Tiểu Idol Ngọt Ngào Đột Nhiên Xuất Hiện

Chương 22: Chương 22: Chương 21




Beta: KL

Ca khúc solo của Khương Ấu đang trong giai đoạn chuẩn bị thì đúng lúc ca khúc mới của nhóm 7-S cũng đã sửa soạn xong rồi.

Mang tiếng là nhóm nhạc, nhưng không phải lúc nào bảy người họ cũng tụ tập lại với nhau.

Ngoại trừ Khương Ấu ra thì dường như các thành viên khác đều không có một hướng phát triển cụ thể nào. Chương trình tạp kỹ hay là phim truyền hình, miễn là có thể lộ mặt một chút thì họ đều nhận hết.

Cho nên khoảng thời gian luyện tập này chỉ có Khương Ấu là người luyện tập lâu nhất.

Khương Ấu nhìn thành viên trong nhóm vội vàng quay lại, họ còn bình tĩnh hợp tác trong ca khúc mới nữa. Những người khác cho rằng cô không có lịch trình nào khác nên hằng ngày đều đến đây đợi sẵn, thỉnh thoảng ánh mắt họ lướt qua cô còn mang theo chút khinh thường.

Lâu lâu cô có thấy vài người ở lại đây luyện tập, họ bàn tán về những thị phi trong giới mà Khương Ấu ở bên cạnh thành ra cô bị buộc phải lắng nghe cuộc trò chuyện ấy, nhưng không ngờ cô sẽ nghe được cái tên Tề Lễ Dự kia.

Các ngôi sao nữ tin tức nhanh nhạy đã hơi ngo ngoe rục rịch khi biết sự chú ý của anh đã dời sang giới giải trí.

Lúc Tưởng Vân và những người khác nói chuyện, cái giọng điệu hưng phấn ấy khiến Khương Ấu âm thầm mím chặt môi lại.

“Giường của Tề tổng nào có chuyện dễ bò lên như vậy, đừng nói đến chuyện làm tình nhân, chỉ cần tình một đêm thôi cũng đã lời một vố to rồi...”

“Theo tin tức của đám lều báo thì Tề tổng không giống đống đực rựa béo ục ịch kia, anh ta vừa đẹp trai lại lắm tiền thế mà lại chưa từng có bài báo gì về quan hệ bất chính cả, không biết là không có thật hay là giỏi ém tin tức xuống đây.”

“Dù sao cũng chẳng liên quan gì đến chúng ta, chỉ cần trong tiệc rượu ngày mai có thể trèo lên người ai đó là tôi sẽ hot hòn họt ngay.”

“Ái chà... giải trí Thất Ấu chả phải của Tề tổng sao, cô ta...” Người nào đó có ý gì đấy, ánh mắt họ không chút e dè quét lên người cô.

Động tác nhảy của Khương Ấu tạm thời dừng lại, sau đó cô từ từ nâng đôi mắt rất bình tĩnh lên, bình tĩnh đến mức mắt nai của cô đều mất đi cảm giác ẩm ướt như ngày thường.

“Anh ấy không tới công ty.” Sau khi cô nhẹ nhàng nói xong thì làm lơ hai người đang cười nhạo mình đi rồi lại tiếp tục tập luyện.

“Ồ, tưởng như thế nào, tiệc rượu ngày mai của Trình tổng có mời Tề tổng tới, tôi đã lấy được tư cách để vào bàn rồi đây này.” Tưởng Vân gương mặt đầy kiêu ngạo, các thành viên ở bên cạnh hâm mộ đang bắt đầu nịnh hót.

Khương Ấu hơi nhếch môi, không đáp lại.

Luyện tập xong rồi thì tài xế và trợ lý đến đưa cô về nhà, hai người họ cảm nhận được rất rõ, cô nàng này hình như lại giận dỗi chuyện gì rồi đây.

Từ khi Tề tổng lộ diện, bọn họ đã len lén lập một nhóm chat.

Trong nhóm này không có Khương Ấu.

Hiện tại đám người trong nhóm chat đều đang khẽ khàng nói chuyện phiếm.

“Ấu Ấu lại giận nữa nè!”

