Editor: Kẹo Bông Gòn
Beta: AT
Hiện tại Khương Ấu đang là nghệ sĩ nên Tề Lễ Dự cẩn thận giúp cô mang khẩu trang, anh tỉ mỉ xách theo thuốc mà bác sĩ đã đưa và chiếc túi nhỏ của cô, anh ân cần giảm tốc độ của bước chân, hai người cùng nhau bước xuống lầu.
Lúc bệnh, cô rất ít khi nói, anh hỏi một câu cô trả lời lại một câu, trông rất ngoan ngoãn.
Nhưng chưa nói được câu thứ hai thì cô đã khép đôi mắt lại, nhẹ nhàng thở ra rồi ngủ thiếp đi.
Tề Lễ Dự bất lực nhìn cô, sau đó âm thầm giảm tốc độ xe, vững vàng tay lái chở cô về phía căn hộ nhỏ.
Lúc sau khi xe dừng lại, anh không đánh thức cô ngay.
Đêm đến, những ngọn đèn xung quanh được thắp sáng mờ mờ ảo ảo, đang lúc vào thu nên không khí có chút se lạnh.
Một lúc lâu, Khương Ấu thức dậy.
Trên người cô đang khoác chiếc áo của anh.
Cô sửng sốt vài giây, đầu nặng nề nên hành động có chút chậm chạp.
“Tại sao anh không gọi em dậy?.”
Tề Lễ Dự một tay giữ cửa sổ xe, dùng ánh mắt lười biếng nhìn cô: “Người bị bệnh nên cần được nghỉ ngơi nhiều.”
Khương Ấu nhẹ nhàng liếc anh một cái, đem áo trả lại rồi nhanh chóng rời khỏi xe, “Vậy em về nhà đây.”
Lúc cô chuẩn bị đóng cửa lại thì Tề Lễ Dự bất đắc dĩ đưa thuốc cùng túi xách của cô từ hàng ghế sau đưa tới trước mặt Khương Ấu.
“Em định bỏ đồ của em lại à?”
Bộ dáng ngây người của cô thật sự quá đáng yêu, Tề Lễ Dự nhịn không được mà lắc đầu, nếu có người muốn lừa cô khi đang bệnh thì cô ngốc này thật sự sẽ bị lừa dễ dàng hay không?
Khương Ấu đeo túi trên lưng, sau đó nghĩ ngợi, từ trong túi lấy ra một viên kẹo cô nói: “Đưa tay ra.”
Tề Lễ Dự buồn cười làm theo.
Một viên kẹo màu sắc rực rỡ đặt trong lòng bàn tay anh.
Tay anh rất lớn, viên kẹo lại nhỏ nhắn, nằm trong tay anh trông rất đáng yêu.
Khương Ấu nở một nụ cười hài lòng: “Hôm nay rất cảm ơn anh, trên đường về nhà nhớ chú ý an toàn.”
Anh khép tay lại, viên kẹo nhỏ bám chặt vào lòng bàn tay anh.
“Một viên kẹo là xong rồi sao?”Anh nghiêng mình mỉm cười, một tay cầm kẹo tay còn lại thì cầm vô lăng.
Khương Ấu mím môi, nghĩ thầm một viên kẹo còn chưa đủ sao.
“...Vậy thì hôm nào em sẽ mời anh một bữa ăn.” Cô chớp mắt, nói một cách nghiêm túc.
Lúc này Tề Lễ Dự mới vừa lòng, cười một chút rồi dặn dò cô nghỉ ngơi cho tốt, nhìn cô vào nhà rồi mới lái xe rời đi.
Nghe thấy tiếng xe rời đi, trong mắt Khương Ấu hiện lên một tia ranh mãnh.
Cơ hội dùng bữa với anh đã quay trở lại.
Cô thật là thông minh!
Đầu vẫn còn choáng váng nhưng cô lại nở một nụ cười ngọt ngào.
