Edit: NN
Beta: AT
Buổi tối khi đưa cô trở về nhà, Tề Lễ Dự thuận miệng nói ra một câu rằng ngày mai có buổi tiệc rượu, có thể sẽ không đọc được tin nhắn của cô.
Lời nói vừa thốt lên, anh đã biết ngay sẽ có chuyện bất bình thường rồi mà.
Bầu không khí bên trong xe dường như trở nên bế tắc hẳn đi.
Cô gái nhỏ thẫn thờ một giây sau đó rồi mới ừ một cách đầy vô cảm.
Ánh mắt của người đàn ông đặt trên người cô mãnh liệt hơn mấy phần, Khương Ấu ảo não dời mắt, mím môi âm thầm mà tức giận.
Cô không thèm để ý đến đâu!
Nhưng mà... trong tiềm thức lại không sao kiềm xuống được vì nó cứ mãi xoay quanh trong đầu cô lúc này.
Sau khi tiềm thức đã ổn đi phần nào thì đột nhiên cô rời mắt nhưng lại cảm thấy có gì đó không ổn lắm, cô xoay người trừng cặp mắt xinh đẹp tự cho là rất kiên cường mà nhìn anh.
Thấy bộ dạng kỳ quặc kia của cô nàng, Tề Lễ Dự chỉ nhướng mày rồi bắt đầu thu lại ánh nhìn.
“Em có muốn tham gia tiệc rượu ngày mai không?”
Bữa tiệc là do một người bạn mà anh quen tổ chức, vì anh đã thoái thác quá nhiều nên lần này mới gắng gượng tính là sẽ đi một chuyến, nào ngờ việc tới tiệc rượu lại khiến cho cô buồn phiền đến như thế.
“Em không thèm đi.”
Tề Lễ Dự cười thầm, ánh mắt dịu dàng: “Anh chỉ tạt qua một chút rồi đi về liền.”
Nếu cô cảm thấy ác cảm với điều đó vậy thì anh chỉ đi một chuyến để góp mặt thôi là đã đủ rồi.
Khương Ấu hài lòng cong môi cười nhưng giọng điệu vẫn có chút ương bướng: “Kệ anh chứ.”
Chỉ đi ngang qua thôi thì Tưởng Vân và cả mấy người phụ nữ tâm cơ kia sẽ chẳng thể nào ỏng à ỏng ẹo tạo dáng ở trước mặt anh nữa rồi!
Hừ!
Sự khó chịu buông lỏng, lúc xuống xe giọng điệu của Khương Ấu đã khôi phục lại mềm mại như ngày thường, cô ngọt ngào đứng bên cạnh xe vẫy tay chào và bảo anh chú ý an toàn.
.........
Ngày hôm sau.
Người tính không bằng trời tính.
Khương Hàn đột nhiên bảo cấp dưới đưa thư mời của tiệc rượu đến cho Khương Ấu.
Anh ta không cần phải giải thích vì Lâm Viễn vừa nhìn đã biết đó là nơi như thế nào rồi.
Đó chính là bữa tiệc rượu của một nhân vật nổi tiếng mà bất cứ ngôi sao nào cũng đều mong muốn được tham gia.
Tuy là... cô nghệ sĩ nhỏ nhà mình không dính dáng gì đến chuyện đi tìm kim chủ nhưng trong đó lại có vô số các mối quan hệ khác vô cùng lợi.
Song... Lâm Viễn có tâm nhưng nào có gan làm, anh chỉ có thể hao tâm tổn trí khuyên nhủ Khương Ấu hãy từ bỏ cơ hội tham dự này đi.
“Không bằng chúng ta lấy thứ này đem bán đi, có vẻ sẽ có rất nhiều người trả giá cao cho nó đấy.” Hai mắt Lâm Viễn sáng ngời, dự định sẽ giúp Khương Ấu kiếm thêm một khoản thu nhập.
Khi nãy cô vừa mới kết thúc một nền tảng với các thành viên trong nhóm, Khương Ấu nhìn thấy ở hiện trường có không ít là fans của mình. Các bạn ấy bây giờ đều có đầy đủ dụng cụ cổ vũ hết rồi, chính là phiên bản chibi(*1) của cô, trên đỉnh đầu còn được gắn thêm một trái bưởi có màu hồng nhạt trông đáng yêu cực kì!
(*1)Chibi là tiếng lóng của Nhật Bản có nghĩa là “nhỏ” hoặc “ngắn“. Nó thường được áp dụng cho các đồ vật, động vật hoặc con người. Khi chibi được sử dụng trong manga và anime, nó có xu hướng mang ý nghĩa tích cực, dễ thương.
Lúc đi ngang qua cô còn hỏi xin các fan cho mình một trái, hiện tại thì món đồ trên đầu bé chibi đã ở ngay trong tay Khương Ấu rồi.
