Editor: Kẹo Bông Gòn
Beta: AT
“Anh nói những điều đó đều là chuyện của kiếp trước cả rồi, vậy còn... chuyện của kiếp này thì sao?”
Âm thanh nhẹ nhàng của cô quét nhẹ qua lòng anh, người đàn ông quay đầu nhìn lại, trong ánh mắt không tránh khỏi mà giấu đi được sự ôn nhu.
“Đời này em là Khương Ấu chứ không phải là ca cơ Ấu Ấu như đời trước, hiện tại em có thể theo đuổi những điều tốt đẹp, anh hy vọng em sẽ có một cuộc sống như em mong muốn.”
Thay vì mắc kẹt bên cạnh anh như kiếp trước, làm một chú chim vàng anh chỉ hát cho một mình anh nghe.
Khương Ấu ngồi trên ghế sô pha một lúc lâu.
Thật ra những gì anh nói cũng là điều mà cô nghĩ tới.
Cô từng bị giam giữ trong thâm cung, không thể nhìn thấy thế giới tuyệt vời ở bên ngoài là như thế nào.
Kiếp này không giống như kiếp trước, không có tầng lớp, cũng chẳng có quy tắc đè nặng, tuy rằng cô bận nhiều việc nhưng vẫn có thể dựa vào các công việc mà đi qua nhiều thành phố khác nhau, ăn qua các món ăn ngon chưa bao giờ được thưởng thức.
Thật ra, không thể phủ nhận rằng là tiềm thức của anh đã nói với cô rằng cô có thể để ý những người khác nhiều hơn.
Anh sợ đời trước do quyền lực của mình nên đã ép buộc cô phải làm tiểu ca cơ bên cạnh mình.
Khương Ấu không khỏi nhíu mày nhưng cô cũng chẳng có ý từ chối.
Anh và cô cần phải hòa hợp về mọi thứ nếu như muốn ở bên cạnh nhau.
Thân phận, địa vị và còn có cả tình cảm.
Cô đã khóc hai lần trong hôm đó, đôi mắt đã sưng húp lên. Ngày mai cô còn phải đi quay quảng cáo nữa. Khương Ấu ngồi trên chiếc sô pha nghỉ ngơi một lúc, sau đó cầm mấy viên đá lạnh chườm lên mắt.
Thôi xong, ngày mai thế nào cô cũng sẽ bị anh Viễn mắng cho mà xem.
Lái xe về đến nhà, Tề Lễ Dự phát hiện ra lời mời thêm bạn đã được chấp nhận.
Người đàn ông cong môi cởi áo khoác, lộ ra chiếc áo sơ mi trắng bên trong vô cùng chỉnh tề, theo bước đi cơ bắp qua một lớp áo cứ thế mà thoát ẩn thoát hiện.
Buổi tối ngày hôm sau.
Ban ngày Khương Ấu quay quảng cáo, tối đến còn phải quay một chương trình thực tế có rating không tồi.
Kể từ khi những bức ảnh đáng yêu của Khương Ấu được đăng lên cô ngày càng nổi tiếng, số lượng fan cũng theo đó mà tăng lên đáng kể. Anh Viễn thấy cô ngày càng nổi tiếng nên đã nhân thời cơ giành lấy được nhiều công việc, trong đó có cả chương trình thực tế quay vào buổi tối hôm nay.
Khi quay chương trình Khương Ấu cực kỳ yên lặng, Lâm Viễn cùng đoàn đội ở phía dưới nhìn còn tưởng rằng Ấu Ấu của anh bị cô lập, khi nhìn kỹ khuôn mặt của cô gái lại hơi tái nhợt, đôi môi cùng với gò thì má đỏ bừng.
Lâm Viễn nhíu nhíu cặp chân mày quay đầu sang hỏi chuyên viên trang điểm: “Hôm nay đánh má hồng quá tay à.”
Chuyên viên trang điểm sửng sốt, “Không có......”