Buổi tối, Tề Lễ Dự đã nhắn tin nhắc cô uống thuốc.
Khương Ấu mím môi cười, nhắn tin trả lời lại.
Vốn dĩ còn muốn xem tiếp chương trình thực tế nhưng Khương Ấu lại nhìn điện thoại, ngoan ngoãn ấn tạm dừng, đi rót nước ấm và uống thuốc.
Thuốc làm cô đắng miệng, Khương Ấu nhăn mặt uống một ngụm nước, sau đó chạy nhanh đi lấy viên kẹo rồi bỏ vào miệng.
Vị ngọt của kẹo nhanh chóng làm giảm vị đắng trong miệng, khuôn mặt Khương Ấu cũng dần dần bình tĩnh trở lại.
Cô nhìn vỏ kẹo trong tay, cười thầm.
“Thuốc quá đắng nhưng may là còn có kẹo.”
Đi kèm với hình ảnh giỏ kẹo.
Đầu ngón tay mượt mà, người đàn ông nhìn nó, trầm giọng nói “Ngoan.”
Khương Ấu click vào đoạn ghi âm, vui vẻ cong mắt mỉm cười.
Giọng nói của anh thật dễ nghe!
Trong văn phòng, anh nhìn đống tài liệu trên tay, một lúc sau, từ túi áo lấy ra viên kẹo trái cây đầy màu sắc.
Vị ngọt của kẹo khiến anh bất giác nhíu mày.
Người đàn ông mỉm cười bất lực, tiếp tục xử lý văn kiện.
Anh dẹp hết mọi việc của ban ngày để chăm sóc cho cô, thấy cô không sao anh liền tiếp tục tăng ca đến khuya để xem xong đống tài liệu của ngày hôm nay.
Nhưng... sau khi nhìn thấy cô gái nhỏ, anh luôn luôn có tâm trạng vui vẻ.
Khương Ấu nghỉ ngơi hai ngày, chờ đến khi hết bệnh cô sẽ đi qua các thành phố khác tham gia chương trình âm nhạc.
Mỗi tuần cô phải hát một bài hát khác nhau, nếu được khán giả yêu thích thì mới được đi tiếp vào các vòng sau.
Cô khẩn trương luyện tập ngày đêm rồi đột nhiên cô phát hiện trong danh sách bạn bè luôn có người gửi tin nhắn cho mình.
Đó là Ứng Điền Hạo, người đã tham gia chương trình thực tế cùng cô trước đây.
Lịch làm việc của cô ngày càng nhiều, cô cũng quen biết được nhiều người hơn, đa số đều chỉ gặp mặt qua một lần, thật tốt nếu có thể thêm WeChat với nhau, nhưng có rất ít người giống Ứng Điền Hạo gửi tin nhắn cho cô mỗi ngày.
Khương Ấu lúng túng nhìn giao diện, trầm mặc thật lâu mới đánh chữ một cách chậm rãi: “Anh không cần đi quay phim sao?”
Bên kia nhanh chóng trả lời lại: “Anh đã quay xong phần của mình rồi cho nên bây giờ anh đang nghỉ ngơi.”
Khương Ấu nhấp môi quay lại, trong mắt hiện lên một tia sáng: “Vừa đúng lúc anh rảnh, có thể chỉ dẫn cho em cách nào để theo đuổi người em thích không? Người em thích rất khó theo đuổi, đôi khi em còn không có biết gì về anh ấy.”
Thật ra không phải là khó, mặc dù Tề Lễ Dự trả lời tuy rất chậm nhưng anh chắc chắn sẽ không bỏ sót các tin nhắn mà cô đã gửi qua.
Bên kia trầm mặc thật lâu, sau đó mới nhắn lại mấy chữ.
“Em có người mình thích?”
Khương Ấu trả lời ừm.
Lần này đợi thật lâu không thấy bên kia trả lời lại, Khương Ấu thở dài một tiếng, sau đó cô tiếp tục luyện tập.
