Tiểu Khoái Lạc Của Ngài Chỉ Huy

Chương 56: Chương 56: Em có cái này muốn cho ngài thấy




Nếu dùng một từ đẹp thôi để tán thưởng Phùng Kiến Vũ lúc này thì quá mức tầm thường rồi, chính vì vậy Vương Thanh liền trực tiếp khoác lấy eo của Phùng Kiến Vũ cùng cậu bước ra ngoài đi đến phía phi thuyền:

“Đi thôi”

Bàn tay của Vương Thanh hư hỏng đưa xuống mông của Phùng Kiến Vũ, Phùng Kiến Vũ bị Vương Thanh chạm vào nơi đó liền giật mình né tránh, bước chân của Vương Thanh chợt khựng lại, bàn tay của hắn vẫn để ở giữa không trung kia. Phùng Kiến Vũ quay đầu phát hiện ra Vương Thanh không được vui, cậu liền nhanh chóng lùi một bước về phía sau, để mông mình chạm vào tay của Vương Thanh rồi nói nhỏ:

“Em có chút căng thẳng... ngài đừng tức giận, đừng tức giận”

Vương Thanh vẫn để tay ở trên mông của Phùng Kiến Vũ, cứ như vậy cùng cậu bước tới chỗ phi thuyền. Vương Thanh lần này không đặt chế độ tự lái nữa mà đích thân điều khiển, Phùng Kiến Vũ ngồi ở ghế lái phụ bên cạnh Vương Thanh cố gắng muốn tìm chuyện để nói:

“Bộ vest này rất là đẹp, em phát hiện ra mình mặc màu trắng cũng được”

Vương Thanh:

“...”

Phùng Kiến Vũ lại bắt đầu căng thẳng vì Vương Thanh không lên tiếng:

“Ngài mặc vest đẹp lắm”

Vương Thanh tiếp tục duy trì im lặng, Phùng Kiến Vũ khẽ thở dài không lên tiếng nữa, không biết qua bao lâu Vương Thanh mới mở miệng:

“Tôi chỉ đẹp lúc mặc vest thôi sao?”

Phùng Kiến Vũ xua tay:

“Không, ngài mặc quân phục cũng đẹp vô cùng uy phong, nếu như ngài mặc vest sẽ là đẹp theo kiểu sang trọng, ngài tùy tiện mặc một bộ đồ ngủ cũng đều đẹp, sẽ là cảm giác vô cùng đẹp mắt”

Vương Thanh hửm một tiếng:

“Là như vậy sao? Tôi không mặc đồ thì thế nào?”

Phùng Kiến Vũ a một tiếng, gương mặt ửng hồng nói khe khẽ:

“Chính là nét đẹp hoang dã”

Vương Thanh khởi động chế độ tự lái, hắn quay sang nhìn Phùng Kiến Vũ:

“Đến đây ngồi”

Phùng Kiến Vũ hiểu ý đứng dậy tiến tới ngồi ở trên đùi của Vương Thanh, Vương Thanh vòng tay ôm lấy eo cậu, gương mặt vùi ở trong lòng ngực cậu hít loạn:

“Tôi đang nghĩ lát nữa có nên để em vào trong bữa tiệc hay không, em thích trêu người thế này đúng là không yên tâm được”

Phùng Kiến Vũ hả một tiếng, Vương Thanh ngẩng đầu hôn vào môi cậu, đầu lưỡi đưa vào bên trong càn quét khắp khoang miệng cậu:

“Em đẹp như vậy sẽ thu hút rất nhiều ánh nhìn của người khác”

Phùng Kiến Vũ đỏ mặt cúi đầu:

“Em... cám ơn ngài, em còn lo lắng ngài sẽ không thích kiểu tóc mới này của em”

Vương Thanh nghe thấy câu nói nho nhỏ kia của Phùng Kiến Vũ, tâm trạng quả thật cũng tốt hơn rất nhiều, hắn đưa ngón tay khẽ nâng cằm Phùng Kiến Vũ lên, mang gương mặt vẫn còn ửng hồng vì bối rối của cậu đối diện với hắn:

“Em vì tôi mà lo lắng bản thân như vậy, tôi vô cùng hài lòng!”