Cả hai người đều nhìn kỹ lên sân khấu, chuyên viên trang điểm là người đã làm mẹ, cô cảm thấy có gì đó không ổn, ánh sáng trong mắt Khương Ấu chợt lóe lên.
“Có phải Ấu Ấu phát sốt hay không.”
Trong lòng Lâm Viễn nhảy dựng, lo lắng nhìn cô gái đang thất thần trên sân khấu.
Cô rất mệt, nhưng cô vẫn cố gắng mỉm cười và vẫy tay chào với fan khi họ gọi tên mình.
Nếu không phải đang có nhiều khán giả đang xem chương trình thì Lâm Viễn đã không nhịn được mà đưa cô xuống.
Lâm Viễn chịu đựng sự lo lắng của mình, kêu trợ lý tìm thuốc hạ sốt, anh tính toán khi phân đoạn quay này kết thúc sẽ mang cô xuống.
Công việc không quan trọng bằng thân thể.
Sau nửa tiếng, trò chơi tương tác cuối cùng cũng kết thúc.
Lâm Viễn đã chào hỏi với đạo diễn, cùng trợ lý đi đến trước mặt Khương Ấu, khi đến gần gương mặt cô gục xuống, không thể nhấc đầu lên nổi nữa rồi.
“Ấu Ấu, chúng ta đi xuống nghỉ ngơi đi.”
Khương Ấu nhẹ nhàng gật đầu một cái, trợ lý chậm rãi đỡ cô xuống sân khấu.
Cô chỉ cảm thấy đầu cô rất đau, cảm giác buồn nôn ngày càng mãnh liệt, mỗi bước đi đều trông rất nặng nề.
“Em giống như là... bị bệnh.” Lúc sau ngồi trong phòng nghỉ, Khương Ấu lẩm bẩm trong miệng.
Trợ lý dở khóc dở cười đem thuốc hạ sốt đưa cho cô, “Không sao đâu, Ấu Ấu uống thuốc xong sẽ không sao.”
Cô ngây ngốc gật đầu, nghe lời trợ lý mà uống thuốc.
Bộ dáng lúc Khương Ấu ngoan ngoãn, yên tĩnh ngồi trên ghế, đôi mắt liên tục chớp chớp khiến cho người khác phải động lòng.
Khuôn mặt xinh đẹp ửng hồng, trông cô lúc này thật giống như búp bê Tây Dương.
Tổ chương trình gõ cửa, thông báo tiếp tục quay chương trình.
Lâm Viễn lo lắng liếc nhìn qua trạng thái của Khương Ấu, do dự có nên tiếp tục quay chương trình hay không.
Nghe thấy thông báo tiếp tục quay từ tổ chương trình, Khương Ấu phản ứng chậm vài giây, sau đó đứng dậy bước ra ngoài: “Em đi quay tiếp đây.”
Lâm Viễn ngăn cô lại: “Em bị bệnh rồi, chúng ta về nhà nghỉ ngơi, mai rồi lại quay tiếp.”
Khương Ấu chịu đựng cơn buồn nôn và đau đầu, cô lắc đầu, “Phần sau toàn là trò chơi, em có thể tiếp tục được“.
Dưới sân khấu còn có các fan của cô, nếu cô rời đi thì các fan sẽ rất buồn.
Ánh mắt Khương Ấu có chút hoảng loạn nhưng lại kiên trì đến bất ngờ.
Nếu không phải quá lo lắng về thân thể của cô, Lâm Viễn thật sự cũng muốn cô tiếp tục quay.
Mặc dù đoàn đội biết cô bị bệnh nhưng những người khác thì không biết.
Trong giới giải trí, việc quảng bá rầm rộ sẽ dễ trở nên nổi tiếng hơn.
“Được rồi, nếu em cảm thấy không khỏe thì tránh máy quay đi xuống dưới nghỉ ngơi” Lâm Viễn không yên tâm mà dặn dò.
Khương Ấu gật đầu, cô nhanh chóng rời khỏi phòng chờ dưới sự thúc giục của nhân viên công tác trong tổ chương trình.
