Edit: NN
Beta: AT
Weibo chính thức của công ty đã tag cô, vừa nhìn đã biết là người đàn ông nào đó đang bày mưu tính kế chuyện gì rồi.
Sau khi Khương Ấu được đoàn đội nhắc nhở xem Weibo, cô khẽ cười, hỗ trợ một chút cho Weibo chính thức rồi mới gọi điện thoại cho người ấy.
“Em thấy rồi hả?” Quả nhiên người đàn ông này hiểu rõ cô nhất.
Khương Ấu ừ nhẹ một tiếng: “Cảm ơn anh, nhưng mà... anh có trách cứ em vì đã lôi công ty ra không ạ?”
Hình như Tề Lễ Dự vẫn chưa tan làm, đầu bên kia điện thoại truyền đến âm thanh trang giấy cọ vào nhau tạo ra tiếng sàn sạt.
Giọng điệu của người đàn ông bỗng nhiên trầm xuống: “Ấu Ấu, em không tin anh.”
Cô có thể hỏi ra miệng như thế là do cô không có một chút lòng tin nào vào công ty giải trí Thất Ấu này sẽ chống lưng cho cô.
Âm thanh lật giấy ở đầu điện thoại kia đột nhiên dừng lại, người đàn ông tiếp tục trầm mặc chờ câu trả lời của cô, trong lòng Khương Ấu lúc này tự dưng lại trở nên hoảng hốt, chẳng hiểu lý do vì sao như thế.
Cô gái giả bộ ngắm nghía chiếc vạt trên áo, giọng nói mềm mỏng hẳn đi: “Không có, anh đừng nói bừa như thế.”
Đây chẳng phải là để kiểm tra thái độ của anh hay sao.
Hừ hừ.
“Sao anh lại không nói gì hết vậy?” Cô nàng cố tình hỏi lại, “Nếu mà không tin anh thì em cũng chẳng sẽ ám chỉ các fan như vậy đâu.”
Nơi tòa cao ốc, vẫn còn một số người vẫn đang hì hục tăng ca nhưng chỉ có duy nhất một căn phòng tổng tài của anh là im ắng, tĩnh lặng.
Tề Lễ Dự đứng dậy, anh cầm điện thoại rồi quay sang nhìn ngắm cảnh đêm bên ngoài chiếc cửa sổ sát đất.
Ánh đèn lờ mờ ngoài kia hoàn toàn đối nghịch với vẻ sáng ngời rực rỡ trong văn phòng, xung quanh anh mọi thứ điều trở nên vô cùng hiu quạnh.
Ngoại trừ... tiếng nói êm ái của người con gái vẫn luôn vang vọng bên trong điện thoại.
Chỉ vì một câu chấp niệm cuối cùng của cô gái đang cùng anh nói chuyện mà phải đi vào thế giới này, 25 năm trôi qua, anh từng thực sự cho rằng bản thân đã làm quen với cuộc sống cô độc, nhưng giọng nói êm dịu, nhỏ nhẹ thì thầm bên tai ở ngay lúc này đây nó khiến cho anh phải say đắm.
Anh không tài nào khống chế được bản thân mà lôi kéo một người tràn ngập đầy hơi ấm như cô tiến vào cái thế giới lạnh lẽo này của anh.
“Ấu Ấu.” Đột nhiên anh mở miệng gọi cô một tiếng, Khương Ấu sững sờ một lúc rồi mới ừ một cách đầy khó hiểu.
“Ngày mai là anh về rồi, bữa cơm em thiếu anh đến bao giờ mới trả đây?” Bỗng nhiên anh chủ động hỏi, Khương Ấu lặng lẽ hé răng mỉm cười.
Cô cụp đôi mắt xuống rồi khẽ nở một nụ cười, giọng nói vừa ngọt vừa ấm: “Ngày mai anh về thì hãy dành một ngày nghỉ ngơi cho tốt trước đã. Tối hôm kia em không có lịch trình, anh nhớ không được tăng ca đấy nhé.”
“Ừm, anh sẽ nghe theo sự sắp xếp của em.” Tề Lễ Dự cười nhẹ đáp lời.
Bữa cơm này Khương Ấu nợ anh cũng đã khá lâu rồi, nhưng vì anh suốt ngày đi công tác rồi lại còn tăng ca, cả cô thì lúc nào cũng vướng bận lịch trình nên đến tận bây giờ vẫn chưa trả được một bữa nào.
