Tiểu Idol Ngọt Ngào Đột Nhiên Xuất Hiện

Chương 24: Chương 24: Chương 23




Edit: NN

Beta: KL

Những ánh mắt đánh giá Khương Ấu ít đi một nửa, người đàn ông vì cô mà dùng lồng ngực rộng lớn của mình che chắn đi tất cả ánh mắt ở xung quanh, cũng nhờ thế mà sự phòng bị của cô đang nằm trong vòng tay cũng đã buông xuống.

Cô ngửa đầu ngọt ngào nhìn anh: “Sao anh đến trễ vậy hả?”

Anh còn chưa nói gì, Khương Ấu đã nhăn khuôn mặt nhỏ nhắn, khẽ oán trách.

Tề Lễ Dự nhướng mắt liếc nhìn cô một cái: “Làm sao anh biết được có người nào đó sẽ lén lút tới đây cơ chứ?”

Anh cố tình nói câu này với giọng điệu sâu xa, đôi mắt tràn ngập cảm giác áp bức nay lại mang theo ý cười.

Người khác sẽ thấy sợ không khí áp bức nơi anh nhưng Khương Ấu đã sớm quen với nó rồi, cô nghe xong lời nói của anh thì chỉ hơi lùi lại chừng nửa bước, ánh mắt chột dạ đảo lung tung: “Ai lén tới đâu, em có thư mời nhé, là quang minh chính đại mà vào!”

Chẳng qua là cô không nói cho anh thôi.

Tề Lễ Dự vốn định xoa đầu cô, tiếc rằng đêm nay cô lại trang điểm vô cùng đẹp, chỉ nhìn thoáng qua mái tóc là đã thấy được tạo kiểu có mục đích cả, nếu làm loạn hết tóc cô thì cô gái nhỏ này sẽ tức giận mất.

Anh bất đắc dĩ thở dài, lại phát hiện những ánh mắt đang nhìn về phía bọn họ ngày càng nhiều, Tề Lễ Dự bèn dẫn cô gái nhỏ đến ngồi ở một góc.

“Vậy em kể cho anh nghe đi, mục đích em tới đây là gì?”

Trước đây cô không thích đi yến hội, vì thế cũng không có chuyện sang một thế giới khác cô lại quay sang thích nó được.

Nhưng mà... thật ra thì vẫn có một khả năng, có thể trong bữa tiệc này là toàn những món bánh mà cô thích ăn thì sao?

Hai người sánh đôi ngồi bên nhau trên chiếc ghế sô pha, họ dựa vào thật gần, chỉ cần vòng eo thon nhỏ của cô tiến tới một chút là có thể dựa vào lồng ngực của anh luôn rồi.

Nếu không có những ánh mắt như có như không kia thì Khương Ấu phảng phất cảm thấy như mình đã quay về các buổi yến tiệc trong cung.

Khi đó, yến tiệc tự do ca múa hát, cô và vị vương tôn quý cùng nhau dự tiệc không biết đã khiến bao người phải ghen tị, cô dựa vào lòng anh, vì anh mà rót rượu, cũng nhỏ giọng buôn chuyện về các tin đồn của ca vũ ở phía dưới.

Từ đó đến giờ, vương luôn bao dung cô ở mọi mặt, anh nghe cô kể về những tin đồn kia cũng không cảm thấy phiền hà gì mà chỉ mải ngắm nghía tay cô, đôi lúc sẽ xoa nắn khuôn mặt mềm mại của cô.

Những thân mặt của trước kia, giờ đã chẳng còn sót lại chút gì.

“Sao lại thất thần thế này?” Người đàn ông bật cười, chất giọng trầm thấp kéo tâm trí Khương Ấu quay lại.

Cô mím môi dịch người ra xa một chút: “Vì muốn cho anh một bất ngờ chứ sao nữa.”

Động tác nhỏ này của cô khiến cho đáy lòng của anh đắng chát không thôi, đến cả ánh mắt cũng u tối thêm mấy phần.

Người đàn ông vai rộng chân dài dựa vào ghế sô pha, nhướng mày nhìn cô: “Bất ngờ? Là kinh sợ thì đúng hơn đấy.”

Khương Ấu cong môi cười cực kỳ nghiêm túc, giọng nói nhẹ nhàng vừa lém lỉnh lại vừa ngọt ngào: “Đương nhiên là bất ngờ rồi, em còn chờ anh tới nữa nhé!”

Anh quay mắt sang nhìn cô, trên môi nở nụ cười khe khẽ, nhìn thấu những tâm tư sáng ngời mà cô đang che giấu.

Có điều, chỉ cần anh không để tâm tới nó là được.

Thân phận của Tề Lễ Dự quá mức nổi bật, cho dù có ở trong góc đi nữa thì những ánh mắt ngấm ngầm đánh giá vẫn không hề giảm đi phần nào.