Buổi ghi hình kết thúc, sau đó người dẫn chương trình và các khách mời bước xuống, Khương Ấu ngồi xổm xuống ngay sau khi rời sân khấu.
Cô cắn môi dưới một cách nhợt nhạt, đau đầu khiến cô buồn nôn.
Thật là khó chịu......
Mọi người chung quanh nhanh chóng chạy đến bao quanh cô, Khương Ấu ngồi xổm xuống và ngày càng khó chịu vì âm thanh hỗn loạn xung quanh, cả người choáng váng trực tiếp ngã xuống mặt đất.
Lâm Viễn cùng trợ lý lập tức chạy đến đỡ cô dậy “Ấu Ấu? Ấu Ấu? Chúng ta mau đi bệnh viện!”
Một số khách mời cũng qua hỏi han vài câu, biết được cô phát sốt, có người thì đưa miếng dán hạ sốt cho cô và họ cũng đã yêu cầu nhanh chóng đưa cô đến bệnh viện.
Tổ chương trình không ngờ cô bị bệnh nhưng vẫn lên sân khấu. Bọn họ chỉ cảm thấy cô yên tĩnh, ngoan ngoãn như búp bê Tây Dương, vì cô luôn mỉm cười mỗi khi họ gọi.
Sau khi đỡ Khương Ấu lên xe, trợ lý đưa nước cho cô uống từng ngụm nhỏ nhưng cô uống được hai ngụm thì quay đầu sang chỗ khác tỏ ý không muốn uống nữa.
Cô không gây ồn ào, chỉ hừ hừ vì cơ thể khó chịu, giống như một chú mèo con, làm cho bọn họ cảm thấy thật đau lòng.
Khương Ấu bị bệnh không gây ồn ào nhưng khi đến bệnh viện cô lại không muốn xuống.
Cô yếu ớt ngồi dựa vào ghế, gương mặt đỏ bừng nhắm chặt hai mắt, đỡ cô, cô lập tức đẩy ra, kéo cô lên cô liền khóc.
Trợ lý nắm tay muốn đưa cô xuống xe nhưng Khương Ấu vừa khóc vừa đem trợ lý đẩy ra.
Bọn họ muốn dùng sức nhưng lại sợ cô bị thương.
Trong lúc gấp gáp chân tay bọn họ có chút luống cuống.
“Để tôi ôm cô ấy xuống” Đột nhiên có người đến gần, bọn họ quay đầu lại nhìn.
Một người đàn ông mặc bộ tây trang tỉ mỉ đứng phía sau họ, anh ta chỉ liếc mắt một cái, bọn họ đã vô thức nhường chỗ cho anh ta.
Cặp mắt kia lý trí mà lạnh nhạt, theo bản năng làm người ta thuần phục.
“Tề tổng.” Lâm Viễn chào hỏi, nhân viên đoàn cũng phản ứng lại vội vàng chào theo.
Đáng lẽ thời điểm này đáng lý ra là Tề Lễ Dự đang giải quyết công việc, tại sao anh lại ở đây. Đương nhiên là do tin nhắn của Lâm Viễn, ngày nào cũng báo cáo cho Tề Lễ Dự rồi.
Tuy nhiên, phản ứng của người đàn ông trước mặt lại nằm ngoài dự đoán của Lâm Viễn.
Công việc của anh Tề không có nhiều thời gian rảnh rỗi, những tin nhắn anh gửi trước đây chỉ là để báo cáo với đối phương, nhân tiện anh cũng muốn tìm thêm cơ hội cho nghệ sĩ nhà mình.
Anh không nghĩ tới Tề Lễ Dự sẽ trực tiếp đến đây.
Tề Lễ Dự nhàn nhạt gật đầu, cúi người liền đem cô gái đang dựa trên ghế ngồi bế lên.
Trợ lý vội vàng nhắc nhở: “Ấu Ấu giãy giụa rất lợi hại...”