Cô lắc nhẹ phiên bản chibi của mình, thích thú đến mức ánh mắt tràn đầy những tia sáng lấp lánh.
Rõ ràng là cô rất thích nó.
“Ấu Ấu, anh đang nói phải xử lý cái thư mời này như thế nào đấy!” Lâm Viễn bất đắc dĩ thở dài một hơi, lên tiếng nhắc nhở.
Khương Ấu ồ một tiếng, ánh mắt di chuyển rời khỏi dụng cụ cổ vũ.
Sau đó ánh mắt lại va chạm vào tấm thư mời trông sang trọng bên kia, Khương Ấu nghiêng đầu, bộ tóc giả màu hồng hôm nay được thắt thành bím lộ ra ngoài, khiến cả người cô trông càng giống búp bê Tây Dương hơn.
“Không cần xử lý đâu ạ, em muốn đến đó.” Cô suy nghĩ một hồi rồi cong đôi mắt nai nhỏ nhẹ mà nói.
Lâm Viễn ngẩn người tra hỏi: “Em muốn đi? Em có biết đây là loại tiệc rượu gì không đấy?”
Lẽ nào cô nhóc nghệ sĩ nhà mình cảm thấy Tề tổng...
Chẳng lẽ Ấu Ấu muốn đi tìm kim chủ khác???
Có thể do ánh mắt anh ấy quá mức kỳ lạ, Khương Ấu Ấu chớp chớp đôi mắt: “Anh... à thì... Tề Lễ Dự cũng ở đó ạ.”
Chắc vì trước kia cung nữ đi theo cô là người của anh nên hiện giờ đây cô hoàn toàn không thèm để tâm đến tại sao Tề Lễ Dự lại biết được nhiều chuyện của cô đến như vậy.
Một nghệ sĩ bé nhỏ như cô lại có thể được Lâm Viễn dẫn dắt, kết hợp với tiềm di mặc hóa(*2) trong cái giới này, bị hiểu lầm cũng không phải chuyện lạ gì.
(*2)Tiềm di mặc hóa: có nghĩa là suy nghĩ hoặc tính cách của mọi người ảnh hưởng bởi môi trường hoặc những người xung quanh, và chúng thay đổi một cách vô tình.
Khương Ấu không để ý chứ thật chất Lâm Viễn đang mất tự nhiên gượng cười một cái.
“Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.”
Biết có Tề Lễ Dự ở đấy là Lâm Viễn cảm thấy yên tâm rồi, anh ấy tìm đoàn đội để trang điểm cho cô, sau đó thì cần cù chăm chỉ đưa cô nàng đến tận cửa.
Ừm... Anh ấy không biết rằng, cả Tề Lễ Dự cũng chẳng biết chuyện Khương Ấu muốn đến đây.
Dự định của cô nàng chính là muốn tạo cho anh một bất ngờ.
Tiện thể... nhìn thử xem có người phụ nữ xấu xa nào quyến rũ anh hay không!
.........
Đêm nay Khương Ấu mặc một chiếc váy ngắn có màu đen, kiểu áo ngang ngực để trần hết phần xương quai xanh, làn váy tầng tầng lớp lớp đung đưa nhau tạo ra những đóa hoa rực rỡ khi cô mang đôi giày cao gót cất bước đi.
Cô vừa tiến vào bữa tiệc thì gần như toàn bộ ánh nhìn đều tập trung hết lên trên người của cô.
Cánh tay Khương Ấu cầm chiếc túi xách run lên, cô bình tĩnh lướt nhìn xung quanh.
Kết quả là mọi người chỉ trông thấy đôi mắt nai ướt át lộ rõ vẻ thất vọng của một vị mỹ nhân, sau đó cô mím đôi môi đỏ mọng của mình rồi chọn chỗ nào đó phía trong góc mà đi tới.
Đêm nay Khương Ấu vô cùng nổi bật, so với những lần dùng mặt để thoát vòng(*) thì không chừng còn xinh đẹp hơn rất nhiều.
(*) nghĩa là nổi tiếng vượt ra khỏi vòng fan, được tất cả mọi người đều biết tới.
Đó là lý do mà có rất nhiều người muốn lại gần để tiếp cận cô, Khương Ấu buồn bực, đến cả một khe hở nhỏ thôi cũng không có để cô gửi tin nhắn đến cho anh.
Chẳng lẽ đột nhiên anh không tới nữa?
Thế thì cô đã chả phải trang điểm đẹp như vậy rồi đi đến chỗ này!
Một lát sau khi bữa tiệc bắt đầu, Tề Lễ Dự và Trình tổng khoan thai đến muộn.
Nếu nói lúc Khương Ấu bước vào bàn là cảm giác ngỡ ngàng vì nhan sắc của cô thì bây giờ chính là sự theo đuổi của quyền lực và tiền tài.