Ngày hôm sau, buổi biểu diễn bắt đầu.
Hôm nay Khương Ấu hát một bài hát tỏ tình ngọt ngào, tiết tấu nhẹ nhàng nhưng kỹ năng rất khó, các quảng cáo của bài đã được cô luyện tập trong một thời gian khá dài.
Trên sân khấu, cô mặc một cái váy nhỏ màu đỏ, tóc xõa sau vai, khi cô cất tiếng hát câu hát tỏ tình thì đôi mắt cong cong làm cho người ta phải xao xuyến.
Đến khúc cuối, lúc Khương Ấu hát xong câu hát cuối cùng, cô liền nháy mắt một cái.
Khán giả đã gục ngã trước một màn đầy sự ngọt ngào của cô, ai có thể từ chối màn tỏ tình như thế này được cơ chứ!
Chương trình âm nhạc này ghi hình mỗi tuần một lần, phát sóng vào tuần tiếp theo, vì vậy khi chương trình được phát sóng, video ngắn Khương Ấu ngọt ngào nháy mắt đang được điên cuồng spam dưới Siêu Thoại.
Khi đó Tề Lễ Dự đang đi công tác ở thành phố bên, buổi tối anh trở về sau buổi xã giao, anh phát hiện cô gái đã gửi cho anh một biểu tượng cảm xúc bằng hình ảnh.
Cô gái bên trong trang điểm tinh xảo, ngọt ngào nháy mắt với anh một cái.
Rõ ràng chính là cô ấy.
Anh uống hơi say, có thoang thoảng mùi rượu trên người.
“Thật đáng yêu.”
Sau khi voice chat được gửi đi, cô lập tức gọi cho anh.
“Alo.” Tối nay, giọng anh cực kỳ trầm thấp.
“...Anh có phải là đang say hay không?.” Khương Ấu nhẹ giọng hỏi.
Hầu kết anh lăn lộn, anh cười nhẹ một tiếng: “Không có.”
“Nói dối, giọng nói anh khàn khàn, vừa nghe là biết anh uống rượu.” Cô nhẹ giọng nói có chút bất mãn.
Tề Lễ Dự cởi bỏ cà vạt, đi rót cho mình một ly nước ấm.
“Có uống một chút, nhưng không có say.”
Khi ngẩng đầu uống nước, hầu kết anh chuyển động, anh tiếp tục cười rồi khẽ nói: “Có chuyện gì vậy, tối nay tỏ tình với nhiều người như vậy còn chưa đủ, chẳng lẽ muốn chính miệng hát cho anh nghe sao?”
Khương Ấu nghe lời anh nói, khẽ cười ra tiếng, dịu dàng nói: “Em biết anh đã xem Weibo, này...Anh là fan lớn của em, đúng không?”
Điều này không phải là trọng điểm.
Tề Lễ Dự bất lực mỉm cười: “Không phải.”
Anh chỉ xuất hiện khi fandom của cô cần góp tiền mà thôi.
Cho nên...khi nào cần thiết mới có mặt anh.
Tối nay, fandom náo loạn vì màn trình diễn của cô, anh chỉ mở ra xem thử.
Các fan thật điên cuồng.
“Vậy anh nghỉ ngơi sớm một chút, em đi xem chương trình giải trí tiếp đây.” Cô nhẹ nhàng nói lời tạm biệt.
Tề Lễ Dự bất lực nghe âm thanh tắt máy.
Hiện giờ cô có vẻ hoạt bát hơn.
Nhưng như vậy rất là đáng yêu.
Nếu không đáng yêu thì làm sao đêm nay cô có thể làm cho nhiều người điên cuồng ầm ĩ đến như vậy.
Tề Lễ Dự uống xong một ly nước, mùi rượu trên người hình như càng nặng hơn.
