Tiểu Khoái Lạc Của Ngài Chỉ Huy

Chương 54: Chương 54: Phùng Kiến Vũ lo lắng




Phùng Kiến Vũ gật đầu ân một tiếng, sau đó không thấy Vương Thanh làm gì cả cậu liền bất an, tự động mang đầu nhỏ ngả xuống trên vai hắn:

“Em nhớ kỹ rồi, ngày mai em đợi ngài về đón em đi tiệc nhé”

Phùng Kiến Vũ vòng hai tay ôm lấy cổ Vương Thanh, cúi đầu hôn xuống đôi môi mỏng của hắn bất an nhỏ giọng:

“Ngài đừng tức giận, em xin lỗi, em sẽ không như thế nữa”

Vương Thanh đẩy Phùng Kiến Vũ ra rồi đứng dậy bước ra khỏi phòng ngủ, trước khi rời khỏi phòng ngủ còn không quên trầm giọng để lại một câu:

“Đi ngủ đi”

Phùng Kiến Vũ lo lắng, Vương Thanh nhất định đã tức giận, tuy rằng hôm nay tức giận hắn không có vung roi quất cậu, nhưng mà hắn cứ như vậy bỏ đi thế này lại càng khiến cậu sợ hãi hơn. Phùng Kiến Vũ trong lòng bồn chồn bởi vì Vương Thanh nói cậu phải đi ngủ cho nên cậu không dám mở cửa phòng bước ra ngoài nhìn xem hắn đã đi đâu, chỉ có thể nằm ở trên giường đặt tay lên trán suy nghĩ mông lung.

Phùng Kiến Vũ tỉnh dậy vào buổi sáng ngày hôm sau vừa đúng lúc nhìn thấy bóng lưng mặc quân phục uy nghiêm của Vương Thanh bước ra khỏi phòng, cậu đưa tay chạm vào đệm chống phía bên cạnh phát hiện ra quả thật có hơi ấm cho nên cậu biết ngày hôm qua hắn đã quay lại ngủ, cậu khẽ thở dài một hơi dù sao Vương Thanh cũng đã trở về phòng ngủ.

Thợ cắt tóc Vương Thanh nói tối ngày hôm qua đến lúc 8 giờ sáng, anh ta nhìn qua cũng cùng trong độ tuổi với cậu, là một người ở tinh cầu khác có da trắng mũi cao, mái tóc vàng óng ả, người này rất hoạt bát nói cũng nhiều vừa nhìn thấy cậu liền đặt xuống hộp đựng dụng cụ của mình rồi mỉm cười chào hỏi:

“Xin chào, tôi là Alex thợ cắt tóc, cậu là Phùng Kiến Vũ phải không?”

Phùng Kiến Vũ bởi vì chuyện tối ngày hôm qua cho nên vẫn còn buồn bã, nghe Alex hỏi thì cũng chỉ khẽ gật đầu. Alex lấy ra một tấm khăn lớn quàng vào người Phùng Kiến Vũ ngăn cho tóc không bị rơi vào trong cổ áo cậu:

“Sao thế, cậu không thoải mái sao?”

Phùng Kiến Vũ lắc đầu không nói, Alex chậm rãi lấy hai tay chạm vào má Phùng Kiến Vũ rồi nâng đầu cậu lên nhìn thẳng vào gương:

“Nếu như cậu cứ ủ rũ thế này, tôi cũng không biết cắt cho cậu kiểu tóc nào cho hợp nữa”

Phùng Kiến Vũ nhìn mình ở trước gương lớn rồi im lặng, Alex lấy ra một chai nước xịt phun lên đầu cậu một chút:

“Cậu đang không vui về vấn đề gì, nếu như cậu cảm thấy được có thể nói ra, tôi cũng có thể giúp được cậu cũng không biết chừng”