Cô gái chống lại tất cả mọi người nhưng khi ở trong vòng tay của anh thì chỉ biết run rẩy, sau đó Khương Ấu thuận theo vòng tay ôm cổ anh và vùi mặt vào đó.
Người trợ lý nghẹn ngào, có một cảm giác không thể nào giải thích được như bị tát vào mặt.
Khương Ấu đang khó chịu, thì bị nhấc bổng lên liền nhíu mày có chút không vui.
Nhưng một giây tiếp theo, vòng tay quen thuộc khiến cô ngừng vùng vẫy.
“Vương...”
Cô kêu lên một tiếng mơ hồ như một chú mèo con, ở trong lòng anh thì thào kêu khó chịu.
Tề Lễ Dự đau lòng cúi đầu, dán mặt vào vầng trán đang nóng hổi của cô, thì thào nói: “Anh đây“.
Lâm Viễn cùng trợ lý nhanh chóng theo sát bên anh, những người còn lại muốn nhìn tin bát quái, đều bị Lâm Viễn đuổi trở về.
Tin bát quái của Tề tổng thật không dễ thấy.
Người đàn ông trong suốt đường đi luôn ôm cô, khi đo nhiệt độ, Lâm Viễn nói anh có thể để cô ngồi xuống, anh cũng không buông.
Lúc bị bệnh là lúc cô mệt mỏi nhất, cô không muốn uống thuốc, không muốn ai đến gần mình. Trước đây nếu anh bận mà không đến kịp thì cô sẽ cố chịu đựng, khó chịu mà khóc khẽ dưới chân giường, làm cho anh bất lực và vô cùng đau lòng, lập tức ôm cô vào lòng rồi an ủi, thậm chí còn dỗ cô để cho thái y đến khám bệnh.
Khi nhìn thấy tin tức của Lâm Viễn, anh không chút do dự nào mà bảo tài xế trực tiếp lái xe đến.
Cô không có cảm giác an toàn.
Tề Lễ Dự nhìn cô gái đang nhắm mắt trong lòng mình, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt bé nhỏ của cô.
Khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào, mang theo nét dịu dàng, đôi lông mày đang cau lại, cô vô thức nắm lấy tay anh rồi còn cầm chặt ngón trỏ của anh không buông, như thể đã tìm thấy cảm giác an toàn.
Cô khó chịu hừ hừ hai tiếng, Tề Lễ Dự càng lúc ôm chặt hơn cô gái trong vòng tay của mình, lông mày cô hơi nhíu lại.
Cô y tá đến chuẩn bị kim tiêm bất ngờ trong giây lát vì trước nhan sắc xuất chúng của hai người, nhìn thấy người đàn ông ôm chặt cô gái đầy vẻ âu yếm và chăm sóc, cô y tá buồn cười nói đùa: “Hai người thật hạnh phúc nha“.
Tề Lễ Dự thoáng giật mình, sau đó cười nhẹ và không giải thích.
“Nào, đưa tay của cô ấy lên.”
Người đàn ông mặc vest cũng có ngoại hình rất đẹp, mỗi bước đi của anh trông có vẻ oai phong lạ thường, anh nhẹ nhàng nắm lấy tay cô gái và đưa lên.
Khương Ấu kêu lên một tiếng, giãy giụa muốn rút tay về, Tề Lễ Dự vỗ nhẹ vào lưng cô, “Ngoan, ráng đợi một chút.”
Cô gái trong vòng tay anh quá nghe lời, ngay sau khi anh vừa kết thúc câu nói, cô đã thực sự ngừng vùng vẫy và vùi đầu vào lòng anh.
Lâm Viễn và trợ lý lý bên cạnh nhìn thấy, bọn họ vô cùng kinh ngạc.
Ấu Ấu cũng tiêu chuẩn quá đi.
Cô Y tá nhìn Khương Ấu, trong tiềm thức cô thả lỏng cử động nhưng y tá vẫn giúp cô vỗ về mạch máu trước khi ghim kim vào.