Anh nhíu mày, cất điện thoại sau đó anh xoay người đi vào phòng tắm rửa mặt.
Lúc anh mặc đồ ngủ bằng lụa trở ra, vừa định lấy sách đọc thì thấy một cái video đang phát trên điện thoại của anh.
Là cô gửi.
Tề Lễ Dự nhấn vào sau đó thì click mở.
Cô gái ở trong video mặc đồ ngủ hình con thỏ, trong lòng ngực ôm con thỏ bông màu tím mà anh tặng.
Nàng cười rạng rỡ trước ống kính, hát một đoạn đang được bàn tán sôi nổi trong tối nay.
Lời tỏ tình, giọng nói ngọt ngào cùng với cái nháy mắt ~
Một phiên bản khác.
Thậm chí, nụ cười của cô có vẻ còn ngọt hơn so với khi diễn trên sân khấu.
Khương Ấu nhìn vào máy quay giống như là đang hát bài tình ca cho anh nghe, làm trái tim của anh bị một chiếc video nhỏ nhoi mà loạn nhịp.
Khi video kết thúc thì cô còn gửi thêm hai đoạn thoại, người đàn ông click vào.
“Em hát, chỉ có mình anh nghe thấy thôi.”
“Có dễ nghe hay không?”
Giọng điệu của câu sau hơi nâng lên, vừa nghe anh liền biết, cô gái nhỏ đang muốn anh khen ngợi đây mà.
“Ừm nghe cũng được, nháy mắt cũng rất ngọt.”
Khương Ấu sau khi nhận được tin nhắn thì ôm lấy thỏ bông lăn lộn trên giường một hồi, sau đó cô nằm bò trên giường hằng giọng nói “Công chúa Ấu Ấu miễn cưỡng tiếp thu lời khen ngợi của anh.”
Cô cũng đang xem Siêu Thoại giống như các fan, quên béng mất rằng mình đang ở thời đại nào rồi mà vẫn theo bản năng tự xưng mình là công chúa.
Khương Ấu xấu hổ một giây, vừa định hồi phục tin nhắn thì Tề Lễ Dự đã trả lời lại.
“Đó là vinh hạnh của tôi.”
Âm thanh mỉm cười trầm thấp truyền ra từ điện thoại, đầu ngón tay cô dừng lại, sau đó ôm con thỏ lăn qua lăn lại khắp giường.
Ô ô ô anh ấy chính là vương đó, anh ấy dùng giọng điệu ôn nhu để nói chuyện với cô.
Đừng nói tới đời trước, đời này cô cũng nhịn không được mà rung động.
Anh vẫn luôn ưu tú như vậy, kiếp trước là bậc đế vương uy quyền còn kiếp này là một đại phú hào mà ai ai cũng thèm muốn.
Thích một người ưu tú như vậy, sao cô có thể tụt lại chứ!
Khương Ấu kích động gửi tin nhắn cho Lâm Viễn, nói cô muốn có thêm nhiều hoạt động.
Lúc nhận được tin nhắn, Lâm Viễn đang chơi với con gái của mình, anh lập tức bày ra vẻ mặt bất ngờ.
Anh nhận được lời mời cho tham gia chương trình tuyển chọn ca sĩ hát cổ phong cho Khương Ấu.
Chính là... có hơi bất ngờ.
Bên chương trình muốn mời Khương Ấu làm ban giám khảo.
Lâm Viễn nhìn thấy lập tức nhíu mày.
Tuy không tồi, nhưng hiện tại mức độ nổi tiếng của Khương Ấu không đủ cao và cũng chẳng đủ tư cách để ngồi ở vị trí ban giám khảo.
Cô chỉ vừa mới ra mắt được ba tháng, như thế này là đang hại cô.
Lâm Viễn đen mặt gọi điện thoại cho tổ chương trình thì điện thoại trong tay Khương Ấu đột nhiên leng keng kêu một tiếng.
Lâu rồi cô không thấy tin nhắn của Khương Hàn.