“Sao đấy sao đấy! Chẳng phải hôm nay con bé đi luyện tập à?”

“Không lẽ lại xảy ra chuyện gì mà chúng ta không biết?”

Có một gián điệp trong nhóm chat này, Lâm Viễn nhìn qua một lát rồi ngựa không dừng vó(*1) chụp hình gửi cho Tề Lễ Dự xem.

(*1) Ngựa không dừng vó: tiến tới không ngừng.

Cô gái nhỏ tức giận rồi? Khỏi phải lo, cứ giao cho anh cả giải quyết là được.

Sau khi Khương Ấu về đến nhà, mới vừa ném túi xuống, điện thoại đã reo lên rồi.

Cô bĩu môi mở túi ra, trên điện thoại hiện lên ba chữ Tề Lễ Dự.

Khương Ấu mở miệng: “Alo?”

“Em đang ở đâu vậy?”

Ở bên kia Tề Lễ Dự vừa gọi điện thoại, vừa không tiếng động đem đống tài liệu còn lại giao cho trợ lý.

Vẻ mặt trợ lý đầy đau khổ chỉ đành nhớ kỹ vụ này, Tề Lễ Dự lặng lẽ nói một câu: Tiền lương gấp đôi.

Trợ lý trong chớp mắt đã thay đổi sắc mặt, khẽ khàng đảm bảo sẽ hoàn thành nhiệm vụ.

“Ở nhà ạ.”

Lúc Tề Lễ Dự đi thang máy xuống lầu, có tiếng nói đầy buồn bực và hờn dỗi của cô nàng đáp lại anh.

Thế này là đang cố ý để ý đến anh hay là không đây?

Tề Lễ Dữ nhận định trong phút chốc, cơn giận này hẳn không phải là do anh.

“Em không vui hửm? Có muốn đi đâu chơi không?” Anh nhẹ giọng dỗ dành.

Khi Tề Lễ Dự mặc tây trang đi đến thang máy lầu một, nhóm nhân viên kinh ngạc phát hiện, áp suất khủng bố trên người tổng tài nhà mình không thấy đâu nhưng thay vào đó lại là lời lẽ nhỏ nhẹ dịu dàng.

Nhóm nhân viên tình cờ bắt gặp cảnh này đều phảng phất như nhìn thấy quỷ.

Ông chủ có chuyện gì à? Chứ cái dáng vẻ dịu dàng bất thình lình này trông mâu thuẫn dã man ấy!

“...Đi đâu cơ, bộ anh không cần phải đi dự tiệc à.” Khương Ấu rầu rĩ ngồi ở trên sofa, có phần thẫn thờ mà dựa vào ghế.

Cô chợt phát hiện, bất kể là trước đây hay hiện tại thì phụ nữ muốn leo lên người anh đều rất nhiều.

“Không đi nữa.” Người đàn ông khẽ nói một câu, anh vội vàng bước chân đi tới bãi đỗ xe.

Từ đó đến giờ cô gái này lúc nào cũng tràn đầy sức sống, hôm nay xảy ra chuyện gì rồi? Hay là trong công ty có người chọc giận cô?

Người đàn ông nghĩ, áp suất trong không khí đã hạ thấp xuống.

Nhưng anh vẫn nói chuyện nhẹ nhàng với cô như vừa nãy: “Em ở nhà chờ anh được không?”

Khương Ấu mím môi: “Miễn cưỡng cho anh một cơ hội thôi đấy.”

Người đàn ông đáp được.

Sau khi ngắt cuộc gọi, Khương Ấu suy nghĩ một lát rồi mặc vào một chiếc áo len dệt kim dài màu be, bên ngoài thì khoác thêm một cái áo khoác cao bồi và thế là cô gái nhỏ tràn đầy sức sống đã xuất hiện ở trước gương.

Cô nhìn khuôn mặt có trang điểm chút ít của mình ngẫm nghĩ chốc lát rồi lấy bông tẩy trang ra tẩy đi lớp trang điểm.

Hừ, bao nhiêu phụ nữ xinh đẹp cho anh nhìn như thế, làm sao mà thiếu người khả ái và đáng iu như cô được!

Hừ!