“Nè nè, để em kể cho anh nghe chuyện này. Hồi trước Khương Hàn muốn lợi dụng em đúng không, ngày đó em với anh Viễn nói mình phải làm thí sinh rồi trình diễn thật tốt, thế mà anh ta lại thẳng tay nâng em lên thành giám khảo luôn, xém tí nữa thôi là em không đi được nữa rồi, may mà anh Viễn có thể sắp xếp ổn thỏa cho em... Haiz, Khương Hàn thật phiền quá đi mất.”
Cô lải nhải những bực tức trong lòng của mình, còn Tề Lễ Dự thì chỉ lẳng lặng ngồi nghe, đôi lúc sẽ cho cô một số lời khuyên gì đó.
Mối quan hệ hiện giờ của hai người đang trong quá trình duy trì ở mức cân bằng. Sự thân thiết này tuy có chút lạ lẫm nhưng bọn họ đều biết rằng đối phương chính là người có thể làm cho bản thân cảm thấy yên tâm nhất.
Cô gái nhỏ này mỗi ngày đều sẽ gửi tin nhắn cho anh, cho dù lúc anh mở cuộc họp hay đang vội vàng không kịp thời gian để trả lời thì cô vẫn đều đặn gửi tin nhắn đến.
Chẳng hạn như hôm nay ăn kem vị dâu tây, hay là khi bị tên đạo diễn của một nhãn hàng quảng cáo đồ ăn vặt nào đó nhìn cô liên tục không ngừng trong lúc đang quay...
Có vẻ cô thấy những phàn nàn của mình là vô vùng đúng lý hợp tình, anh chỉ bất đắc dĩ mà cười, thỉnh thoảng cũng sẽ chia sẻ một ít về công việc của mình cho cô nghe.
Ví dụ như...
“Hôm nay anh đã mua thêm một chính nhánh khác của Khương thị rồi.”
Anh nói ra thì bình thản nhưng cô gái nhỏ bên kia lại kinh ngạc “uầy” lên một tiếng, tiếp đó là vui mừng mà khen ngợi rằng: anh quá tuyệt vời.
Anh có thể tưởng tượng được, đôi mắt của cô bây giờ nhất định sẽ rất sáng và lấp lánh, nếu không phải đang bị ngăn cách bởi chiếc điện thoại thì chắc hẳn anh sẽ không nhịn nổi mà xoa đầu cô.
“Anh ta bị anh dồn ép như thế có vẻ sẽ làm ra vài chuyện gì đó, em cũng nên cẩn thận một chút, nếu cảm thấy có gì không ổn thì phải lập tức gọi điện thoại cho anh đấy.”
Nếu bây giờ không phải là xã hội pháp trị thì thủ đoạn của anh cũng không bình tĩnh được như hiện tại.
Từ một đế vương thời cổ đại trở thành tổng tài của Tề thị, tất cả mọi người đều nói anh thủ đoạn sắc bén nhưng họ nào biết anh vẫn chưa dùng đến một phần mười mưu kế ở kiếp trước mà anh đã từng dùng.
Xã hội pháp trị này hạn chế anh quá nhiều.
...Thôi, nhập gia tùy tục vậy.
Nhưng nếu có ai đó mắt mù, dám đối phó với cô thì đám người mà anh bỏ tiền ra nuôi không phải là để làm cảnh đâu.
Người đàn ông híp đôi mắt, ánh nhìn trở nên trầm hẳn đi, cũng may là không có ai ở bên cạnh anh, nếu có thì chắc người đấy sẽ choáng váng vì sự tàn bào không thể khắc chế của anh mất.
“Vâng ạ.” Cô ngọt ngào đáp lại.
...
Hôm hẹn sẵn với Tề Lễ Dự cũng là ngày cô ký hợp đồng cùng với chương trình âm nhạc tuyển chọn phong cách dân tộc.
Cô tự nguyện rút lui khỏi vị trí ban giám khảo để làm thí sinh thành ra bên ban giám khảo bị bỏ trống mất một vị trí. Vì thế, ê-kíp chương trình đã mời một nhạc sĩ khác thay thế. Nói chung thì nhà đầu tư đã bỏ ra rất nhiều tiền đối với chương trình này nên dù có thêm mời thêm một giám khảo đến đều có thể chi trả được.
