Tiêu Khiển Hóa Yêu

Chương 19: Chương 19: Không để em đau




Viên Dạ Trì xem xét một hồi rồi dứt khoát gọi điện thoại cho thư kí. Tú Ảnh sau khi chỉ rõ ra khúc mắc thì cũng không mảy may quan tâm, cô đi lại ngắm nghía vài quyển sách trên kệ, đợi cho đến lúc Dạ Trì gọi điện xong, hỏi:

- Sao rồi?

Hắn thở phào, đáp:

- Kế toán báo cáo sai, đây là dữ liệu của quý năm ngoái

Nghe vậy Tú Ảnh liền bật cười, châm chọc:

- Gì cơ? Nhân viên của tập đoàn lớn mà lại nhầm lỗi cơ bản vật sao? Haha

Dạ Trì biết rõ nữ nhân trước mặt cố ý nói móc, chắc ngầm chê hắn quản lí không tốt, để sơ hở. Dáng vẻ cười cợt kia của cô chính là đang cười hắn. Viên Dạ Trì đi lại nhéo cánh mũi của Tú Ảnh đến đỏ au, giục:

- Thôi, đi ăn

Mọi chuyện vẫn bình thường qua ngày, Tú Ảnh nay tăng ca trên trường, đang cẩn thận xem qua tài liệu thì bỗng liếc nhìn đồng hồ, sau vớ lấy điện thoại gọi cho Viên Dạ Trì. Hắn nhanh bắt máy:

- Nói

Cô đáp:

- Quên mất không nói, hôm nay tôi tăng ca, anh không cần tới đón, tí tôi bắt xe về

Hắn nghe xong liền gật gù, cộc lốc đáp:

- Biết thế

Cô cũng không còn sức quan tâm từng câu nói của hắn mang hàm ý gì, liệu tâm trạng hắn có đang vui hay không? Hoàn toàn Tú Ảnh đang bù đầu vào công việc sắp tới. Cô sẽ là chủ đoàn của khoa Ngoại ngữ, thành ra phải lên kế hoạch tiếp đón và hướng dẫn cho sinh viên khoa. Mãi đến tối, văn phòng của Tú Ảnh vẫn sáng đèn, cả người cô nóng nực uể oải nhưng chỉ cần photo nốt văn bản này là xong. Nghĩ vậy cô liền nhanh chóng hoàn thành, liếc lên đồng hồ cũng đã gần 8 rưỡi tối. Tiếng máy in rẹt rẹt một hồi rồi dừng, Tú Ảnh cẩn thận kẹp ghim cất vào file. Sau cùng ngồi phịch xuống ghế, thả lỏng cơ thể. Đang yên lành bỗng giọng nói quen thuộc vang lên:

- Muộn rồi, cô định ngủ qua đêm ở đây à?

Tú Ảnh bất ngờ quay ra, nhíu mày nhìn vào Viên Dạ Trì đang thong dong ngoài cửa. Hắn tiến vào trong, ngắm nhìn xung quanh mặc kệ sự hiếu kì của Tú Ảnh. Cô hỏi:

- Sao anh được phép vào trường?

Hắn tự tin đáp:

- Haha, tôi là ai chứ? Không việc gì Viên Dạ Trì này muốn mà không đạt được

Cô nhìn ngó xung quanh, như sợ bị phát hiện là ở cùng người lạ, liền nhanh thu dọn đồ đạc, giục:

- Về thôi, tôi xong việc rồi

Dạ Trì đi lại cầm túi xách, tài liệu cho cô, hào phóng:

- Nhanh ra xe đi, tôi bê giúp

Tối đó Viên Dạ Trì lại chở thẳng cô về nhà mình, trước đây dăm bữa hắn lại kêu cô qua nhà ngủ, có thể là một đêm ngủ yên bình hoặc cũng có lúc thuận tiện cho nhi cầu của hắn. Dạo này cũng vì Tú Ảnh bận và mệt nên lâu không qua, phải nói rằng hắn cũng đang kiên trì chờ đợi, nay có cơ hội dĩ nhiên cũng tận dụng

Đêm đó

Tú Ảnh vừa ngâm chân xong đã thoải mái đầu óc, cô tiến ra ngoài, bỗng nghe thấy cuộc nói chuyện của Viên Dạ Trì và mẹ. Vì hiếu kì, cô lân la đến gần, nghe lén một lúc. Ra là hỏi vài chuyện phiếm, không hơn. Nhưng điều này lại gợi cho Tú Ảnh một suy nghĩ khác, dù gì bố mẹ Viên Dạ Trì chưa biết việc hắn đang dùng điểm yếu để đe dọa cô, Tú Ảnh bỗng muốn tìm được cách liên lạc với ông bà Viên. Trước là đề dò hỏi xem hai người họ có đang ở nước ngoài thật, hai là bằng cách nào đó dụ ông bà Viên quay trở lại đây, như vậy Tú Ảnh mới nới lỏng được móng vuốt của Viên Dạ Trì. Hắn nói chuyện một hồi rồi cúp máy, quay ra thấy cô đang đờ đẫn, tiến lại gần búng vào má cô, hỏi:

- Thoải mái hơn chưa? Tôi có kêu Chu Toàn chuẩn bị cả thảo dược để hòa vào nước ngâm

Tú Ảnh giật bắn mình, nghiêm lại:

- À ừ, tôi biết. Cảm ơn anh

Viên Dạ Trì nhìn cô một lúc lâu, hơi o ép cơ thể Tú Ảnh trong lòng. Cô nhận ra điều hắn muốn, nhưng chưa sẵn sàng ngay, lan man kể chuyện:

- 3 ngày nữa, tôi sẽ đến Trùng Khánh, dự án hướng nghiệp tổ chức tại đó

Đôi mắt Dạ Trì thâm sâu nhìn xuống khuôn mặt nhỏ nhắn của Tú Ảnh, ánh mắt cô không dám nhìn thẳng mà chỉ liếc đi nơi khác, né tránh hắn. Càng làm vậy hắn càng khao khát cái nhìn của cô, hắn đáp:

- Vậy à? Đi lâu không?

Tú Ảnh bặm môi nhẩm đếm, thỏ thẻ:

- Khoảng 3 ngày thôi

Lúc này Viên Dạ Trì ôm chặt cứng cô trong lòng mình, ép Tú Ảnh vào bức tường phía sau, vô tư cởi áo phông đang mặc rồi bắt sang ghế. Không nói lờ nào, trực tiếp bế cô lên tiến về phòng ngủ.

Viên Dạ Trì nằm đè lên người cô, bàn tay mân mê sờ khắp cơ thể Tú Ảnh. Cô bắt đầu tiếp nhận kích thích, còn dư lại lý trí, liền nói:

- Dạo này tôi mệt...

Hắn cười khẩy:

- Thì sao?

Khuôn mặt Tú Ảnh cứng đờ trước câu trả lời của hắn, nghẹn không nói lên lời:

- Anh...

Viên Dạ Trì nhìn cô, bàn tay đưa lên xoa nắn một bên ngực sau lớp áo mỏng của nữ nhân, đào hoa đáp:

- Tôi đâu cầm thú đến mức “làm” cô đến kiệt quệ, hửm?

Hắn nhếch môi, sau hôn lên vầng trán mịn của vật nhỏ, an ủi:

- Tôi sẽ nhẹ, không để em đau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.