Phùng Kiến Vũ nghĩ một hồi, từ khi đến nơi này Phùng Kiến Vũ không hề có bất cứ một người bạn nào cả, ngay cả nói chuyện cũng đều hạn chế, bây giờ có người tình nguyện nghe cậu nói chuyện, tuy chỉ là người xa lạ mới gặp lần đầu nhưng Phùng Kiến Vũ cảm thấy anh ta cũng không phải là người xấu:

“Ngài chỉ huy nói hôm nay sẽ đưa tôi tới một bữa tiệc”

Alex gật đầu, ở một bên chăm chú cắt tóc cho Phùng Kiến Vũ:

“Tôi biết rồi, ngài ấy nói sẽ đưa cậu đi dự tiệc cho nên muốn tôi tới đây cắt tóc cho cậu. Cậu không cần quá lo lắng, tôi nhất định sẽ tạo một kiểu tóc phù hợp cho cậu”

Phùng Kiến Vũ im lặng một chút sau đó liền không đầu không cuối nói ra một câu:

“Ngài ấy hình như đang tức giận tôi rồi”

Alex bật cươi ha ha:

“Cậu dám chọc giận ngài ấy sao?”

Phùng Kiến Vũ mím mím môi:

“Tôi không biết, tôi nghĩ là ngài ấy tức giận tôi”

Alex cũng không muốn hỏi quá sâu vào chuyện tại vì sao Vương Thanh giận Phùng Kiến Vũ cho nên anh liền gợi ý đưa ra cách giải quyết cho cậu:

“Như vậy cậu liền xin lỗi ngài ấy không phải được rồi sao?”

Phùng Kiến Vũ lắc đầu ủ rũ:

“Tôi đã xin lỗi nhưng ngài ấy không nói gì cả”

Alex gật gật đầu suy nghĩ một chút:

“Như vậy thì cậu chủ động lấy lòng ngài ấy đi”

Phùng Kiến Vũ đáp:

“Cũng đã làm”

Ngày hôm qua Phùng Kiến Vũ cậu quả thật đã chủ động ngả vào vai Vương Thanh, nhưng mà người kia không phải là vẫn lạnh lùng bỏ đi hay sao. Alex hỏi Phùng Kiến Vũ:

“Cậu chủ động thế nào?”

Phùng Kiến Vũ đỏ mặt ấp úng, nói ra mấy cái chuyện này với người thứ ba thật sự khiến cho cậu vô cùng xấu hổ mà:

“Tôi... đã ngả đầu vào vai của ngài ấy... nhưng mà ngài ấy cũng không nói lời nào đã rời đi rồi”

Alex lớn tiếng bật cười, Phùng Kiến Vũ quay sang nhíu mày nhìn Alex:

“Cậu cười gì chứ?”

Alex đưa hai tay về phía trước cố gắng nhịn cười:

“Được rồi, được rồi, tôi không cười nữa, nhưng mà như vậy mà cậu đã gọi là chủ động hay sao?”

Phùng Kiến Vũ mím mím môi bực bội:

“Vậy không phải gọi là chủ động thì là gì, tôi rất ít khi tự động ngả đầu vào vai ngài ấy”

Alex xoay kéo trên tay, chầm chậm cắt đi đám tóc phía trước trán của Phùng Kiến Vũ, Phùng Kiến Vũ theo đó cũng nhắm mắt lại một chút:

“Cậu làm như vậy ngài ấy không nói gì bỏ đi cũng đều có thể hiểu được”

Phùng Kiến Vũ im lặng muốn lắng nghe Alex nói:

“Hay là cậu chủ động thêm một chút nữa đi”

Phùng Kiến Vũ nắm chặt tay đặt ở trên đầu gối do dự nói ra một câu thế này:

“Hay là... tôi chủ động hôn vào môi ngài ấy có được không?”

Alex lại phì cười:

“Tôi nghĩ là không đâu, lấy một người như ngài chỉ huy mà nói... chỉ như vậy làm sao đủ được“.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.