Hôm nay, lúc ký hợp đồng, Khương Ấu mới biết được chương trình tuyển chọn sẽ thu hút được nhiều nhà tài trợ đến như thế.
Ngoài Tề thị, Khương thị ra thì còn một số nhà đầu tư khác mà cô chưa từng nghe tới.
Lâm Viên nhìn một loạt công ty quen mắt, tuy anh ấy biết chương trình này quy mô rất lớn nhưng nào ngờ biết được nó lại lớn đến mức như thế này!
Hơn nữa năm nay không có chương trình tuyển chọn nào khác bắt đầu phát sóng, bọn họ nghiễm nhiên chiếm lợi thế trước tiên trong việc ghi hình và phát sóng trên thị trường.
Phía trên khẳng định là muốn nâng đỡ cho chương trình này rồi!
“Khương Ấu có thể nâng danh tiếng mình lên từ chương trình này đấy!” Khó có khi Lâm Viễn vui vẻ cười nói như vầy.
Thật sự là bây giờ có quá nhiều idol, các fan trèo tường(*1) cũng nhanh lẹ lắm, mặc dù fan của Khương Ấu có dấu hiệu tăng lên, cũng có trạm tỷ làm chủ chốt cho fans nhưng hiện tại lượng fans vẫn chưa đủ vững chắc.
(*1)Trèo tường (từ vựng Internet): từ này có nhiều nghĩa, chẳng hạn như: Bạn là fan của ngôi sao A rồi đột nhiên lại chuyển sang thích ngôi sao B, còn có những nghĩa khác như ngoại tình.
Thị trường idol đã bão hòa rồi, giờ chỉ xem ai có thể giành được cơ hội ra mắt này mà thôi.
Đối với Lâm Viễn, chương trình tuyển chọn được nâng đỡ này hiển nhiên là một cơ hội hiếm có.
Đến lúc ấy phải đẩy thông báo ra sân bay tiễn lên thật cao!
Phải làm cho hình tượng cô công chúa nhỏ này vùng lên!
“Ấu Ấu xông lên!”
Khương Ấu nhìn vào ánh mắt mong đợi của người đại diện và đoàn đội, cô yên lặng nắm tay lại sau đó thì cười nói: “Ấu Ấu sẽ lấy được mà!”
Khương Ấu cũng biết mối quan hệ của mình và đoàn đội hòa hợp được như vầy là vô cùng khó tìm thấy. Cô thầm nghĩ, những tiết mục sau này nhất định phải cố gắng biểu hiện cho thật tốt!
Sau khi ký xong hợp đồng thì trời vẫn còn khá sớm, Khương Ấu về nhà dặm lại tí phấn, đổi thành một bộ váy liền áo với gam màu ấm áp và một chiếc túi đeo chéo nho nhỏ trên lưng, cô ngó qua chiếc đồng hồ rồi vội vàng vơ tay lấy chiếc áo khoác chạy vọt ra khỏi cửa.
Quả nhiên chiếc xe thương vụ gầm thấp đã dừng sẵn bên dưới lầu.
Hôm nay Khương Ấu đặc biệt trang điểm theo phong cách ngọt ngào, môi thì cô vẫn dùng loại kem dưỡng ẩm nhưng bữa nay trông cô lại ngọt ngào hơn hẳn các ngày thường.
Lúc ra khỏi cửa, cô còn soi gương cười một cái, xém xíu nữa bị sự ngọt ngào của bản thân mà bị đánh ngất luôn rồi!
Hôm nay anh để cho tài xế lái xe đến, Khương Ấu kéo cửa xe phía sau ra bước vào ngồi bên cạnh anh.
“Anh chờ lâu chưa?” Trong lúc báo địa chỉ cho tài xế, Khương Ấu cố tình tiến đến gần trước mặt anh hỏi.
Cô gái nhỏ đôi mắt chớp chớp lấp lánh cả lên, mau mau khen cô! mau mau khen cô đi!
Những suy nghĩ nhỏ nhặt này của cô anh đều bị nhìn thấu.
Vẻ mặt Tề Lễ Dự đầy bình tĩnh: “Anh vừa đến thôi.”