“Em có thích món anh tặng không? Chương trình này được đánh giá không tồi, anh đã nói qua với đạo diễn, ông ta sẽ cho em nhiều cơ hội biểu diễn.”
Giọng điệu anh ta đầy sự đắc ý giống như đang bố thí cho cô vậy.
Khương Ấu nhíu mi, hóa ra là do anh ta.
“Vị trí giám khảo kia là do anh đưa?”
“Ừm, muốn cảm ơn anh sao? Không cần đâu, em là em gái của anh......”
“Em gái? Anh muốn tôi tiếp cận Tề Lễ Dự rồi tặng một món quà lớn như vậy để cảm tạ tôi à? Nhờ ơn anh mà tôi đang bị chế giễu trên hot search kìa.” Khương Ấu nói với vẻ mặt vô cảm, giọng nói vẫn rất nhẹ nhàng, nhưng lại cực kỳ lạnh nhạt.
Trợ lý theo bản năng mà nhìn qua, nhưng không tài nào nghĩ ra được đứa nhỏ Ấu Ấu lại có thể lãnh đạm đến như vậy.
Giọng nói Khương Ấu vừa phát ra thì bên kia cũng cúp điện thoại, bên này anh Viễn cũng kết thúc cuộc gọi theo, anh quay đầu lại vẫy tay với Khương Ấu.
Cô bước đến chỗ anh và ngồi xuống.
“Bên đó nói phải thương lượng với cấp trên, không biết kết quả sẽ thế nào, nhưng thái độ rất tốt.”
Vì sự phát triển lâu dài của cô, nếu ở vị trí giám khảo thì chương trình này nhất định Khương Ấu không thể nhận.
Tại tiệc chiêu đãi do Khương Hàn tổ chức ngày hôm đó, Lâm Viễn dẫn mọi người đến bàn về vị trí của các vị khách quý.
Chương trình tuyển chọn ca sĩ cổ phong có quy mô rất lớn, ngoài bộ ba ban giám khảo, sẽ mời thêm ba ngôi sao khác để tăng thêm độ hot cho chương trình.
Nhưng Khương Hàn đột nhiên thay đổi vị trí, vô cùng xấu hổ.
Anh Viễn cùng nhân viên trong đoàn đội thương lượng một chút, cảm thấy chương trình này có thể không mấy khả quan, bọn họ thảo luận về việc có nên tìm một vài chương trình âm nhạc khác hay không và cố gắng tìm về nhiều cơ hội hơn.
Nhiều hơn nữa là Khương Ấu biểu hiện rất tốt ở chương trình kia, trên mạng ngày càng có nhiều người nhắc đến tên của cô, đó là một biểu hiện không tồi.
Trong lúc chờ chương trình cổ phong, Khương Ấu lại bắt đầu ghi hình cùng với các thành viên trong nhóm.
Lúc này, các thành viên trong 7-S xấu hổ nhìn Khương Ấu.
Cô tham gia hai kỳ của chương trình kia, mang đến độ nổi tiếng không thấp, fan trên Weibo của cô đã có ý định vượt qua fan Tưởng Vân.
Người đứng bên cạnh cô nở nụ cười xấu hổ muốn nói bắt chuyện với cô, Khương Ấu lễ phép mỉm cười, đối phương hỏi một câu thì cô đáp lại một câu.
Địa điểm công bố nhiệm vụ vẫn như cũ.
Nhiệm vụ rất đơn giản, chỉ cần nhanh tay là có thể tranh được hạng nhất.
Khương Ấu nghĩ ngợi, vẫn là không nên giành lấy.
Ở các phòng phát sóng trực tiếp khác, bọn họ mồ hôi nhễ nhại để giành lấy điểm nhiệm vụ, nhưng chỉ có Khương Ấu cầm một chiếc ô hoa nhỏ, vô tư bước đến điểm nhiệm vụ với số khá điểm thấp.
