khẽ đáp lại, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp quay sang chờ anh nói tiếp.
“Đúng là lúc mới gặp anh cũng có những ý đồ đó nhưng thật sự là chỉ có lúc vừa nhìn thấy thôi, nào biết được em lại đáng yêu đến thế chứ... Ở kiếp trước khắp nơi trong cung đều là người của anh, nếu anh muốn lợi dụng em thật thì cần gì phải diễn ba cái trò đấy.”
Các con số màu đỏ đang không ngừng đếm ngược, anh dùng ánh mắt lý trí nhưng lại đong đầy vô số những dịu dàng của mình mà đối diện với người bên cạnh.
Kiếp trước anh đã từng nắm giữ rất nhiều uy quyền, cũng đã từng sử dụng lòng tin của người khác, nếu anh muốn lợi dụng cô thì chỉ cần bắt nhốt cô lại rồi tung ra mấy tin đồn nhảm và còn cả một đống hình phạt khác có thể khiến cô nghe lời. Rồi khi đó chỉ cần tìm cơ hội để người của Khương Hàn đi vào tìm cô, bắt ép cô phải nghe theo lệnh của Khương Hàn, và thế là anh chỉ cần vỏn vẹn một tháng là có thể tiêu diệt được đảng phái tiền triều.
Tiếc là anh không nỡ, từ lần đầu tiên nhìn thấy cặp mắt nai nhút nhát sợ sệt nhưng lại cực kỳ sáng ngời kia thì anh đã biết rõ một vị trí trong tim mình đã bị khoét đi mất rồi.
Ngay vào lúc anh không màng đến ánh mắt của mọi người mà đưa cô từ một ca nữ hạng xoàng ôm thẳng lên đùi mình, anh đã biết rằng thân phận của cô không thể bị vạch trần ra được.
Cho nên anh mới chờ cho tới khi đám người tiền triều không còn tồn tại nữa mới quang minh chính đại mà dâng tặng cho cô vị trí duy nhất trong hậu cung của mình.
“Em có bận tâm không nếu anh là người đã lật đổ Khương quốc kia? Với thân phận của em mà nói thì chính anh đã giết cha em, đuổi giết anh trai em khắp chốn khiến hắn không thể nhìn thấy được ánh mặt trời và sau khi em mất, anh còn ra tay trừ khử từng người một trong đảng phái tiền triều nữa.”
Giọng điệu của Tề Lễ Dự đột nhiên chùng xuống, anh lạnh lùng tiếp tục: “Em có hận anh không?”
Người đàn ông vừa dứt lời, thời gian đếm ngược cũng vừa đúng lúc kết thúc, đèn đỏ chuyển thành đèn xanh.
Những chiếc xe phía trước từ từ chuyển động, anh nhìn chăm chú vào Khương Ấu một cái rồi dùng vẻ mặt lạnh nhạt tiếp tục lái xe.
Sự yên tĩnh lại quay về bên trong xe. Đến cả cơn gió ấm áp cũng không thể xoa dịu được mớ hỗn độn trong lòng cô.
Cho tới tận lúc đến dưới khu chung cư của cô rồi mà lông mày Khương Ấu vẫn không chịu dãn ra.
Đầu ngón tay cô nhào nặn góc áo trong vô thức, đôi môi nhỏ mím lại thật chặt, thỉnh thoảng Tề Lễ Dự có liếc mắt qua nhìn thử thì cô sẽ cực kỳ mất tự nhiên mà quay đầu đi, để lộ ra cái cổ thon dài yêu kiều.
Chiếc xe dừng lại, sau khi tắt máy thì bên trong xe lại càng tĩnh lặng hơn nữa.
Khương Ấu chợt bừng tỉnh, nhìn thoáng qua chiếc cổng chung cư mình rồi mới hốt hoảng tháo dây an toàn ra.
Bỗng nhiên người đàn ông ở bên cạnh cúi người đè tay cô lại.
Bàn tay to lớn ấm áp bao phủ trên bàn tay bé nhỏ lạnh lẽo, người đàn ông bất giác nhíu mày lại.
Khương Ấu ngơ ngác nhìn đôi mắt đen láy dường như không có đáy của anh.
“Bất kể như thế nào thì đó đều đã là chuyện của kiếp trước hết rồi, kiếp này... sẽ không còn những mối quan hệ phức tạp đó nữa đâu.”
Cho nên kiếp này, chúng ta có thể bắt đầu lại một lần nữa không? Một lần nữa chung sống cùng nhau.