Sau khi trả lời xong, đôi mắt anh hơi cụp xuống nhìn rồi nhìn sang phía ngoài cửa sổ, Tề Lễ Dự lặng lẽ cong môi nở một nụ cười trong khi cô nàng kia lại đang tức giận trách móc anh chỉ vì không chịu khen cô.
Chút suy nghĩ nho nhỏ này nhiều thật đấy.
Khương Ấu mong đợi mãi, ấy thế mà kết quả là anh vẫn luôn nhìn ngoài cửa sổ, cô nàng phồng má lên kéo kéo tay áo hắn.
Người đàn ông nhìn qua một cách đầy bất ngờ.
Cô cũng không nói lời nào, chỉ có một đôi mắt nai xinh đẹp đang nhìn anh chất chứa đầy sự lên án.
Tề Lễ Dự không nhịn được bèn duỗi tay ra mà xoa xoa cái đầu cô bé bé xinh xinh của cô, nhưng vừa động vào thì cô nàng đã vội trốn tránh đi chỗ khác.
Khương Ấu nhỏ giọng lẩm bẩm: “Làm thế thì tóc kiểu tóc của em sẽ rối mất!”
Tề Lễ Dự buồn cười thu tay.
Thật ra khi nãy anh không cố tình trêu chọc cô.
Từ lúc cô vừa bước lên xe, tầm mắt anh đã quyến luyến đôi môi hồng hào mịn màng kia không muốn rời rồi.
Ánh mắt Tề Lễ Dự hơi trầm xuống, giọng điệu hơi mang chút cưng chiều: “Bữa nay Ấu Ấu đẹp hơn hẳn so với ngày thường ấy nhỉ.”
Cô hài lòng, cong đôi mắt mà cười khúc khích.
Đáng tiếc cô nàng lại không được tự nhiên xoay đầu sang hướng khác, không cho anh nhìn.
“Chỉ là trang điểm tùy ý thôi mà.”
Tề Lễ Dự cười: “Ồ! Trang điểm tùy ý thôi mà đã đẹp như vậy rồi, thế nếu nghiêm túc trang điểm thì em sẽ như thế nào nhỉ?”
Khương Ấu khẽ hừ nhẹ một chút, cái đuôi nhỏ cong vểnh lên: “Vậy thì giới giải trí này sẽ bị chìm đắm trong sự ngọt ngào của em! Đến lúc đó sẽ có vô số người thích em cho mà coi!”
Anh cũng không có cửa mà xếp hàng đâu, hừ hừ!
Tiếc là câu cuối cùng này cô nàng lại nhát gan không dám nói ra, nhất là khi ánh mắt của người đàn ông có hơi chùng xuống khi chỉ mới nghe thấy một nửa.
“Em tính sẽ làm cái gì?” Tề Lễ Dự nhíu mày, như là biết rõ trong lòng cô đang nói cái gì vậy.
Khương Ấu nhanh chóng lắc đầu: “Em có tính làm gì đâu!”
Cả đoạn đường sau đó cô nàng đều chẳng dám tiếp tục kiêu ngạo, người kia hỏi một câu thì cô lập tức ngoan ngoãn đáp lời.
Nhà hàng mà cô chọn hôm nay là được mấy người Lâm Viễn đề cử cho, vì bây giờ cô đang là một thần tượng, mỗi lần muốn ra khỏi cửa thì đều phải đeo khẩu trang vào.
Thành ra cô chỉ có thể tìm một nơi nào đó có tính bảo mật cao một chút.
Không ngờ rằng nhà hàng này lại là chỗ mà các nghệ sĩ thường xuyên lui tới.
Cũng không ngờ cô lại gặp được Ứng Điền Hạo ở chỗ này.
“Ấu Ấu?”
Một giọng nói trẻ trung và thanh thuần ngăn cô lại.
Khương Ấu ngờ vực ngoảnh đầu lại, bước chân của Tề Lễ Dự khựng lại, anh cũng xoay người chờ cô cùng đi chung.
Người đàn ông ngay lúc này đây lại không ngờ được rằng người gọi Khương Ấu lại chính là một thanh niên trẻ tuổi.
Tề Lễ Dự khẽ nhướng mày, hay lắm, anh chẳng biết tên này là ai hết.