Trong phòng phát sóng trực tiếp của cô, fan cười haha ha hã và nói rằng công chúa nhỏ vẫn là một con cá muối.
Fan của cô không ngu ngốc, tài nguyên trong nhóm đều cho các thành viên khác, trong hoạt động nhóm trước đây, Khương Ấu giống như người vô hình.
Đối với Khương Ấu, thì 7-S có hay không cũng chẳng khác gì nhau.
Hợp đồng còn nửa năm nữa, bọn họ không muốn công ty trì hoãn Khương Ấu, vốn fan muốn nháo dưới weibo chính thức của công ty, nhưng đoàn đội ngăn họ lại, họ cũng đành phải nén xuống.
Mới hai ngày trôi qua kể từ khi mọi chuyện xảy ra, hôm nay fan nhìn thấy cô ung dung nhàn nhã, không hiểu sao cơn tức giận lại biến mất không thể giải thích được.
Khương Ấu vẫn còn đang trên đường, nàng sợ không có gì cho fan xem sẽ cảm thấy nhàm chán, cho nên cô vừa nhìn camera vừa nghĩ sau đó cô giơ tay lấy chiếc điện thoại ra vào phòng phát sóng trực tiếp chính thức.
“Đường đi còn lâu lắm, chúng ta cùng nhau tương tác đi.” Khương Ấu giơ điện thoại lên hướng màn hình đến camera.
Trên đó hiển thị giao diện của phần mềm phát sóng trực tiếp.
Khương Ấu chớp mắt trước camera: “Để mình xem các bạn muốn nói gì với mình.”
Khương Ấu nói xong, hướng màn hình về phía bản thân.
Bình luận đồng loạt nhảy liên tục làm mọi người đọc không kịp.
Lông mày Khương Ấu nhíu lại, các fan nhanh chóng chạy vào spam bình luận hỏi cô sao vậy.
Cô khẽ thở dài một hơi, nói một cách đáng thương: “Các bạn bình luận nhanh quá.”
Cô gái nhỏ mềm mại bĩu môi sau đó lại bất đắc dĩ cong môi lên và cười, “Thật là không có biện biện pháp mà, vì mình cưng chiều fan lắm á.”
Khương Ấu cẩn thận nhìn màn hình, trên màn hình có vài bình luận ngắn giống nhau hiện lên.
[Hôm nay Ấu Ấu thật xinh đẹp!]
Cô hướng khuôn mặt nhỏ nhắn của mình về phía máy ảnh, trông cô thanh tú hơn với lớp trang điểm nhẹ: “Tớ nghĩ tớ cũng rất xinh.”
“Nháy mắt.”
Sau khi Khương Ấu đọc xong thì ngoan ngoãn nhìn vào máy quay còn không quên nháy mắt một cái.
[Tôi phát hiện Ấu Ấu chỉ đọc những bình luận ngắn thôi nha!]
Khương Ấu cười khúc khích, nụ cười rạng rỡ của cô dưới ánh nắng thu ấm áp làm say đắm lòng người.
“Đúng đó! Các bạn bình luận dài quá làm mình đọc không kịp.”
Lúc sau, không biết có người trong nhóm fan nói gì đó mà đột nhiên màn hình hiện lên một bình luận.
[Ấu Ấu ở chỗ này có vui vẻ không?]
Cô đọc từng chữ một, Khương Ấu hơi mờ mịt, không biết tại sao họ lại hỏi cô có vui vẻ không.
Có lẽ chính sự ngây ngô trong đôi mắt to tròn của cô đã khiến fan băn khoăn không biết nên cười hay nên khóc, một số fan đã thầm mắng 7-S trong đầu...
Khương Ấu trong nháy mắt đã hiểu.
Đôi mắt sáng lên rồi chợt cong xuống, trông rất đẹp nhưng nụ cười lúc này lại có một chút ý tứ.