Mục đích của họ tới bữa tiệc này không phải là vì hai người đàn ông đang tiến vào hay sao.
Bất kể là nam hay nữ cũng có vô số người đang cười cợt âm thầm bắt đầu thực hiện kế hoạch mà mình đã vẽ ra.
Người đàn ông đang bị mọi người vây quanh nịnh hót đột nhiên lại vô cớ đen mặt.
Mặc dù mọi người đều biết đây là người mình cần phải đeo bám theo, nhưng dưới áp lực không mấy vui vẻ của anh, ai nấy đều không dám bước đến gần.
Tề Lễ Dự nhân cơ hội này mà rời khỏi đó.
Mấy người còn lại thấy anh đột nhiên bỏ đi, ánh mắt vô thức mà dừng trên người anh.
Đối với những ánh mắt ấy Tề Lễ Dự đã xem như chẳng hề tồn tại.
Mục tiêu hiện tại của anh đã được xác định rõ ràng, bởi vì khi vừa bước vào buổi tiệc ánh mắt anh có lướt qua một bóng dáng màu đen yêu kiều đằng kia, lúc ấy anh suýt chút nữa đã cho rằng mình bị hoa mắt.
Hình như Ấu Ấu hơi có ác cảm với tiệc rượu mà, sao có thể xuất hiện ở chỗ này cơ chứ.
Anh nhìn kỹ lại, quả thật bóng dáng màu đen yêu kiểu kia chính là cô.
Hôm nay cô đặc biệt tô lên đôi môi một màu son đỏ thuần, vừa lộng lẫy lại vừa chói lóa, so với dáng vẻ đáng yêu vâng lời của ngày thường bây giờ càng khiến người ta say mê hơn.
Tựa như một nàng yêu tinh.
Quan trọng là, bên cạnh cô còn có rất nhiều đàn ông vây quanh, tuy hiện giờ chỉ có một người ở gần nhưng quan sát xung quanh một lượt thì có không biết bao nhiêu tên đang từ nơi tăm tối vọng tưởng đến cô.
Cô lại giống một đứa trẻ ngốc nghếch giương đôi mắt lóng lánh nhìn người khác.
Lúc Tề Lễ Dự với khuôn mặt xám xịt đến gần, Khương Ấu còn đang nhíu mày dịu dàng từ chối tên đàn ông tự xưng là ông chủ ưu tú của một công ty nào đó.
“Tôi đã nói tôi đang đợi người rồi...”
“Qúy cô đây không cần nói nữa đâu, tiệc này đã bắt đầu được bao lâu rồi, sao mà có người yên tâm để một đóa hoa kiều diễm như cô lẻ loi đứng ở chốn này được cơ chứ.”
Khương Ấu cảm thấy vô cùng phiền chẳng buồn từ chối nữa, cô mím môi xoay người định rời đi.
Anh không có ở đây, vốn muốn ăn cái gì đó ngon ngon thế mà lại có một tên già tới quấy rầy cô, thà đi luôn cho rồi!
Đi về nhà ăn BBQ!
“A—”
Cô vừa mới xoay người đã lập tức đâm sầm vào một lồng ngực săn chắc khiến cô phải ứa nước mắt.
Một cánh tay mạnh mẽ vịn vào bả vai cô, chỉ trong giây lát Khương Ấu đã nhanh tay hất văng cánh tay đối phương ra khỏi bả vai của mình.
Nhưng... hất kiểu gì thì nó vẫn bất động.
Khương Ấu hoảng hốt, còn tưởng đụng phải tên hung hãn nào đấy, cô cố gắng chớp mắt nuốt ngược nước mắt vào bên trong.
“Là anh.”
Giọng nói quen thuộc vang lên, đúng lúc nước mắt của cô tan biến, giờ đây mới có thể thấy rõ người trước mắt mình rõ ràng là Tề Lễ Dự.
Hai mắt Khương Ấu sáng ngời, thu bớt lực của bàn tay đang cố gắng đẩy ra, cong mi cười mỉm, tiếng nói đầy ngọt ngào gọi anh.
Nhưng Tề Lễ Dự chẳng hề để ý đến cô, anh nhẹ nhàng cúi đầu ừ một tiếng, sau đó dùng ánh mắt mang theo khí lạnh nhìn về phía tên đàn ông ưu tú ở bên cạnh kia.
“Anh đi có thể đi chỗ khác không?” Giọng điệu lạnh nhạt xa lạ chẳng khác gì một người đàn ông dữ tợn.
Tên ưu tú kia phát run, đến cả câu tạm biệt cũng quên nói với Khương Ấu.
Thấy cái người đáng ghét nọ đi rồi, Khương Ấu ló đầu ra từ phía sau anh, cô không nhìn thấy được vẻ mặt vô cảm của anh nên vẫn nhỏ giọng thở dài tựa như đang tố cáo nói: “Cuối cùng cũng đi rồi.”