Tiểu Khả Ái Em Lại Đây

Chương 4: Chương 4: Chương 2




Edit: Bánh cuộn bơ

Tắt game, Dụ Mạt chủ động chào hỏi với mọi người.

“Xin chào, mình là Dụ Mạt. Vừa nãy chơi game có làm phiền cậu không?”

“Không có, nghe nó thú vị thế? Còn mình là Lâm Lộ Dao.”

Một phòng ký túc xá của đại học Đông Đại gồm 4 người: Dụ Mạt, ngoại trừ Lâm Lộ Dao và Tần Điềm Điềm ra thì Triệu Văn Mẫn giữa trưa mới đến.

Bốn người tuổi gần bằng nhau nên sống cùng rất thoải mái. Huấn luyện quân sự cho sinh viên năm nhất được sắp chung một đội nên không đến nhiều ngày bọn họ dần trở nên thân nhau hơn.

Sau khóa huấn luyện quân sự hôm nay kết thúc, bốn người cùng nhau xuống căn tin, vừa đi vừa bàn tán về trị giá nhan sắc của các nam sinh trong khoa.

Khi đề cập đến các nam sinh trong lớp, Tần Điềm Điềm đột nhiên cúi thấp đầu, nhỏ giọng nói: “Chú ý, phía trước có trai đẹp kìa!”

Dụ Mạt: “...”

Dụ Mạt cảm thấy trên đầu Tần Điềm Điềm có trang bị một radar, chuyên tìm kiếm các loại trai đẹp.

“Oa, đó không phải là trai đẹp trên diễn đàn à? Tên gì nhỉ?” Triệu Văn Mẫn kinh ngạc.

Lâm Lộ Dao: “Là Thẩm Hoài Nam.”

“Thẩm Hoài Nam?” Tần Điềm Điềm liếc mắt nhìn lại, quả nhiên vừa rồi phát hiện đằng sau chàng trai bé nhỏ có trai đẹp.

—— Kia còn không phải là 'bạn học hồi cao trung(*)' của Dụ Mạt sao?

(*) Cao trung: cấp II bên Việt Nam.

Trong lòng Tần Điềm Điềm nổi lên ngọn lửa tò mò, vừa quay đầu thì bỗng phát hiện thiếu một người: “Mạt Mạt đâu?”

Triệu Văn Mẫn và Lâm Lộ Dao tôi nhìn cậu, cậu nhìn tôi. Cuối cùng đồng loạt nhìn người đứng bên cạnh cây cột điện cách đó không xa

Phần sau của cột không tính là xù xì bỗng xuất hiện bóng người mặc quần áo như ẩn như hiện.

Mọi người: “...”

Dụ Mạt nghe được ba chữ 'Thẩm Hoài Nam' liền bị dọa mất mật, chạy trốn đến phía sau cây cột, đưa tay lên che gương mặt lại. Tiếp đó từ khe hở giữa các ngón tay mà lén lút nhìn về người đứng cách đó.

Trên người anh mặc đồng phục rộng thùng thình với khí thế bức người tỏa ra xung quanh. Khuôn mặt tuấn tú của Thẩm Hoài Nam không chút cảm xúc, đôi mắt đen thẫm cùng với hàng lông mày sắc nghiêm nghị. Khắp người trên dưới đều viết rõ bốn chữ cái to đùng — Trầm tĩnh.

Nam thần quả nhiên lợi hại mà!

Dụ Mạt yên lặng tự hào nam thần ba giây, nhìn theo anh bước vào, niềm thấp thỏm trong lòng mới được dịu xuống rồi cất bước ra khỏi sau cây cột.

Thật không khó đoán khi bắt gặp ba cặp mắt tò mò nghiên cứu của ba người bọn họ.

“Bạn học Dụ Mạt, cậu không định chào hỏi sao?” Tần Điềm Điềm hỏi.

“...”

Cũng không khác nhau lắm.

Dụ Mạt xấu hổ mà lặng lẽ cười hai tiếng, sau đó đánh trống lảng sang chuyện khác: “Nhân lúc không đông người mà đi xếp hàng đi.”

