Tú Ảnh lịch sự đáp lại:
- Cảm ơn
Ngay sau đó từng mảng vải quần áo cũng vứt xuống sàn, tiếng thở dốc nhẹ của nữ nhân kèm âm vang trầm đục của nam nhân. Cổ Tú Ảnh rướn cao lên tiếp nhận mọi kích thích. Đúng như lời hứa vừa rồi, Viên Dạ Trì nhẹ nhàng ôn nhu, còn khiến cô cũng đang cảm thấy được thư giãn cơ thể, ngoan ngoãn mà chấp nhận
Mấy hôm sau
Tú Ảnh cùng toàn bộ giảng viên, sinh viên đại học di chuyển tới Trùng Khánh. Đi mất mấy tiếng là tới, đoàn sẽ có một ngày nghỉ tại khách sạn và mai sẽ tiếp đón khách tại hội trường, có cả sự góp mặt của vị tài phiệt bí ẩn, điều này càng khiến cô tò mò và phấn khởi. Mỗi người lên nhận phòng khách sạn, Tú Ảnh bước vào cũng hơi bất ngờ với căn phòng nghỉ. Có vẻ to hơn các phòng khác, nội thật tinh tế và có nhiều vật dụng rất tiện. Cô nhanh chóng vào phòng tắm xả đầy bồn nước nóng, thêm bọt nổi rồi ngân mình thư giãn. Mới hưởng thụ chưa đầy 5 phút lại tiếng điện thoại, là Viên Dạ Trì gọi tới. Hắn hỏi ngay:
- Đến nơi chưa?
Cô đáp:
- Rồi, cũng mới đến
Hắn suy nghĩ một hồi rồi nói lại:
- Chắc đang tắm, phỏng?
Nghe đến đây Tú Ảnh hơi sờ sợ, nghi ngờ đi nơi xa cũng bị lắp camera, liền đáp:
- Viên Dạ Trì, anh lắp camera đấy à?
Đầu dây bên kia là tiếng cười khanh khách của hắn, điều này khiến cô chột dạ, nhìn xung quanh rồi sỉ vả:
- Tại sao đến thành phố khác rồi anh cũng không buông tha tôi chứ? Thật mệt
Viên Dạ Trì ngưng lại, nghiêm túc:
- Tôi không lắp, không có thiết bị nghe lén hay theo dõi nào đang gần cô
Hắn lập luận:
- Đi đường xa như vậy chắc chắn sẽ mệt mỏi, với con người cô sẽ chọn ngay cách giải tỏa bằng cách ngâm bồn tắm. Đúng chứ?
Tú Ảnh bình tĩnh lại, gật gù đồng ý, suy nghĩ lại những lần mình căng thẳng, chán nản hay tâm trạng buồn vui gì cũng rất thích ngâm bồn. Để chắc chắn, cô vẫn hỏi:
- Thật không? Quân tử nhất ngôn
Dạ Trì chắc nịch:
- Tôi không phải tiểu nhân
Nghe vậy Tú Anh cũng tạm yên tâm, nhanh nói:
- Vậy tốt, tôi tắm nhanh rồi đi nghỉ đây
Toan chưa kịp tắt máy, Viên Dạ Trì vẫn cố níu cô như thể được nói chuyện với cô mỗi giây như thỏa mãn hắn rất nhiều, vội vàng:
- Tú Ảnh... Nhớ quá
Cô nghe vậy liền trầm ngâm không đáp, hai cánh môi cô căng mọng lên bặm vào nhau. Không có từ gì hợp để đáp lại hắn, chỉ đành củn ngủn:
- Ngủ ngon, Dạ Trì
... Sáng hôm sau...
Tú Ảnh cùng các giảng viên khác đã có mặt trong sảnh hội trường, các quan khách, giáo sư tiến sĩ đã đến đủ. Còn vị tài phiệt đang tới, chắc vì lần này tiếp đón quan trọng nên vị Hiệu trưởng cũng đứng thấp thỏm không yên.
Độ 15 phút sau, chiếc xe của vị tài phiệt đó tới. Các giảng viên xếp thành hàng cùng nghênh đón. Tú Ảnh cũng vậy, cũng giữ cho mình phong thái tao nhã kèm khuôn mặt khả ái. Nhưng điều đó cũng nhanh biến mất khi người bước xuống không ai khác ngoài Viên Dạ Trì. Ai cũng hào hứng và nhận xét về vẻ ngoài của nam nhân, Tú Ảnh thì đơ ra đó như chưa tin nổi. Hắn bước vào cùng Chu Toàn, đi ngang qua cô liền liếc mắt thâm tình khiến trong lòng Tú Ảnh nóng rực, lại lo sợ hắn sẽ bày trò gì
Trong hội trường bắt đầu ổn định, Viên Dạ Trì ngồi hàng ghế đầu, thi thoảng ánh mắt lại quay nhìn hướng Tú Ảnh, khiến cô cảm thấy căng thẳng vô cùng. Đến phần cô diễn thuyết, Tú Ảnh từng bước lên sân khấu, giọng nói nhẹ nhàng thanh thoát:
- Xin chào các quý vị khách quý, cái giáo sư tiến sĩ chuyên ngành và các tập đoàn đầu tư. Tôi là Triệu Tú Ảnh, trưởng khoa Ngoại ngữ...
Tú Ảnh bắt đầu diễn thuyết về chuyên ngành của mình, đến lúc xong xuôi liền thấy cánh tay của Viên Dạ Trì dơ cao, hắn có ý kiến. Ánh mắt mọi người đổ dồn nhìn hắn và cô. Hai tay nữ nhân đan chặt vào nhau, cố nở một nụ cười thân thiện, nói:
- Xin mời ngài Viên, ngài có ý kiến góp ý gì sao?
Viên Dạ Trì đứng lên, ánh mắt tự tin nhìn cô, hỏi:
- Aún tienes novio?
Đây là tiếng Tây Ban Nha, câu hỏi lại hỏi Cô có bạn trai chưa? Trong hội trường sẽ có cả những giảng viên biết ngôn ngữ Tây Ban Nha. Hắn lại hỏi đúng câu riêng tư, thử xem trình độ của cô là phụ còn đâu là muốn xem xét thái độ Tú Ảnh. Cô nhẹ nhàng đáp:
- Yo tengo
( Tôi có!)
Ngay sau đó khuôn mặt của Viên Dạ Trì đã thêm phần hào hứng, không ngần ngại mà hỏi:
- Quien es?
( Là ai?)
Tú Ảnh trừng mắt lên, không khách khí:
- Usted mismo. Te sientes bian?
( Chính anh. Thỏa mãn câu hỏi chứ?)
Viên Dạ Trì gật gù, sau cùng ngồi xuống kèm theo tiếng vỗ tay vang giòn, hội trường cũng theo đó mà hưởng ứng.
Mấy tiếng sau cuộc gặp mặt cũng kết thúc, Tú Ảnh nhanh chạy về khách sạn, gọi điện ngay cho Viên Dạ Trì, nói lớn:
- Dạ Trì, anh điên rồi đúng không?
Đáp lại cô là nụ cười hào sảng của hắn, ngặt nghẽo vô cùng, vô tư đáp lại:
- Bất ngờ không? Tôi lặn lội xa xôi cùng cô tới đây đó