Từ mẫu giáo Chu Dương và Thẩm Hoài Nam đã là bạn học, biết rõ bạn tốt từ trước đến nay bình tĩnh chững chạc nghiêm trang, rất ít nói hươu nói vượn, cho nên cậu ta tin những lời này.
Dụ Mạt tám phần là dưới tình huống thần không biết quỷ không hay, tỏ tình với Thẩm đại soái ca.
“Vậy cậu có vừa ý cô ấy không?” Cậu ta cười hỏi.
“Không nhìn.”
Thẩm Hoài Nam trả lời đến dứt khoát lưu loát, không cần nghĩ ngợi.
Chu Dương: “......”
Nhìn cũng chưa nhìn, đủ tàn nhẫn.
Chu Dương ở trong lòng yên lặng thắp cây nến vì Dụ Mạt, sau đó cà lơ phất phơ mà nói: “Con gái người ta tốt xấu cũng là bạch mạo mỹ*, cậu nhìn cũng không nhìn, có thể thương hoa tiếc ngọc không? Cẩn thận về sau gặp báo ứng. Tớ nghe nói, chuyện tình cảm đều là ăn miếng trả miếng đấy, hiện tại cậu tổn thương người ta, về sau sẽ có một người khác làm tổn thương cậu.”
(* chỉ người đẹp da dẻ trắng mịn, tướng mạo xinh đẹp.)
Thẩm Hoài Nam hơi hơi nhướng mày, nhìn về phía đối diện, nói một cách khó hiểu: “Cô ấy hẳn là không bị tổn thương.”
“???Cô ấy không tỏ tình với cậu?”
“Ăn cơm.”
“......”
Nếu không có tỏ tình, sao cậu lại chắc chắn Dụ Mạt thích cậu?
Chẳng lẽ là —— thần giao cách cảm trong truyền thuyết?
Điều này quá vô lý. Chu Dương cũng không thể thuyết phục bản thân mình.
......
Dụ Mạt thật sự không có bị tổn thương.
Cô chột dạ.
Đặc biệt chột dạ.
Ăn xong một bữa cơm, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi. Trở lại ký túc xá liền uống ba hộp Yakult, cuối cùng mới xoa dịu được trái tim nhỏ sợ hãi. ngôn tình hay
“Mạt Mạt, cậu thật sự không định nói cho chúng mình biết, sao cậu lại sợ Thẩm Hoài Nam như vậy?” Tần Điềm Điềm vừa ăn dưa hấu vừa hỏi.
Lâm Lộ Dao và Triệu Văn Mẫn cũng kéo ghế ngồi lại đây, ăn dưa hóng hớt cùng Tần Điềm Điềm.
“......”
Hiện tại cô đang rối rắm muốn chết. Các cậu ấy có thể che dấu tâm tư xem kịch một chút không?
Dụ Mạt ủ rũ lấy một miếng dưa hấu, ăn một miếng nuốt xuống, sau đó nói: “Tớ chột dạ.”
“Tại sao chột dạ?” Ba người trăm miệng một lời.
Dụ Mạt lại ăn một miếng dưa hấu.
Ai.
Bởi vì......
Ai ai ai.
Cô đem cùi dưa hấu ném vào thùng rác, gục đầu xuống bàn, một lúc lâu sau, ngẩng đầu hỏi: “Các cậu biết từ 'cường liêu'* không?”
(强撩 (cường liêu): trêu trọc quá trớn)
Khi nói đến 'cường liêu', có thể dùng câu thơ này để miêu tả biểu cảm trên mặt cô ——
Phong tiêu tiêu hề dịch thủy hàn, tráng sĩ một đi không trở lại.
Vô cùng bi tráng.
Ba người nhìn nhau một cái, sau đó đồng loạt gật đầu: “Biết.” Ba người đối với phần sau vô cùng mong chờ.
“Tớ......” Dụ Mạt nhíu mày cắn môi, vô cùng rối rắm, vẻ mặt tâm tắc mà nói: “Hồi cao trung tớ, cưỡng hôn Thẩm Hoài Nam.”
“Cậu —— khụ khụ khụ...... Sặc chết tớ...... Khụ khụ......” Tần Điềm Điềm suýt chút nữa bị ghẹn chết vì miếng dưa hấu, ho đến mặt đều đỏ. “Cậu...... Xin hỏi cậu cường liêu như thế nào?”
Vấn đề này...... Thật sự là...... Không dám nhớ lại.
Dụ Mạt thở dài một hơi, nghĩ đến ngày mà trường cao trung cùng dùng bữa.
......
Đó là một ngày đêm tối và gió lớn.
Rượu quá ba vòng, mọi người đều có chút say. Người ngồi cùng bàn bỗng nhiên tuyên bố muốn đi tỏ tình với nam sinh mình thích.
Dụ Mạt vừa nghe lời này, so với mình tỏ tình còn hồi hộp hơn: “A? Tỏ tình? Cậu chắn chắn sao? Nhỡ bị từ chối thì làm sao bây giờ?”
“Từ chối thì từ chối đi. Dù sao về sau tốt nghiệp đường ai người ấy đi, tớ sợ hiện tại nếu không nói, sau này trong lòng sẽ nhớ tới, ảnh hưởng đến việc đại học tớ đi tìm niềm vui mới.”
“......”
Nói rất có đạo lý. Hoàn toàn không thể phản bác.
Lại nói tiếp, cô cũng thích một nam sinh ba năm. Hơn nữa cô biết bữa tiệc chia tay của lớp nam sinh kia, ở phòng bên cạnh.
Nếu không cô cũng đi tỏ tình?
Dù sao sau tốt nghiệp...... Đường ai người ấy đi.
Núi cao sông dài, giang hồ không thấy.
Sau khi quyết định, cô ở cửa WC nam chờ Thẩm Hoài Nam.
Nhìn ra được cậu cũng uống một chút rượu, mắt hơi lờ đờ say, ánh mắt có chút tan rã, đẹp đến không thể tưởng tượng.
“Thẩm, Thẩm Hoài Nam......” Giọng nói cô nhỏ như tiếng muỗi kêu.
Cậu dừng bước chân, quay đầu lại nhìn cô.
“Có việc?” Giọng cậu phẳng lặng như nước, không tính là thân thiện, cũng xem như không hẳn là không thân thiện, chính là khách khí đối với người xa lạ.
“Bạn học Thẩm Hoài Nam, tớ...... tớ......”
Không biết là xấu hổ hay lo lắng, cô cảm giác mặt mình nóng như lửa đốt.
Cậu dường như biết cô muốn nói cái gì, cười nhàn nhạt, khom lưng hỏi: “Cậu tên là gì?”
Mùi rượu nhạt xông vào mũi khiến cô khẩn trương đến ngạt thở.
Cậu, cậu hỏi cô tên là gì......
Tuyệt, tuyệt đối không thể nói!
Cô ngừng thở, si ngốc mà nhìn cậu, mặt đỏ bừng, 'tớ thích cậu' bốn chữ ở bên miệng, nhưng lại không nói nên lời.
Thiện ác giao chiến một lúc lâu, bỗng nhiên ma xui quỷ khiến, gan từ trên trời tới, một ý nghĩ kinh thế hãi tục* thoáng xuất hiện trong đầu cô.
(*Kinh thế hãi tục (惊世骇俗): Những lời nói, hành động khác với lẽ thường dễ gây cho người khác cảm giác chấn động)
Nếu không nói được, vậy chiếm chút tiện nghi đi.
—— dù sao về sau sẽ không gặp lại.