Tiểu Khả Ái, Anh Đầu Hàng

Chương 53: Chương 53: Tai nạn cướp mất đi người thân




Sau khi biết được nhà của Thời Khanh ngay ở dưới lầu của Ngôn Án. Nguỵ An Nhiên liền trong 10 phút lái thẳng xe tới khu chung cư đường B xông thẳng vào nhà anh.

“Phiền chết đi được”

Thời Khanh không ngờ Nguỵ An Nhiên lại đến thật, lúc này anh đã thay đồ đang chuẩn bị rời khỏi nhà tìm Ngôn Án.

“Cậu con m* nó vào trong. Tôi điên mấy thôi”

Nguỵ An Nhiên đẩy mạnh Thời Khanh một cái khiến cậu nghiêng người qua một bên sau đó cô nhanh chóng đi thẳng vào nhà tìm nước uống.

“Cậu có biết sự tình năm đó không? Án Án của tôi đã chịu đựng những chuyện gì, cậu có biết không?”

“Những gì cậu chịu, cô ấy còn chịu gấp nhiều lần cậu”

Nguỵ An Nhiên uống một ngụm nước thật to sau khi nuốt xuống thì lớn giọng tra hỏi Thời Khanh.

Thời Khanh đứng tựa lưng vào tường đối diện đang lơ đễnh nghe Nguỵ An Nhiên nói.

“Năm đó, lúc cô ấy đang sốt đến liệt giường, lại còn bị tên ch* đ* Thiệu Huy đè ra cưỡng bức. Tôi con m* nó không biết được dáng vẻ lúc đó của Ngôn Án khốn khổ như thế nào”

Nguỵ An Nhiên tuy đã nghe Ngôn Án kể qua một lần nhưng khi nhắc lại lần nữa vẫn không khỏi đau lòng.

Thời Khanh từ đầu chẳng hứng thú nghe nhưng khi nghe được tới đây thì ánh mắt ánh sắc bén nhìn về phía Nguỵ An Nhiên. Anh nhanh chóng đi tới gần chổ cô đang ngồi đập tay xuống bàn.

“Nói lại lần nữa”

Thời Khanh gằn từng chữ một ra lệnh.

“Tôi nói năm đó Án Án sốt đến hoa mắt lại còn bị Thiệu Huy đè ra cưỡng bức. Sau đó thì cậu cũng biết rồi đấy, cô ấy sống cũng chẳng dễ dàng gì, 4 năm gần đây ở nước ngoài mới đổi lại được một Ngôn Án của hiện tại. Cậu nghĩ nếu năm đó cô ấy ở lại đây, thì có dám đối mặt với cậu không?”

“Vậy mà cậu lại con m* nó không tim không phổi luôn hận thù cô ấy”

Nguỵ An Nhiên biết Thời Khanh cũng đã chịu không ít đau khổ nhưng cô vốn dĩ thiên vị Ngôn Án nên mở miệng ra câu nào là trách Thời Khanh câu đó.

Ánh mắt Thời Khanh dần dần trở nên mất khống chế, anh cầm lấy một cái ly trên bàn đập mạnh xuống nền nhà.

“Cảm ơn”

Thời Khanh cố gắng để bản thân phải trấn tình, hiện tại điều anh cần làm là phải tìm được cô. Anh mở miệng cảm tạ Nguỵ An Nhiên một câu rồi lấy chìa khoá xe rời đi.

Án Án của anh, năm đó cô đã sống như thế nào?

Anh không thể tưởng tượng được dáng vẻ của cô khi nói lời chia tay với anh 4 năm trước.

Thời Khanh ngồi trên xe, lái xe trong vô thức, anh nên tìm cô ở đâu?

Chẳng lẽ cô lại như 4 năm trước không từ mà biệt, rời đi trong im lặng như thế.

Thời Khanh đấm một cái thật mạnh vào vô lăng rồi gào lên trong đau khổ.

So với những thứ anh chịu đựng, cô còn phải chịu khổ hơn anh rất nhiều lần.