Hai người áp vào nhau rất gần, mùi hương ấm áp nhàn nhạt trên người cô làm anh suýt nữa không kiềm được mà lao vào ôm cô một cái.
Khương Ấu chớp chớp mắt, đôi mắt nai run rẩy hình như có vài phần sợ sệt.
Người nhìn vừa thấy mềm lòng lại vừa muốn bắt nạt cô.
Hai người nhìn nhau trong chốc lát, rốt cuộc thì anh vẫn phải đầu hàng trước ánh mắt nhấp nháy lên xuống của cô.
Người đàn ông ôn tồn cười nhẹ rồi rút tay mình lại và ngồi về chỗ cũ.
“Ngủ ngon Ấu Ấu.” Anh nhìn cô xuống xe xong mới khẽ nói.
Sau khi đóng cửa “rầm” một tiếng, Khương Ấu mới quay người lại nhìn người đàn ông đang lẳng lặng nhìn mình. Thấy cô quay đầu lại, đôi môi anh nhẹ nhàng cong lên nở ra một nụ cười.
Trái tim cô bỗng vỡ nát tan tành.
Tề Lễ Dự cảm thấy buồn cười khi nhìn thấy bộ dạng ngây ngốc của cô, anh dịu dàng nói một câu tạm biệt rồi cúi đầu vặn chìa khóa xe.
Trông thấy anh chuẩn bị phải rời đi, Khương Ấu đột nhiên cắn chặt môi, hai mắt nhoè nước.
“...Mẹ nói em không có ba.”
Có vẻ cô đang rất sốt ruột, giọng nói tinh tế hơi bị nghẹn lại, anh kinh ngạc ngẩng đầu lên, đúng lúc thấy được những giọt nước mắt của cô đua nhau rớt xuống.
Trong nháy mắt người đàn ông đã ngừng tay lại, tắt máy, bước xuống xe rồi đi thẳng đến trước mặt cô.
Tề Lễ Dự khom lưng, không chút do dự cúi người xuống ôm chầm lấy cô gái mềm mại dịu dàng này.
Sau đó bàn tay to lớn ấm áp của người đàn ông xoa xoa đầu cô, có vẻ anh hơi bị luống cuống một chút, theo bản năng mà dỗ dành cô: “Sao em phải khóc, đều là lỗi của anh hết, anh không nên giấu giếm em như vậy.”
Tất cả sự sợ hãi về thế giới xa lạ này và cả sự ngỡ ngàng về thân thế của mình cứ như thế mà đột ngột trút hết ra ngoài.
Khương Ấu được anh ôm trong lồng ngực, từ yên lặng rơi nước mắt lại chuyển sang nức nở không ngừng.
Cô gái nhỏ che đi khuôn mặt đẫm nước mắt, cô vừa khóc vừa vòng tay ôm eo anh không buông.
Bên tai cô là giọng nói dỗ dành thì thầm khe khẽ của anh, ngỡ như cô đã trở về khoảng thời gian còn được anh cưng chiều vô hạn kia.
“Anh, anh còn không quan tâm tới em...” Âm thanh nghẹn ngào của cô phát ra từ trong lòng ngực anh.
Tề Lễ Dự lẳng lặng thở dài: “Anh sợ Ấu Ấu không còn thích anh nữa.”
Cô thút thít một tiếng, đôi tay quấn chặt lấy eo anh: “Anh phiền quá đi mất... Anh coi như không quen biết em như thế, có phải là đã thấy chán ghét em rồi đúng không?”
“Anh còn nâng đỡ người phụ nữ khác nữa... Anh của hiện tại chẳng có chỗ nào tốt hết...”
“Ngay từ đầu anh đã biết em tới đây rồi đúng không? Vậy mà anh còn không thèm tìm em nữa chứ huhuhuhu...”
“Em đã rất sợ...”
Cô nàng dường như có rất nhiều chuyện muốn trút ra ngoài nên Tề Lễ Dự chỉ có thể vuốt ve lưng cô liên hồi, an ủi cô từng câu một rồi yên lặng chờ cô giãi bày..
Cô khóc rất lâu, như là muốn đem tất cả oan ức chất đống của mình kể ra hết vậy.
Anh có thể cảm nhận được trước ngực mình đã ướt một mảng lớn rồi nhưng cô nàng mãi vẫn không chịu ngước đầu lên, chỉ vùi vào ngực anh khóc hoài chẳng dứt.