“Được rồi, chúng ta đi thôi.” Anh đứng dậy trước, thả chậm bước chân để sánh vai cùng cô gái nhỏ.

“Đi đâu ạ?” Biết anh không so đo cũng không có ý định hỏi tiếp, Khương Ấu cong khóe môi, đôi mắt sáng lấp lánh ngửa đầu hỏi anh.

“Đưa em về nhà.” Đi trước để còn tiện thể trò chuyện với cô.

Cô ngoan ngoãn “Ừ” một tiếng, hai người kề vai chuẩn bị rời đi.

Phía bên kia, Tưởng Vân đi theo kim chủ đứng ở trung tâm nhưng sự chú ý của cô ta vẫn luôn đặt trên người Tề Lễ Dự, thấy anh sắp rời đi, cô ta lập tức nói với kim chủ muốn đi ra ngoài một lát.

Từ lúc bắt đầu đến bây giờ, Tưởng Vân đều trong trạng thái thất thần, khỏi phải nói đến chuyện cô đột nhiên mở miệng ngay lúc kim chủ đang trò chuyện vui vẻ với một ông chủ khác.

Kim chủ của Tưởng Vân có phần không vui mà gật đầu, tạm thời đè xuống những bất mãn trong lòng.

Không có mắt nhìn như thế thì bảo sao ông ta đưa bao nhiêu là tài nguyên mà cô ta vẫn không nổi tiếng được.

Trong lòng vị kim chủ bỗng xuất hiện sự bất mãn nhưng Tưởng Vân lại không hề hay biết gì.

Cô ta dẫm lên giày cao gót đuổi theo phía sau Tề Lễ Dự và Khương Ấu, khi bọn họ sắp ra khỏi đó thì cuối cùng cô ta cũng có thể đến gần hơn một chút, lúc này mới vội vàng chụp một tấm hình có dính hình bóng của họ.

Lúc Khương Ấu đi vào đây, cô ta đã vô cùng kinh ngạc, nhất là khi thấy cô chỉ đi có một mình, bên cạnh không có kim chủ đi cùng.

Trong lúc cô ta đang nghi ngờ làm thế nào mà Khương Ấu có được thư mời thì Tề Lễ Dự xuất hiện.

Đúng lúc kim chủ cô ta và đám người hợp tác cùng đang tụ lại một chỗ nói chuyện, bọn họ nhìn khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông mới vừa tiến vào với ánh mắt đầy tham vọng, họ nói, đây là tổng tài Tề thị - Tề Lễ Dự.

Không đợi cô ta kinh ngạc cảm thán bộ dạng và độ tuổi của Tề Lễ Dự thì đã thấy người đàn ông sắc mặt không vui đi về phía trong góc.

Dừng lại ngay trước mặt Khương Ấu.

Giờ thì cô ta thật sự thấy choáng rồi, Khương Ấu mà có thể quen biết được với Tề Lễ Dự?

Nhìn vẻ mặt hai người khi chuyện trò không giống như là mới quen, thậm chí người ngoài nhìn vào thái độ của cả hai còn cảm thấy có phần thân mật khó mà nói rõ.

Suýt nữa Tưởng Vân đã không khống chế được biểu cảm của mình.

Cô ta đã bảo rồi mà, một người đang bị giễu cợt xuống tận đáy như thế mà lại tự nhiên đi đổi người đại diện, đã vậy lại còn là con át chủ bài có tiếng trong ngành.

Hóa ra là âm thầm đi quyến rũ Tề tổng!

Khương Ấu này, vận số cũng đỏ thật.

Nhưng không thể phủ nhận rằng Tưởng Vân thật sự vô cùng ghen tị với cô.

Đều là những người khó khăn lắm mới được ra mắt từ chương trình tuyển chọn, ai mà không muốn nổi tiếng cơ chứ, đặc biệt là bây giờ fan của Khương Ấu đã sắp nhiều hơn cô ta gấp mấy lần rồi, đến cả duyên với người qua đường cũng khá hơn hẳn so với cô ta.

Càng khỏi phải nói đến những hợp đồng quảng cáo của Khương Ấu trước đó, khiến người khác vừa kinh ngạc lại vừa hâm mộ không thôi.

Toàn bộ đều đã rõ ràng rồi, Khương Ấu nổi tiếng hơn Tưởng Vân là do kim chủ của cô lắm tiền hơn kim chủ cô ta.

Tưởng Vân cất điện thoại rồi trả lời lại những câu nói của vị kim chủ đang đứng cạnh mình, một bên thì nghĩ về khuôn mặt kiêu ngạo của Tề Lễ Dự, một bên lại chịu đựng cánh tay mập mạp của kim chủ đang ôm eo cô ta.