Tâm trạng Thời Khanh vô cùng tồi tệ, anh lái xe đến từng chổ mà Ngôn Án thường xuyên lui tới.

...

“Bà ngoại, bà nói chuyện này không phải sự thật đi. Làm ơn, trả lại ba mẹ cho cháu”

Ngôn Án quỳ rạp xuống giữa hành lan bệnh viện tay cô không ngừng run rẩy nắm lấy vạt áo của bà ngoại mình.

Bà ngoại Ngôn Án cũng không nhịn được mà khóc đến đau lòng.

“Làm ơn...nói cho cháu biết đây không phải sự thật đi”

Ngôn Án không khóc, cô lắc đầu cầu xin trong vô vọng.

“Cháu ngoan, bà biết cháu không chấp nhận được nhưng mà mau đứng lên, chúng ta phải trở về sắp xếp cho ba mẹ cháu để họ có thể yên lòng ra đi”

Bà ngoại đưa tay run rẩy vuốt ve mặt Ngôn Án trấn an cô cháu gái.

Ngôn Án đã vô cùng nhẫn nhịn, từ 4 năm trước đến giờ cô vẫn chưa từng rơi một giọt nước mắt nào. Cô nhắm mắt lại thật lâu sau đó từ từ dùng sức của mình đứng dậy.

“Bà ngoại, chúng ta cùng ba mẹ trở về thôi”

Ngôn Án đưa mắt nhìn vào nhà xác rồi thấp giọng nói.

Bà ngoại Ngôn Án nhìn thấy cô bình tĩnh như vậy thì trong lòng càng đau khổ hơn. Thà để cô khóc một trận thật lớn để trút ra hết thì bà sẽ yên tâm hơn.

Hai bà cháu trở về nhà liền thấy một chiếc Maybachj đen đậu trước cửa đợi.

Ngôn Án nhìn liền biết là ai nhưng lại cố gắng chấp nhận hiện thực, Thời Khanh anh ấy sao có thể đến đây chứ?

Thời Khanh thấy Ngôn Án từ trên xe cấp cứu trở về thì có chút hốt hoảng. Sau đó anh thấy trên xe đưa thứ gì xuống thì trong lòng như chìm xuống đáy biển.

Thời Khanh nhanh chóng xuống xe tiến đến chổ Ngôn Án.

Bà ngoại nhìn thấy Thời Khanh thì vô cùng vui mừng, lúc này chỉ có anh mới có thể ổn định tâm trạng của Ngôn Án. Thấy vậy bà xoay người đi vào trong an bài tang lễ cho vợ chồng Ngôn Dịch.

Ngôn Án đã nhẫn nhịn thật lâu khi thấy Thời Khanh thì đáy lòng chùn xuống, cô cảm nhận được khoé mắt mình đã bắt đầu cay cay.

Thời Khanh tiến tới kéo lấy tay Ngôn Án đem cô ôm vào lòng, một cái ôm thân mật như mới đoạt lại được bảo bối vừa mất đi thật lâu.

Lúc này, bao nhiêu rối bời trong lòng Ngôn Án cứ thế tuôn ra. Cô vòng tay ôm lấy eo anh ngửa mặt lên khóc thật lớn. Nước mắt cô chảy dài, tựa như những viên trân châu đứt dây, nối liền không thầy điểm cuối.

Trong lòng khó chịu quá, cảm giác bất lực đến bào mòn xác thịt, ăn sâu vào tâm hồn yếu ớt.

Thời Khanh lại càng siết chặt Ngôn Án hơn, nước mắt cũng không kìm được mà rơi xuống.

“Ba mẹ em mất rồi. Họ rời bỏ em rồi. Sau này chẳng còn ai bên cạnh em nữa”

Giọng nói Ngôn Án run rẩy, cả cơ thể cô cũng run lên từng hồi. Cô lắc đầu ấm ức.

“Thật không công bằng. Ông trời rất không công bằng.”

Một câu oán trách của Ngôn Án khiến tim Thời Khanh run lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.