Phùng Kiến Vũ nói xong câu kia thì Alex cũng cắt xong mái tóc cho Phùng Kiến Vũ, anh ta đứng ở phía trước nhìn thành quả của mình, ánh mắt chăm chú giống như muốn đánh giá một tác phẩm nghệ thuật, cuối cùng Alex liền hài lòng mỉm cười bước sang một bên để cho Phùng Kiến Vũ có thể thấy cậu trong gương:
“Xong rồi”
Phùng Kiến Vũ mở mắt, lúc đầu cậu cũng không để tâm vào chuyện cắt tóc cho lắm nhưng mà bây giờ khi cậu nhìn thấy hình ảnh của chính mình phản chiếu trong gương lớn kia liền giật mình thất thần mất vài giây. Alex cắt cho cậu một kiểu tóc đúng là rất phù hợp với cậu, nhưng mà cậu vẫn cảm thấy có chút không được tự nhiên cho lắm, bởi vì là... thật sự rất đẹp. Đó là một mái tóc ngắn gọn gàng đơn giản, không đến mức quá cầu kỳ, tóc mái phía trước được cắt ngắn đi một chút, là một kiểu mái bằng càng làm cho đôi mắt to kia của cậu được nổi bật hơn, tóc vừa cắt xong gương mặt cũng cảm giác như nhỏ hơn rất nhiều, giống như là chỉ cần dùng bàn tay của Vương Thanh chạm tới liền có thể che hết đi gương mặt của cậu rồi.
Alex đứng ở phía sau Phùng Kiến Vũ nhìn vào gương:
“Cậu có một đôi mắt rất đẹp, gương mặt cũng đặc biệt nhỏ, tôi cắt kiểu tóc này cho cậu... ngài chỉ huy cho dù có là người sắt đá không tùy tiện biểu lộ cảm xúc như thế nào đi chăng nữa thì tôi khẳng định ngài ấy nhất định sẽ phải thất thần nếu nhìn thấy cậu đấy”
Phùng Kiến Vũ trong lòng kích động vội ngẩng đầu lên hỏi Alex;
“Thật sao?”
Alex vỗ vào vai Phùng Kiến Vũ mỉm cười:
“Ừ, ít nhất thì tôi nghĩ vậy”
Phùng Kiến Vũ đưa tay lên vuốt mái tóc ngắn của mình, bởi vì đã ngắn đi rất nhiều rồi cho nên không thể nào nắm chúng vào lòng bàn tay được nữa, Phùng Kiến Vũ nhớ Vương Thanh rất hay đưa những đầu ngón tay của hắn luồn vào trong tóc cậu, nhưng mà tóc cậu bây giờ ngắn thế này rồi Vương Thanh còn thích nữa hay không. Vừa nghĩ như vậy Phùng Kiến Vũ liền gấp gáp quay sang nói:
“Tôi thấy ngắn quá rồi”
Alex thốt lên:
“Ngắn quá sao? Thời tiết gần đây rất nóng, ngắn như thế này không phải càng dễ chịu sao?”
Phùng Kiến Vũ biết sẽ không hay nếu mình chê bai thành quả của người khác, vì thế mà cậu cố gằng tìm những lời lẽ khôn khéo nhất:
“Tôi thì rất là thích, nhưng mà tôi sợ ngài chỉ huy sẽ không vui... tóc tôi bây giờ ngắn như vậy, ngài ấy không thể nắm được nữa”
Alex hiểu ý cười xấu xa:
“Cậu là chỉ lo lắng ngài chỉ huy thấy kiểu tóc mới này của cậu sẽ không quen thôi đúng không? Cậu yên tâm đi tôi thấy đẹp, cậu cũng thấy đẹp, ngài chỉ huy làm sao lại thấy xấu được”
Dù sao thì cũng chẳng còn cách nào để làm tóc dài ra ngay lập tức nữa, cho nên Phùng Kiến Vũ cũng đành gật đầu ừ một tiếng. Alex nhìn đồng hồ ở trên tay, sau đó liền mang đồ đạc thu dọn cất lại vào trong hộp vừa làm vừa nói:
“Được rồi trước khi rời đi tôi sẽ tặng cho cậu một món quà nhé, thứ này tôi mới vừa rồi mua được ở trung tâm thương mại đấy, nhưng mà thấy cậu ủ rũ như vậy cho nên sẽ tặng cho cậu. Cậu dùng thứ này, cho dù cậu chỉ cần ngả đầu vào vai ngài chỉ huy thôi, ngài ấy cũng nhất định sẽ không thể lạnh nhạt với cậu nữa”
Alex nói rồi liền mang một hộp nhỏ hình chữ nhật đưa vào tay cậu, Phùng Kiến Vũ mặc dù không biết đó là cái gì nhưng mà nghe Alex nói vậy thì cậu cũng vô cùng chờ mong, vui vẻ cám ơn Alex:
“Có thật thế không? Cám ơn cậu!”
Alex rời đi rồi, Phùng Kiến Vũ liên mang hộp nhỏ kia mở ra ngay lập tức, không nhìn thì không sao, vừa nhìn liền khiến cho Phùng Kiến Vũ đỏ cả mặt, cậu vội vã mang hộp nhỏ đó đóng lại bỏ sang một bên, ngẩng đầu nhìn gương lớn phía trước mặt phát ra bộ dạng lúc này của mình... quả thật rất trêu người. Phùng Kiến Vũ đưa hai tay lên vỗ vỗ vào má mình một cái, hít vào thở ra một chút cũng vẫn chưa thể nào làm cho trái tim đập điên loạn trong lòng ngực dừng lại. Phùng Kiến Vũ đưa mắt nhìn ra chiếc hộp ở phía xa kia, chầm chậm mở ra xem một lần nữa, đỏ mặt một lần nữa, tim lại đập mạnh một lần nữa cuối cùng liền đem nó đóng lại để ngay ngắn ở một bên.
Khi Vương Thanh trở về nhà thì Phùng Kiến Vũ đã sớm chuẩn bị xong mọi thứ, Phùng Kiến Vũ mặc trên người một bộ vest trắng mà hắn đặt may cho riêng cậu, từng đường kim mũi chỉ đều là hàng thủ công chuẩn xác đến từng mm, quần có độ dài vừa phải tinh tế làm tôn lên đôi chân dài gợi cảm, áo sơ mi trắng đồng dạng được đóng đến hàng cúc trên cùng, bên ngoài khoác chiếc áo vest cùng màu, tất cả đều vô cùng hoàn mỹ, ngay cả kiểu tóc mới kia cũng càng làm cho Phùng Kiến Vũ trở lên đẹp hơn, vô cùng thu hút ánh nhìn của người khác.
Đám người hầu ở dưới khi nhìn thấy Phùng Kiến Vũ mang bộ dạng kia bước xuống cũng phải chói mắt thất thần, Vương Thanh đứng ở giữa nhà ngẩng đầu lên nhìn người đang chậm rãi bước từng bậc cầu thang đi xuống, gương mặt kia dường như đang căng thẳng. Phùng Kiến Vũ lúc bước xuống lầu không gian vô cùng im ắng, mọi người đều không ai nói với nhau câu nào cả, ngay cả Vương Thanh cũng dùng ánh mắt không rõ ý tứ kia nhìn cậu chằm chằm. Phùng Kiến Vũ đứng ở trước mặt Vương Thanh đưa tay lên đầu sờ loạn mái tóc ngắn của mình một chút:
“Ngài thấy kiểu tóc này có hợp với em không?“.