Tiệc rượu vẫn còn đang tiếp tục, Trình tổng biết người nào đấy chỉ đến lộ mặt một chút rồi đi ngay thì cũng đành chịu, nhưng ông biết rất rõ cái tính tình thờ ơ của anh, đối phương có thể tới là đã tăng thể diện của ông ta lên rồi.

Trình tổng cũng không thèm để ý, mỉm cười lắc lư ly rượu vang đỏ, cất bước đi về phía một nhà đầu tư trong bữa tiệc.

......

Xe thương vụ gầm thấp đi xuyên qua trung tâm thành phố.

“Hôm nay mệt lắm sao?” Ánh mắt anh dừng trên cánh tay của Khương Ấu ở bên cạnh, vừa mảnh mảnh lại trắng nõn đến lóa mắt.

Nếu là trong quá khứ, anh hiển nhiên sẽ nắm nó trong tay mà thưởng thức.

Nhưng con gái ở thời này có vẻ không thích kiểu hành động ép buộc thân mật mà không được đồng ý như vậy.

Thân phận làm vương của anh ở kiếp trước đã trôi qua hơn hai mươi năm rồi nhưng bây giờ anh nhớ lại vẫn còn rõ như thuở ban đầu, thế thì... ký ức của cô sẽ còn rõ ràng hơn anh.

Bản thân ở kiếp trước là do hoàn cảnh cho phép nên thành ra những tật xấu mà đàn ông thời cổ đại có anh đều có cả, nào là độc đoán, chiếm hữu rồi cả tính kiểm soát quá mức.

Những cái đó ở thời nay sẽ bị đào thải và không được hoan nghênh.

Ấu Ấu đã tiếp thu được các thông tin của thời hiện đại rồi, hẳn là cô sẽ không muốn quay về cuộc sống đã từng ỷ lại vào anh như trước kia.

Cô quá năng động, tựa như fans nói, sức sống tràn trề trong Khương Ấu có thể thu hút một người chỉ dễ như cách trở bàn tay.

Và anh đương nhiên cũng là một trong số đó.

Người đàn ông ngẩn ngơ nhìn tay cô, cánh môi mỏng mím lại thành một đường thẳng, dáng vẻ căng thẳng của anh làm Khương Ấu ngờ vực rụt tay lại.

“Anh sao vậy?”

Giọng nói êm ái khẽ lướt vào lòng, Tề Lễ Dự nhấp môi thầm nói không có gì.

Rõ ràng là đang xuất thần!

Thế nhưng hôm nay anh không truy hỏi cô tại sao lại tới tiệc rượu nên cô sẽ không hỏi tiếp vấn đề này, dù sao nó cũng không phải là chuyện lớn lao gì.

“Hôm nay lúc em chạy lịch trình lại gặp một nhóm fan nhỏ của em đó! Anh không biết mấy đồ cổ vũ của em đáng yêu đến cỡ nào đâu! Để mai em chụp cho anh xem nhé, được không!?”

Giọng nói của cô không giấu được sự vui vẻ.

Tề Lễ Dự nhiệt tình đáp: “Được“.

Chiếc xe mang theo tiếng nói vừa êm ái lại tinh tế chậm rãi đến gần khu chung cư cô ở.

Bỗng Tề Lễ Dự cất lời: “Em có muốn đi dạo một chút với anh không?”

Khương Ấu vẫn còn đang nói mãi không dứt, nghe thấy thế thì ngẩn ra một lát, sau đó cô nhìn về phía anh, híp mắt cười tươi: “Muốn!”

Sau khi bảo tài xế dừng xe lại, cả hai nhanh chóng bước xuống xe.

Gió đêm hơi lạnh, đi tới đi lui một hồi, trên người Khương Ấu lại được đắp thêm một chiếc áo khoác comple.

Cơ thể người đàn ông vô cùng cao lớn, quần áo của anh khoác lên đã che kín mít hết cả dáng người yểu điệu của cô.

Khương Ấu vẫn chọn những câu chuyện về công việc của mình để nói cho anh nghe, đồng thời cũng xả ra những buồn bực và những điều không hài lòng trong quá trình làm việc đó.

“...Mấy chuyện này em chỉ lén kể cho mình anh thôi đấy, anh không được nói lại với nhóm người anh Viễn đâu nhé.”

Cô không muốn nhiều chuyện nhưng lại không nhịn được muốn phàn nàn đôi ba câu cùng anh.

Cô gái nhỏ ngước đầu lên nhìn anh đầy tin tưởng, Tề Lễ Dự cụp mắt nhẹ giọng đáp: “Được, anh không nói.”

Khương Ấu hài lòng cười: “Vậy còn anh, dạo này Khương Hàn có gây ra phiền phức gì cho anh không?”

“Không có.”

Thực chất là có, chỉ là những tác động đó đối với Tề thị to lớn mà nói thì bé tí, chẳng đáng kể chút nào.