Sau một vài tiếng động, Khương Ấu bị đánh thức, động đậy cơ thể, hai mắt nai con mở to bối rối nhìn sang.
“Ôi, bạn gái của anh dễ thương quá, tôi không nỡ ghim kim tiêm vào được đâu.” Cô Y tá nói đùa rồi nhanh chóng ghim kim trước khi cô kịp phản ứng.
Cô gái ban đầu còn đang bối rối đột nhiên mở to mắt, cơ thể cứng lại, đôi mắt cô bắt đầu run rẩy.
“Được rồi.” Cô y tá nở nụ cười khi nhìn thấy phản ứng đáng yêu của Khương Ấu.
Đôi mắt Khương Ấu mờ mịt, run rẩy di chuyển bàn tay đang ghim kim.
Người đàn ông thấy vẻ dễ thương của cô khi cố tránh đi kim tiêm, cười nhạt, đặt bàn tay nhỏ bé cứng ngắc của cô ấy lên vai mình. Lâm Viễn cầm lấy thuốc đi theo sau. Anh yêu cầu phòng bệnh VIP, vững vàng ôm cô đi vào.
Cẩn thận đưa cô lên giường bệnh, khi người đàn ông đứng dậy đã bị cô kiên trì nắm lấy tay.
“Anh phải đi à?” Cô nhẹ nhàng đặt thuốc cùng nước sang một bên, hỏi anh.
Có lẽ lúc bệnh là lúc cô cảm thấy bất an nhất, bàn tay có chút nóng bỏng vẫn nắm chặt lấy tay anh, ánh mắt khiến cho ta phải động lòng.
Khuôn mặt cô tái nhợt và trông thật đáng thương.
Anh bất đắc dĩ cúi người giơ tay xoa đầu cô, “Đi lấy nước ấm cho em, em có muốn uống hay không?“.
Hai mắt toát lên sự vui mừng, Khương Ấu ngoan ngoãn gật đầu, nhẹ giọng nói muốn.
Sau khi Tề Lễ Dự kết thúc câu nói, Lâm Viễn đang yên lặng uống nước cùng trợ lý nhìn nhau, cậu ta nhanh chóng nói: “Tôi lấy, tôi lấy cho.”
Lâm Viễn vội vàng nói: “Tề tổng, anh mau ngồi xuống đi, những việc nhỏ nhặt này để chúng tôi làm là được rồi.
Sau khi trợ lý rót nước ấm, anh rất hiểu chuyện mà đưa cốc nước cho Tề Lễ Dự. Người đàn ông nhận lấy cốc nước và đưa chiếc cốc lên môi cô một cách tự nhiên.
Cô gái nhỏ rũ mắt xuống, cầm nửa cốc nước trong tay anh uống từng ngụm nhỏ.
Sau khi uống nước xong, cô mê màng dựa vào vai anh mà ngủ.
Tề Lễ Dự nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài của cô, nói nhỏ với Lâm Viễn và trợ lý: “Trở về đi, tôi sẽ đưa cô ấy về nhà sau khi truyền dịch xong“.
Lâm Viễn lôi kéo trợ lý rời khỏi, nhanh chóng gật đầu, còn tỉ mỉ khép cửa phòng lại.
Một lúc sau, trong phòng bệnh chỉ còn lại Khương Ấu và Tề Lễ Dự.
Lông mi cô run rẩy, cọ cọ lên vai anh.
Tề Lễ Dự ôm lấy vai Khương Ấu, nhẹ nhàng đặt cô nằm xuống giường.
Động tác của anh rất nhẹ, nhưng khi cô rời khỏi vòng tay quen thuộc, cô cau mày mím môi như muốn tỉnh giấc.
“Anh sẽ không đi đâu, em nằm xuống nghỉ ngơi đi, được không? Anh sẽ ôm em.” Anh ngồi bên giường thấy cô không yên liền cúi người, dịu dàng hôn lên mắt cô.