Phùng Kiến Vũ nhìn Vương Thanh ngượng ngùng không biết nên nói cái gì cả, Vương Thanh đưa tay chạm vào đôi môi đỏ của Phùng Kiến Vũ miết nhẹ:

“Không phải vừa rồi còn cố tìm chuyện để nói với tôi hay sao, tại vì sao bây giờ lại im lặng?”

Phùng Kiến Vũ vừa định mở miệng nói cái gì đó thì ngón tay của Vương Thanh đã ngay lập tức đưa vào trong khoang miệng cậu kẹp lấy đầu lưỡi ẩm ướt trơn trượt kia, Phùng Kiến Vũ ưm một tiếng nhưng không hề dám né tránh cứ để cho Vương Thanh như vậy mang đầu ngón tay của hắn trêu chọc khoang miệng cậu. Vương Thanh đưa tay di chuyển xuống đũng quần của Phùng Kiến Vũ, cách qua lớp vải trắng kia xoa nắn kích động:

“Mang chân mở rộng ra đi”

Phùng Kiến Vũ nghe lời dè dặt mang chân tách rộng ra một chút, bàn tay đặt ở trên đầu gối cũng nắm chặt lại với nhau cố gắng kiềm chế, Vương Thanh ghé đầu vào sát bên vành tai mềm mỏng của Phùng Kiến Vũ:

“Có phải rất muốn tôi hay không?”

Phùng Kiến Vũ cả người nóng như lửa đốt, thật sự rất muốn Vương Thanh bây giờ tiến vào trong cậu, nhưng mà cậu ngại sắp đến chỗ dự tiệc sẽ mang bộ dáng xộc xệch tới cho nên mới cẩn thận hỏi Vương Thanh:

“Sắp đến nơi hay chưa?”

Vương Thanh hơi tăng thêm lực ở dưới tay bóp lấy phía dưới của cậu, Phùng Kiến Vũ theo đó hơi ưỡn người ưm a một chút:

“Còn 20 phút sẽ tới”

Phùng Kiến Vũ nắm lấy cổ tay Vương Thanh, mang đầu tựa vào vai hắn, giọng nói nhiễm đầy dục vọng vô cùng nhu mềm:

“Em có cái này muốn cho ngài thấy... nhưng mà em không biết ngài có thích hay không”

Vương Thanh hửm một tiếng, bàn tay đã muốn mang cúc quần của Phùng Kiến Vũ mở ra:

“Thế sao? Là cái gì?”

Phùng Kiến Vũ nắm chặt cổ tay của Vương Thanh ngẩng đầu xấu hổ nhìn hắn:

“Em sợ ngài sẽ tức giận... nếu như ngài không thích, ngài cũng đừng tức giận có được không?”

Vương Thanh nhìn Phùng Kiến Vũ, mang bàn tay to lớn kia bỏ áo vest trắng của cậu sang một bên:

“Thứ đó nằm ở chỗ nào, mau lấy ra đây để tôi xem, nếu như không quá mức nghiêm trọng thì tôi sẽ không tức giận”

Phùng Kiến Vũ do dự một hồi cuối cùng cũng quyết định để cho Vương Thanh xem, hai tay cậu vòng lên cổ hắn, mang gương mặt nóng bừng đỏ ửng đối diện hắn khe khẽ nói:

“Ở trên người em, ngài tự xem”

Vương Thanh híp mắt khàn giọng:

“Thế sao, là ở phía trên hay phía dưới?”

Phùng Kiến Vũ kéo tay Vương Thanh để ở trên eo mình:

“Là ở chỗ này“.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.