Khương Ấu thở phào nhẹ nhõm: “Vậy là tốt rồi.”

Nói được vài câu thì khu chung cư cô ở đã hiện ra trong tầm mắt.

“Trung thu sắp tới rồi, anh có muốn mời em ăn cơm chiều không?” Thấy sắp phải tạm biệt, Khương Ấu nắm chặt chiếc túi xách, kìm nén sự phấn khích của mình.

Cô cố gắng chịu đựng, giả vờ như đang bình tĩnh.

Tề Lễ Dự còn không hiểu được cô sao.

Anh cười nhẹ một tiếng: “Tất nhiên là muốn rồi, vậy cô Khương Ấu đây có nguyện ý cho tôi niềm hãnh diện đó hay không?”

Cô mỉm cười rụt rè gật đầu.

Trong lòng lặng lẽ giáng cho bản thân một cú đấm.

Tề Lễ Dự đưa cô đến cửa, lúc này mới xoa đầu cô, nhẹ nhàng tựa như đang chạm vào một báu vật nào đó, giọng nói của anh trầm thấp: “Ấu Ấu, dù có là Trung thu hay một ngày bất kỳ nào đó, anh đều sẽ là chỗ dựa cho em trong thế giới này.”

Khương Ấu ngọt ngào cười, nhẹ giọng đáp lời: “Được đó, cơ thể của hai ta đều là trẻ mồ côi, chúng ta nhất định sẽ cùng nhau đón những cái Tết Trung thu trong tương lai!”

Cô từng tìm tòi các tư liệu của anh, trên đó nói rằng xuất thân của anh cũng là từ cô nhi viện mà ra, cho tới tận bây giờ, hằng năm anh vẫn đều đặn gửi một số tiền lớn cho cô nhi viện.

Ánh mắt Tề Lễ Dự trở nên dịu dàng: “Ừ, mặc kệ sau này có như thế nào, chỉ cần em bằng lòng, anh sẽ luôn luôn đón Tết Trung thu cùng em.”

Giọng nói anh trầm thấp, trầm đến mức dường như Khương Ấu đã chợt hiểu ra một phần ý nghĩa ẩn sâu bên trong câu nói này.

...Dù có là Trung thu hay một ngày bất kỳ nào đó, anh đều sẽ là chỗ dựa cho em trong thế giới này.

...Mặc kệ sau này có như thế nào.

Nụ cười mềm mại trên môi cô gái nhỏ đột nhiên biến mất.

Cô chăm chú nhìn vào đôi mắt anh, ánh mắt anh sâu thẳm, dịu dàng mà lại đầy cưng chiều, nhưng nó cũng để cho cô thấy được phía tận cùng của lý trí.

Tinh thần phấn khởi khi có thể cùng nhau đón Trung Thu bất chợt biến mất không còn chút tăm hơi, đến cả vết nứt rung động trong tim bỗng chốc cũng bình tĩnh lại.

Cô nhìn chằm chằm anh thật lâu, lâu đến nỗi yết hầu của người đàn ông trượt lên trượt xuống mấy vòng, anh nghi hoặc lên tiếng gọi: “Ấu Ấu.”

Khương Ấu cắn răng đè nén cơn đau trong trái tim, bàn tay nhỏ nhắn phía dưới lớp áo khoác comple gắt gao nắm lại thành quyền.

Cô ngắm nhìn bên mặt cương nghị và ánh mắt quan tâm của anh, lúc anh nhíu mày lại cảm nhận được có gì đó không ổn thì thoắt cái cô đã cúi đầu cởi áo khoác ra khỏi người.

Cô cười một tiếng, giọng nói bỗng trở nên nhẹ nhàng: “Cảm ơn áo khoác của anh, anh cũng nên về sớm một chút thì hơn.”

Chiếc áo khoác mang theo hơi ấm trên người cô gái bị nhét vào trong tay, lông mày Tề Lễ Dự vốn đã nhăn nay lại càng nhăn chặt hơn, anh giữ cổ tay cô lại theo bản năng.

Bước chân của cô khựng lại, quay đầu nhìn anh cười nhẹ: “Đúng rồi, em chợt nhớ ra hình như hôm Trung thu em có lịch làm việc thì phải, cơm chiều không thể ăn cùng nhau rồi.”

Cổ tay mảnh khảnh của cô dùng sức để rút ra, Tề Lễ Dự sợ dùng lực mạnh quá sẽ làm cô đau, thế mà vừa nới lỏng một cái, cô đã nhanh chóng thoát ra.

“Anh về đi, trên đường nhớ cẩn thận.”

Tề Lễ Dự định đuổi theo cô nhưng động tác đóng cửa của Khương Ấu nhanh hơn anh một bước, 'Cạch' một tiếng đã nhốt người đàn ông ở sau cánh cửa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.