Sau khi hôn xong, Khương Ấu mới chịu bình tĩnh lại, anh thất thần nhìn cô ngủ say.
Anh theo bản năng trấn an cô, nhưng quan hệ của bọn hệ hiện tại thì hành động này có chút thân mật quá.
Người đàn ông bất đắc dĩ thở dài, anh vẫn thích cô đến mức mất khống chế như xưa.
Đầu ngón tay thon dài vuốt ve hàng lông mày đang cau lại, anh lặng lẽ cắn môi, ánh mắt thâm tình lúc này không ai có thể thấy được.
Hai giờ sau, trên giường bệnh.
Cô mơ màng bị bàn tay to lớn sờ trán, sau đó bị nhẹ nhàng đánh thức, ý thức còn chưa rõ ràng, cô vô thức vòng tay qua cổ người đàn ông và đứng lên theo bản năng.
Cô thân mật cọ cọ người đàn ông, bĩu môi làm nũng: “Miệng đắng quá......”
Muốn hôn hôn.
“Ấu Ấu.”
Cô cọ vào cổ anh, nhưng lại phát hiện anh không có phản ứng.
Khương Ấu sửng sốt, ngẩng đầu dựa vào lòng ngực anh, trước mặt cô không phải là cung điện nguy nga, mà là phòng bệnh màu trắng sạch sẽ.
Ý thức chậm rãi trở lại.
Cô siết chặt cánh tay, có chút không muốn buông tay.
Người đàn ông hưởng thụ sự ỷ lại của cô, anh nhẹ cong môi cười, thấp giọng hỏi cô: “Có phải đã tốt hơn rồi không? Em có đói bụng không?”
Nghe Lâm Viễn nói, có lẽ buổi trưa cô cảm thấy không thoải mái nên vẫn chưa ăn gì, buổi chiều chỉ uống có nửa ly nước.
Lúc sau y tá tới rút kim ra, anh muốn cô nghỉ ngơi một lát nhưng sợ cô bị đói, Tề Lễ Dự chỉ có thể nhẹ nhàng đánh thức cô.
Cô từ từ buông lòng khỏi vòng tay ấm áp, vì phản ứng chậm nên lúc này cô mới nghe thấy mùi cháo trong phòng.
“Em có muốn ăn một ít cháo hay không?”
Khương Ấu gật đầu một cái, Tề Lễ Dự đem bàn tới, đặt cháo mà trợ lý đã mua đến trước mặt cô.
Người đàn ông mở nắp hộp cháo, hương thơm của cháo làm mắt cô sáng rực lên, vị đắng trong miệng cũng được giảm bớt đi phần nào, hơn nữa trong bụng cô đang trống rỗng, nên cô ngoan ngoãn cầm cái thìa ăn một cách chậm rãi.
Đây là cháo thịt nạc nấm hương mà cô thích!
Thấy Khương Ấu vui vẻ ăn cháo, Tề Lễ Dự cười khẽ một chút, lẳng lặng nhìn cô.
Mặc dù đã hạ sốt, nhưng vì đang bệnh nên cảm giác thèm ăn không giống như ngày thường, Khương Ấu ăn được một nửa liền nói không muốn ăn nữa.
Tề Lễ Dự gật đầu, đặt cháo sang một bên.
“Muốn nghỉ ngơi thêm một lát nữa hay em muốn về nhà?”
Khương Ấu mím môi, suy nghĩ một giây, “Về nhà đi.”
Đầu cô đau, cô muốn ngủ.
Cô không thích mùi nước sát trùng quanh phòng bệnh, nếu không phải có anh ở đây, cô cũng không muốn phải ở lại đây đâu.
Anh gật đầu, Khương Ấu liền chậm rãi dịch cơ thế đến mép giường.
Người đàn ông tự nhiên cầm lấy giày mang vào chân cho cô.
Khương Ấu nhìn cái cằm tuyệt đẹp của người đàn ông, trái tim khẽ rung động.
Cô rất thích, rất thích!