Vào nhà ăn, Dụ Mạt rốt cuộc cũng hiểu được câu tránh được mồng một, không có thể trốn được mười lăm rồi.

Cuối cùng cô vẫn chạm mặt Thẩm Hoài Nam.

Khi đó, cô vừa bưng khay thức ăn tìm được bốn chỗ trống bèn gọi ba người kia và ngước mắt lên. Cô thấy Thẩm Hoài Nam ngồi ở bàn đối diện, ở giữa là dãy bàn ăn và lối đi ngăn cách.

Anh cũng thấy được cô.

Bốn mắt chạm nhau, cô ngẩng người vài giây, tiếp theo trong lòng hoảng sợ không ngừng.

Nếu như chào hỏi mà rước thêm rắc rối vào người, thôi thì vẫn làm bộ không thấy nhau đi.

Đúng lúc này Tần Điềm Điềm bưng khay cầm bước đến, cô ấy cũng thấy được Nam Phòng bèn quay sang trêu chọc: “Không tính đi sang chào hỏi 'bạn học hồi cao trung' hả?”

Dụ Mạt còn đang rối rắm còn bị bạn cùng phòng trêu chọc lập tức lúng túng, cô hoảng loạn quay đầu sang chỗ khác, ngồi xuống cúi đầu ăn cơm.

Chắc anh không nhận ra cô đâu nhỉ?

Ánh mắt anh nhàn nhạt như thế mà!

...

Bàn đối diện.

Chu Dương thấy bạn học hồi cao trung kiêm bạn đại học đang ngồi bên bàn đối diện thì động tác trên tay lập tức dừng lại, cậu ta kỳ quái mà quay đầu xác nhận lại lần nữa, ngoài ý muốn nhận ra người khác.

“Đó không phải là Dụ Mạt học chung hồi cao trung không? Cậu ấy cũng vào được Đông Đại à?” Cậu ta ngạc nhiên.

Lông mày Thẩm Hoài Nam khẽ nhếch lên, hỏi nhỏ: “Cậu ấy là Dụ Mạt?”

“Đúng rồi, cậu không biết cậu ấy à? Cũng đúng, cậu là tất cả trong lòng Dương...” Câu nói đột ngột nghẹn ở cổ họng rồi im hẳn đi, cậu ta sửa miệng nói: “Nói chung là cậu ấy khá nổi tiếng ở cao trung, nghe nói tính cách cậu ấy cũng rất tốt, vô cùng đáng yêu. Người theo đuổi cô ấy cũng phải xếp một hàng dài từ đây sang Bắc Mĩ đấy!”

Sau khi nói xong điều này, Chu Dương vuốt vuốt cằm thử nói: “Hay là mình cũng thử nhỉ? Cậu nói thử xem, tỉ lệ thành công có cao không?”

“Nói thật?”

“Nói đi.”

“Không.”

“...”

Chu Dương bị câu trả lời của anh đả kích lớn, “Lớn lên tôi kém như thế hả?” Cậu ta bất mãn hỏi.

“Việc này không có liên quan đến vấn đề nhan sắc.”

“Vậy thì là cái gì?”

Đôi mắt Thẩm Hoài Nam khẽ đảo quanh, thản nhiên liếc nhìn phía đối diện. Khuôn mặt thanh tú của cô phải chiếu trong ánh mắt anh, vẻ mặt thả lỏng hoàn toàn trùng khớp với hình dáng trong đầu anh. Đột nhiên nhớ đến ngày khai giảng khi đó ngẫu nhiên gặp được.

Khó tránh lúc ấy anh cứ có cảm giác quen mắt.

Hóa ra là cô.

Qua một lúc lâu, Thẩm Hoài Nam nhớ lại câu hỏi của Chu Dương mới quyết định trả lời.

“Người cậu ấy thích là tôi.”

“Phụt ——”

Chu Dương thiếu chút nữa đã phun cơm ra ngoài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.