Sự hiểu biết về giới giải trí của vị tổng tài họ Tề đây chỉ gói gọn trong một mình Khương Ấu mà thôi.
“Ứng Điền Hạo?” Khương Ấu chớp chớp mắt, vẫy tay chào hỏi cậu ta.
Chẳng qua là... có hơi xấu hổ một tí.
Ứng Điền Hạo cũng nghĩ đến lời từ chối uyển chuyển của cô trên WeChat, sau khi hai người chào hỏi xong, cậu ta lại vô thức nhìn về phía người đàn ông cao lớn đứng bên cạnh cô.
Người đàn ông ấy có khí chất vô cùng cao quý, thoạt nhìn đã biết ngay không phải là người trong giới giải trí.
Ứng Điền Hạo không sao hiểu được, cậu ta hỏi một câu: “Là anh ta sao?”
Khương Ấu hơi bất ngờ khi bị hỏi như vậy, sau khi cô chột dạ nhìn thoáng qua người ấy thì mới mím môi lại, gật đầu.
Ứng Điền Hạo sáng tỏ, cậu ta cười lên, cảm thấy bản thân thua trận này cũng không hẳn là kém cỏi cho lắm.
“Lần sau có cơ hội lại tiếp tục hợp tác nhé.” Bây giờ Ứng Điền Hạo ở trong giới có thể được gọi là tiểu thịt tươi rồi(*2), cậu ta cười với Khương Ấu, nụ cười tràn đầy cảm giác của tuổi trẻ.
(*2) Ý chỉ những người đàn ông trẻ tuổi, trắng trẻo và đẹp trai trong Cbiz,
Đổi lại là người khác thì kiểu gì cũng sẽ bị rung động.
Khương Ấu mỉm cười đáp: “Được.”
Sau khi hai người đã chào tạm biệt, Khương Ấu mới kéo ống tay áo của Tề Lễ Dự đi vào trong dãy ghế lô.
Lúc đi vào rồi ánh mắt của người đàn ông mới có phần hơi u tối: “Tiếp tục hợp tác?”
Tưởng bở.
Ánh mắt của tên kia vừa nhìn đã thấy ngay là có ý đồ với cô rồi.
Ông chủ âm thầm cười, chuẩn bị ngấm ngầm làm một số việc khiến cho hai người không có cơ hội hợp tác nữa.
Khương Ấu giải thích: “Ứng Điền Hạo là diễn viên mà, em với cậu ấy gần như là không có cơ hội làm việc chung nữa đâu.”
Đối với cái người đàn ông này thì nhất định phải nhanh chóng giải thích, đây chính là bí quyết để xoa dịu ông chủ đó.
Quả nhiên Tề Lễ Dự thật sự nhướng mắt, nhìn chằm chằm vào cô vài giây rồi nói: “Muốn hợp tác cũng rất đơn giản, anh chỉ cần đầu tư một bộ phim thần tượng là có ngay ấy mà.”
Tròng lòng Khương Ấu run lẩy bẩy, không mấy vui vẻ mà mở miệng nhìn anh: “Em không cần.”
Giọng điệu vừa nũng nịu lại vừa dịu dàng.
Nghe vào thấy vô cùng êm tai.
Anh thỏa mãn nói một câu: “Đừng có quên đấy.”
Cô biết thừa nếu mình mà đồng ý thì anh thật sự sẽ tạo cơ hội cho cô với Ứng Điền Hạo hợp tác chung.
Nhưng mà, cô có cần tới đâu!
Khương Ấu không thèm liếc mắt nhìn anh, cô bắt đầu chọn những món ăn hợp với khẩu vị của mình.
Kết quả là lần đầu tiên đến nhà hàng này nên các món ăn đặc sản kiểu Tứ Xuyên làm cô cay đến mức cánh môi đỏ bừng bừng.
Lúc đi về cô nàng vừa uống từng ngụm nước một vừa bực bội quay đầu đi không để cho anh nhìn thấy đôi môi đỏ rực của mình.
Tề Lễ Dự nhìn thấy chỉ đành bất đắc dĩ bật cười, an ủi cô: “Đã không ăn cay được lại còn muốn ăn.”
Khương Ấu lén lút trừng mắt với anh, đôi mắt tròn xoe, trông đáng yêu vô cùng.
Là do anh thích ăn cay còn gì.
Hừ!