Không có vui vẻ khi ở trong một nhóm nhạc nữ sao......
Cô ở trong nhóm đã lâu nhưng thật ra không có tình cảm gì, hơn nữa hiện tại anh Viễn đang nâng đỡ cô, mạnh đến mức các quản lý của nhóm nhạc nữ kia phải đau đầu.
Bởi vì hoạt động nhóm của Khương Ấu có thể không đi, chỉ cần có xung đột trong nhóm thì anh Viễn sẽ tự động lôi kéo tài nguyên cho cô..
Huống hồ, công ty còn làm khó cô.
“Mình rất vui.” Khương Ấu cười khẽ nói một câu, sau đó ở dưới phần bình luận hiện lên nhiều câu hỏi, cô không trả lời lập tức lên hot search.
Lúc làm nhiệm vụ tiếp theo, cô bỗng nhiên hướng tới camera kêu một tiếng anh Viễn.
Lâm Viễn rất ít khi thông báo cho cô, nhưng hôm nay không có việc gì.
Khương Ấu bỗng nhiên kêu anh, anh theo bản năng mà trả lời một tiếng.
“Em muốn ăn sữa chua.” Cô nói mà không hề báo trước, Lâm Viễn mờ mịt chớp mắt một cái, đang quay hình thì kiếm đâu ra sữa chua chứ.
Bọn họ cũng không mang theo.
Khương Ấu lại đột nhiên quơ quơ điện thoại về hướng anh.
Lâm Viễn nhướng mày nhanh chóng kiểm tra.
Khoảng hai ba giây sau, Lâm Viễn ở bên ngoài máy quay bất đắc dĩ nói: “Ồ chỗ nào có sữa chua trong đoạn ghi hình vừa rồi, Ấu Ấu đừng tức giận, anh lập tức kêu công ty mang tới.”
Mười phút sau, Khương Ấu đã chơi xong trò chơi kết thúc và nhiệm vụ, đột nhiên bị người bên ngoài máy quay nhét vào một hũ sữa chua.
Lâm Viễn cười nói: “Xem đi, công ty chúng ta gửi tới này.”
Khương Ấu dùng ống hút chọc mở sữa chua, cô gái thỏa mãn cong mắt uống một ngụm, “Công ty thật là tốt.”
Các fan cũng bình luận khen công ty thật tốt.
Tuy nhiên, sau khi chương trình phát sóng trực tiếp kết thúc, một số cổ động viên thông minh đã để lại bình luận.
“Những hành động này đang cho chúng ta biết rằng Khương Ấu có sự chống lưng của công ty đó!
Ấu Ấu đang ám chỉ công ty rất tốt với mình.
Khi xem lại các chi tiết, Khương Ấu vốn là người có nhân cách tốt, không thể nào nháo đến mức muốn ăn sữa chua.
Câu trả lời của người đại diện cũng thật đáng suy ngẫm!
Cho nên Ấu Ấu đang muốn nói với fan không cần lo lắng, công ty của 7-S không có thiên vị, sẽ luôn chiếu cố thật tốt cho các nghê sĩ!”
Sau khi fan lớn đăng một bài, bình luận trên Weibo cũng nhanh chóng tăng lên, các fan đều cảm thấy như vậy!
Đột nhiên, các bình luận mới nhất đều đồng loạt gửi dấu chấm than.
[Mọi người hãy mau vào weibo chính thức của Thất Ấu Entertainment đi!]
Giải trí Thất Ấu: Món sữa chua yêu thích của Ấu Ấu nhà chúng tôi đang được đưa đến @Khương Ấu Ấu 【 hình ảnh 】
Trong ảnh là hộp sữa chua lớn xuất hiện trong phát sóng trực tiếp.
Các fan đồng loạt gửi bình luận cảm ơn.
Chỉ có quản lý của trang Thất Ấu mờ mịt và có chút run rẩy.
Cô đã tan làm rồi mà!!!