Khương Ấu tẩy trang xong rồi lại nhìn khuôn mặt mộc của mình ở trong gương, không hiểu sao lại nảy sinh ra vài phần hối hận.

___”Leng keng.”

Anh nói mình đã đến dưới lầu rồi.

Khương Ấu bổ nhào vào mặt bàn líu lo một tiếng, vội vội vàng vàng chọn luôn cây son màu cam tô lên môi xong thì tức khắc đi ra cửa.

Hôm nay anh vẫn tự mình lái xe.

“Anh định chở em đi đâu vậy?” Cô kéo cửa xe ra, cong môi nghiêng đầu nhìn anh.

Hình như người đàn ông này vừa mới tan làm, bộ tây trang trên người vẫn còn chỉnh tề không mất đi vẻ cao quý, đôi mắt vốn dĩ phải sắc bén đầy lý trí ấy thế mà ở trong ánh đèn xe tối tăm lại có cảm giác dịu dàng khó tả.

Anh của hôm nay, dường như lại đẹp hơn một chút rồi.

Mắt nai xinh đẹp của Khương Ấu mở to, những nghi hoặc ở anh đều hạ thấp xuống, cô lặng thinh dời tầm mắt.

“Em đây là hờn dỗi cái gì đấy?” Anh cười khẽ xoa xoa đầu cô.

Cô thoáng lùi về phía trước một chút để né đi.

“Em không có giận.”

“Ừm.. Vậy trước khi đi chơi em có muốn ăn cơm trước không?” Anh không ép cơn giận của cô gái nhỏ này phải tan biến trong chốc lát, nhưng nhìn tình hình này thì có vẻ như đầu sỏ gây tội là anh thì phải?

Cô thật sự không muốn ăn cơm...

Cô buồn bực hờn dỗi mà quay đầu, nghiêm túc ừ một tiếng.

Có giận thì cũng không nên quên lấp đầy bụng.

Tề Lễ Dự nở nụ cười, yên lặng làm một tài xế.

Ngày trước, những lúc tính khí của cô nổi lên rồi lại giận hờn thì cô sẽ không để ý đến người khác, cũng không ăn gì cả.

Nếu anh mà không đi dỗ dành, hết lần này đến lần khác ôm cô bắt cô phải ăn cho bằng được, thì phỏng chừng cô nàng ngốc nghếch này sẽ làm ra cái chuyện tức giận đến nỗi bỏ đói bản thân luôn mất.

Tề Lễ Dự vừa đánh tay lái, lại không nhịn được nghiêng mắt nhìn sang cô gái yên tĩnh đang ngồi bên cạnh.

Thôi, đành dỗ dành cô nhiều hơn một chút, ít nhất thì bây giờ vẫn còn có thể dỗ là được rồi.

Cô gái nhỏ hiện tại không có ý nghĩ sẽ bỏ đói bản thân nên dọc đường đi đều vô cùng im lặng, phải xuống xe thì xuống xe, phải đi theo thì cô cũng lập tức đi theo.

Có điều là lúc xuống xe, Tề Lễ Dự tự tay đeo khẩu trang lên cho cô nàng.

Địa điểm đi chơi mà anh nói chính là phố đi bộ - một nơi có vô số người qua lại.

Danh tiếng của Khương Ấu không cao, nhưng tin tức của mấy người trẻ tuổi lúc nào cũng nhiều, sẽ luôn luôn có những đôi mắt nhanh nhạy.

Cô gái cong môi: “Anh sẽ đưa em đến chỗ có đồ ăn ngon đúng không?”

Giọng điệu cô hơi cao lên, rõ ràng là đang cảm thấy hứng thú.

Thật sự chẳng che giấu đi một chút nào.

Tề Lễ Dự buồn cười ừ một tiếng.

“Anh thường xuyên tới đây hả?” Cô nhìn xung quanh đồ ăn ngon ở hai bên đường, đột nhiên cảm thấy đói bụng ngay lập tức.

Hai người vừa tiến vào phố đi bộ đã bị dòng người từ đằng sau lao tới, trà sữa hay đồ ăn vặt, cái gì ở đâu cũng có hết.

