“Xán Xán, nghe anh nói. Sau này, anh là người nhà của em. Người nhà của anh cũng chính là người nhà của em. Không cần phải cảm thấy cô độc nữa. Được không em?”
Thời Khanh ôm chặt Ngôn Án đến khi cô ngừng khóc mới nhỏ giọng an ủi.
“Khanh Khanh, đừng giận em”
Ngôn Án nghe được lời này thì trong tim như có một dòng nước ấm chảy qua. Rốt cuộc thì mọi chuyện cũng đã ổn.
“Không giận, vào nhà nhé”
Thời Khanh buông lỏng Ngôn Án ra rồi cúi đầu hỏi ý cô.
Ngôn Án đưa tay lau đi nước mắt trên mặt rồi gật đầu.
Những ngày sau đó, tang lễ của ông bà Ngôn đang được tổ chức, khách khứa viếng thăm đều để lại một lại an ủi cho cô con gái duy nhất của người mất là Ngôn Án.
Nhìn cô đơn độc đứng đó trả lễ không khỏi khiến khách viếng thăm đau lòng.
Trong một hôm liền mất cả mẹ lẫn cha, hỏi xem ai không đau lòng.
Ngày cuối cùng của đám tang, sau khi đã hoàn thành thủ tục chôn cất. Ngôn Án đứng lặng lẽ nhìn hai bài vị của ba mẹ mình.
“Ba, mẹ. Hai người ở thế giới khác phải sống thật tốt. Con gái ở thế giới này cũng vậy. Kiếp sau con vẫn hy vọng được làm con gái độc nhất của hai người”
Ngôn Án khuỵ một chân xuống vuốt ve tấm hình của ba mẹ mình trên bài vị, cô tựa đầu vào đó tâm sự.
“Ba, mẹ. Được làm con gái của hai người thật tốt.”
Cảm giác bất lực truyền đến từ lời nói của Ngôn Án khiến Thời Khanh đứng bên cạnh cũng khó chịu trong lòng. Anh tiến tới ngồi xuống cùng cô.
“Bác trai, bác gái, cháu là Thời Khanh. Sau này Xán Xán sẽ ở cùng cháu”
Một câu nói ngắn gọn nhưng mang đầy ý nghĩa.
Ngôn Án đưa mắt nhìn anh, lời này của anh khiến cô nghĩ rằng sau này anh và cô sẽ lại ở cùng một chỗ, mãi mãi không xa rời.
Sau khi từ nơi chôn cất ông bà Ngôn trở về, Ngôn Án và Thời Khanh trở về nhà bà ngoại.
“Bà ngoại, bà đừng lo lắng. Cháu đã ổn cả rồi”
Biết những ngày qua bà ngoại đã lo lắng cảm xúc của mình đến mất ăn mất ngủ, cô nhìn bà rồi cười nhạt một tiếng trấn an.
“Xán Xán à, vất vả rồi”
Bà ngoại đưa tay xoa đầu Ngôn Án.
Thời Khanh thì đang trong bếp làm đồ ăn tối nên không nghe được cuộc trò chuyện của hai bà cháu.
“Xán Xán, cháu có muốn nghe chút chuyện của Tiểu Khanh không?”
Ngôn Án nhanh chóng gật gật đầu.
“Năm mà cháu rời đi. Thằng nhóc này đến nhà ba mẹ cháu vô số lần, cầu xin họ nói cho nó biết cháu đang ở đâu”
Bà ngoài nhìn vào trong khẽ thở dài một tiếng.
Động tác uống nữa của Ngôn Án nhanh chóng khựng lại ngay lặp tức.
“Nó cũng đến đây mấy lần, còn quỳ xuống xin bà nói cho nó biết. Nhưng với tình hình lúc đó, nếu để nó biết được cháu ở đâu chắc chắn nó sẽ bay đến đó tìm cháu”
Ánh mắt bà ngoại có chút khổ sở khi nhớ lại khoảng thời gian trước.
“Nhiều lần nhìn bộ dạng của nó, bà cũng đã mềm lòng muốn tiết lộ nhưng nếu để cháu gặp được nó vào thời gian đó. Bà chẳng biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa”
Giọng nói của bà lão run lên từng hồi. Hai đứa nhỏ này đã từng sống rất khổ sở mới có được ngày hôm nay.
Đáy lòng Ngôn Án chùn xuống, cổ họng đắng chát, môi mím thành một đường thẳng.
“Bây giờ đã trở về rồi thì cho nhau một cơ hội, bù đắp lại cho nhau nhé”
Bà ngoại cầm lấy tay Ngôn Án vỗ nhẹ lên mu bàn tay cô an ủi.
Một lát sau, khi dùng cơm tối xong. Ngôn Án không có ý định nán lại ở đây thêm nữa nên Thời Khanh lái xe đưa cô về.
Suốt cả quãng đường, Ngôn Án đều nhắm mắt tịnh dưỡng, không nói một lời.
Thời Khanh cũng chẳng muốn làm phiền đến cô, tập trung lái xe.
Mấy tiếng đi xe cuối cùng cũng tới thành phố Hải Thiên, Thời Khanh lái thẳng xe đến khu chung cư đường B của họ.
Đứng trước của nhà số 058 quen thuộc, Ngôn Án đưa mắt nhìn cánh cửa trước mặt mình.
“Mở cửa đi”
Bỗng nhiên Thời Khanh cất giọng phá vỡ bầu không khí.
Ngôn Án đưa tay nhập dấu vân tay của mình để mở khó trong lo lắng.
Bỗng nhiên cạch một tiếng, khoá cửa mở ra, mật khẩu năm ấy vẫn không thay đổi. Anh vẫn luôn ở tại nơi này đợi cô về.
Thời Khanh cúi đầu cười một tiếng rồi đẩy cửa bước vào trong, anh với tay bật công tắc đèn, căn nhà đang chìm trong bóng tối nhanh chóng được thắp sáng.
Ngôn Án không để ý tới gì nữa, nhanh chóng nhào vào lòng Thời Khanh.
Thời Khanh dang hai tay ra cho cô nhào vào lòng mình rồi ôm chặt lấy chiếc eo mãnh khãnh của cô.
“Lần đầu yêu một người, thật sự không có kinh nghiệm, cũng không biết nên yêu như thế nào mới đúng. Vì thế em đã vô tình bỏ qua cảm nhận của anh...”
Hai tay Ngôn Án chuyển thành ôm cổ Thời Khanh, mặt gục vào vai anh cố nén cảm xúc đang dần trào trong lòng mình, giọng cô càng lúc càng nhỏ.
“Thời Khanh, xin lỗi anh. 4 năm trước đã bỏ qua cảm nhận của anh mà rời đi. Em xin lỗi”
Thời Khanh ôm chặt lấy Ngôn Án hơn, cố gắng đè nén cảm xúc trong lòng mình.
“Đừng xin lỗi, đừng nói nữa. Chuyện đã qua rồi”
Anh dùng tay vuốt ve tấm lưng nhỏ bé của cô như dỗ em bé.