Đến khi tiếng nức nở của cô ngày một nhỏ dần, cánh tay ôm chặt lấy eo anh mới buông lỏng, hai cánh tay nhỏ vô lực đặt lên ngực anh thì Khương Ấu mới chợt phát hiện ra trận khóc này khiến cho toàn thân cô mất hết sức lực rồi.
Cô nàng nhỏ xinh trong lòng cuối cùng cũng ngừng khóc, Tề Lễ Dự cúi đầu, vừa khéo nhìn thấy khuôn mặt dính đầy nước mắt của cô.
Trên lông mi còn dính đầy nước, cặp mắt xinh đẹp ướt đẫm tưởng chừng như đang tỏa sáng, có điều đôi mắt hơi bị sưng lên, chóp mũi cũng ửng đỏ, đáng thương giống như cô đang bị ức hiếp.
Đến cả lúc khóc cũng đẹp như vậy.
Người đàn ông dùng sức nắm lấy tay cô, cố nén lại nhịp tim đang đập điên cuồng.
Tề Lễ Dự kiềm chế nhìn sang chỗ khác nhưng Khương Ấu đã nhìn thấy được yết hầu đang lăn lên lộn xuống của anh.
Đây rõ ràng là dáng vẻ lúc anh đang muốn hôn.
“Tề...” Khương Ấu lẩm bẩm nói ra, nhưng đột nhiên lại không biết phải gọi anh như thế nào.
“Lễ Dự.” Anh nói.
Khương Ấu nhìn cặp mắt đen của anh, lặng lẽ vùi vào ngực anh không chịu gọi nữa.
Bầu không khí giữa hai người hình như đã thay đổi, thế nhưng không có một ngôn từ nào có thể diễn tả được nó.
Người đàn ông cười nhẹ một tiếng, trực tiếp bế ngang người cô lên.
Khương Ấu nhanh tay ôm lấy cổ anh: “Anh làm gì vậy.”
Tiếng nói mềm mại, còn vương cả giọng mũi sau khi khóc.
Người đàn ông chỉ mất vài bước đã bế người đến ngay trước cửa nhà cô, anh nhẹ nhàng thả người ở trong ngực xuống: “Em mở cửa đi.”
Biết cô khóc đến mệt rồi nên tay anh vẫn còn đỡ lấy bả vai cô.
Cô cụp mắt xuống, ngoan ngoãn mở túi xách ra tìm chìa khóa.
“Lạch cạch”, Khương Ấu mở cửa ra.
Tề Lễ Dự không nhúc nhích, nhưng Khương Ấu thì ngược lại, cô quay sang mím môi nhíu mày nhìn anh.
Tay anh vẫn chưa bỏ ra nên lúc cô nhíu mày, Tề Lễ Dự lập tức biết ngay lý do là gì.
Cô đang tự hỏi tại sao anh cứ đứng im ở đó mãi.
Cô muốn được ôm.
Tề Lễ Dự cong môi, ôm cô gái mỏng manh này tìm đến ghế sô pha rồi đặt cô xuống.
Thật ra lúc đứng dậy anh đã rất muốn hôn cô một cái, thế nhưng anh vẫn kìm hãm bản thân lại.
Anh xoa mái tóc mềm mại của cô, giọng nói ấm áp cất lời: “Anh không biết mình có thể nhận được sự tha thứ từ Ấu Ấu hay không nhưng anh vẫn hy vọng mình sẽ nhận được nó sớm hơn một xíu, được chứ?”
“Được rồi, em ngồi nghỉ ngơi một lát rồi đi ngủ đi, ngủ ngon nhé Ấu Ấu.”
Người đàn ông nói xong thì mau chóng đứng dậy, xoay người muốn đi.
Nhưng Khương Ấu lại chợt kéo lấy tay anh, bước chân Tề Lễ Dự ngừng lại.
Cặp mắt Khương Ấu hơi run lên, bàn tay nắm chặt tay anh trở nên trắng bệch.
Bây giờ sự kiềm chế trong mắt anh khi nhìn về phía cô luôn luôn nhiều hơn so với những dịu dàng và âu yếm kia, khiến cho cô lúc nào cũng có cảm giác không thể nắm bắt được anh.
Giống như chỉ cần cô buông tay ra thì anh... sẽ đi mất.
“Anh nói những điều đó đều là chuyện của kiếp trước cả rồi, vậy còn... chuyện của kiếp này thì sao?”
Đối với anh, sự tồn tại của em ở kiếp này có ý nghĩa gì?