Khương Ấu tiến vào thế giới này cùng lắm là nửa năm, chạy show, luyện tập, hết sự kiện này lại tới sự kiện khác, thành ra thời gian để đi dạo vốn dĩ là không có.

Phố đi bộ này cũng là lần đầu tiên cô đến.

Nó không phải kiểu chương trình đã được nhân viên dựng lên sẵn.

Tề Lễ Dự lắc đầu, anh chưa nói với cô, thật ra thì anh đã hỏi trợ lý của mình, anh chỉ cảm thấy cô hẳn là sẽ thích nơi này thôi.

“Em muốn ăn kem!”

Cô gái nhỏ đột nhiên kéo ống tay áo của anh, con ngươi sáng ngời chỉ chỉ vào tiệm trà sữa bên cạnh.

“Được, chọn vị dâu tây đúng không?”

Anh nhớ rõ là cô từng gửi cho anh một tin nhắn, thứ cô yêu thích nhất chính là kem vị dâu tây.

Cô cong mi mắt, gật đầu.

Hóa ra anh vẫn còn nhớ rõ như vậy.

Những suy nghĩ rầu rĩ bỗng chốc lại được chữa khỏi một chút.

Cả hai đi xếp hàng, cô bắt anh gọi một ly kem vị vani rồi dùng vẻ mặt háo hức chờ mong nhìn anh ăn.

Sao Tề Lễ Dự có thể không biết là cô cố ý.

Cô gái nhỏ này đang muốn được dỗ dành đây mà.

Anh cam chịu ăn một ngụm đồ ngọt mà anh không thích.

“Được rồi, không cần ăn nữa.” Cô vừa lòng đến độ hai mắt đều tỏa sáng lấp lánh.

Cô được ăn kem nên lúc đi đường bước chân nhanh nhẹn hơn hẳn, hậu quả là quay đầu nhìn lại thì người đàn ông ở kế bên đã biệt tăm biệt tích.

Khương Ấu hoảng sợ quên mất tiêu việc ăn kem.

“Người, người đâu mất rồi...” Cô mơ màng quay đầu, đôi mắt nai ngỡ ngàng vô cùng.

Giây tiếp theo tay đã được dắt lấy.

“Để tránh em đi lạc.” Giọng nói của người đàn ông đang mỉm cười truyền từ sau lưng tới.

Do lúc Khương Ấu đang ăn kem thì anh bị người lạ chen lên một bước, hồi sau anh đi lên đằng trước người đó thì vừa ngó một cái đã thấy cô nàng mơ màng đứng tại chỗ, giống như một con mèo con đáng thương không tìm được đường về nhà.

Cô theo bản năng mà giãy ra, nhưng lúc giọng nói của anh xuất hiện, Khương Ấu lại im lặng để cho anh nắm tay.

“Là do anh đi lạc ấy.” Một tay cô cầm kem, một tay thì nắm tay anh thế mà còn nghẹn giọng êm dịu nói.

Tề Lễ Dự buồn cười gật đầu.

Không sao, ai dắt mà chẳng được.

Dọc đường đi cô mua rất nhiều đồ ăn, người đàn ông trả tiền nhưng vẫn nắm chặt tay cô.

Đương nhiên, đồ ăn cũng là anh cầm.

Rốt cuộc thì sau khi cảm giác được cô gái nhỏ chơi vui vẻ rồi, anh mới nhẹ nhàng nhéo nhéo vào tay cô.

“Tại sao hôm nay em lại không vui?”

Cô nàng đang cắn viên kẹo bỗng nhiên dừng động tác lại, cô chớp mắt, nghiêng đầu nhìn anh.

“Hình như... không phải là lỗi của anh.”

Chỉ trách sức quyến rũ của anh quá lớn thôi.

Khương Ấu chợt đỏ ửng cả khuôn mặt, dường như cô đã ngẫm nghĩ cẩn thận lại bản thân giận dỗi vô cớ ra sao, con người nhìn loạn có phần chột dạ.

Tề Lễ Dự sững sờ một tí rồi lại bật cười, nói: “Vậy bây giờ em đã thấy vui hơn chưa?”

“Cực kỳ vui luôn!” Cô gật đầu thật mạnh

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.