Lúc Nam Bảo Y đang xoắn xuýt nhánh thù du kia, bệnh tình của Nam Yên từng ngày chuyển biến tốt, rốt cục trước khi bắt đầu mùa đông đã bình phục như trước.
Thị nữ vội vàng tiến vào, nhìn thấy tiểu thư nhà mình bóng lưng gầy gò đang ngồi làm thơ, nói khẽ:" Trong đại lao đưa đến lời nhắn, Hạ Tình Tình nháo nhất định phải gặp ngài. Tiểu thư, ngài có đi gặp không?"
Nam Yên gác lại bút lông.
Nàng thổi khô chữ mực trên giấy tuyên," Giúp ta rửa mặt thay y phục.... Đã trôi qua nhiều ngày như vậy, chắc hẳn nàng cũng chịu không ít thiệt thòi trong lao. Thân là tỷ muội tốt, ta nên đi thăm hỏi nàng."
Nam Yên ngồi xe ngựa, đến đại lao Cẩm Quan thành.
Nàng vịn tay thị nữ bước vào nhà lao, chỉ thấy nhà lao nhỏ hẹp âm u, dơ bẩn ẩm ướt, căn bản không phải chỗ cho người ở.
Hạ phu nhân bất tỉnh nằm ở một góc hẻo lánh, Hạ Tình Tình bẩn thỉu ngồi sau hàng rào. Theo bước chân nàng tiến vào, một đôi mắt giống như dã thú nhìn nàng chằm chằm.
" Tiện nhân!"
Hạ Tình Tình bắt lấy hàng rào, khuôn mặt nhỏ vặn vẹo," Ta rơi xuống tình cảnh như thế, tất cả đều là do ngươi hại!"
Nam Yên mặt không đổi sắc đứng bên ngoài cửa nhà lao.
Nành nhìn Hạ Tình Tình, lạnh nhạt nói:" Là ngươi gieo gió gặp bão."
" Nam Yên, ngươi đừng cho là ta xui xẻo, ngươi liền có thể không đếm xỉa tới! Khuyên ngươi một câu, tốt nhất ngươi nên nghĩ biện pháp đem cứu ta ra ngoài, bằng đợi lúc nha môn thẩm tra, ta đều đem những chuyện ngươi làm nói cho quan phủ."
Nam Yên lẳng lặng nhìn nàng.(ahr)
Nguyên lai, Hạ Tình Tình muốn tìm nàng đến, là vì để nàng nghĩ cách cứu nành ra ngoài.
Hạ Tình Tình cuống họng khàn giọng, vẫn thao thao bất tuyệt như cũ:" Ngươi thiết lập ván cục mưu hại ruộng dâu Nam gia, còn khuyến khích ta lợi dụng Hạ Bác làm bẩn trong sạch Nam Bảo Y. Chỉ cần hai cái tội trạng này, phàm là người có đầu óc, liền lập tức cứu ta ra ngoài."
Nam Yên từng bước một tới gần cửa nhà lao.
Nàng mỉm cười:" Ngươi uy hiếp ta?"
" Uy hiếp ngươi thì thế nào? Nam Yên a Nam Yên, một khi hai tội danh kia bị bại lộ, ngươi đoán Nam gia còn giữ ngươi? Nam lão thái quân sủng ái nhất Nam Bảo Y, ngươi mưu hại tôn nữ của nàng, nàng sẽ muốn mạng ngươi! Ngươi là cái ngoại thất nữ, cuối cùng chỉ là một cái tiện chủng thôi, làm sao có thể vượt qua Nam Bảo Y ngậm thìa vàng mà lớn kia?"
Mỗi chữ mỗi câu, tựa như dao nhọn từng nhát cắm vào trái tim Nam Yên.
Nàng lắng nghe, khoé miệng dần dần cong lên độ cong mỉa mai.
Đúng vậy, Nam Bảo Y kiều quý vô cùng, trên dưới cả phủ đều nâng niu nàng như bảo bối, một ngày mười hai canh giờ cũng cấp tổ yến, coi như nàng không ăn, phòng bếp cũng sẽ không đưa cho người khác.
Trong lúc nàng sinh bệnh, thị nữ muốn đi phòng bếp làm chút đồ ăn bổ dưỡng, cũng chỉ là một bát tổ yến thôi, đầu bếp lại như đề phòng cướp không chịu cho, nói dự bị để ngũ tiểu thư lúc nào cũng có thể dùng.
Đều là nữ nhi Nam gia, dựa vào cái gì nàng lại không thể hưởng vinh hoa phú quý?
" Nam Yên, ngươi có nghe thấy ta nói không? Nơi quỷ quái này ta một khắc cũng không muốn ở lại, ngươi hại ta đến nước này, nhất định phải cho ta một cái công đạo! Ngươi lập tức đem ta cứu ra ngoài, tiện nhân nhà ngươi kia có nghe thấy không?"
Hạ Tình Tình còn đang điên cuồng mắng chửi.
Nàng tới gần hàng rào.
Không đợi nàng kịp phản ứng, Nam Yên đột nhiên hung hăng bóp cổ nàng.
" Ngô.... Nam..... Yên......,,"
Hạ Tình Tình không nói được hết lời.
Nam Yên sắc mặt dữ tợn.
Nàng gắt gao bóp lấy cổ Hạ Tình Tình, hạ giọng mắng chửi:" Nam Bảo Y ngăn cản đường đi của ta, ta sẽ tự đối phó nàng, khiến nàng muốn sống không được muốn chết không xong! Nàng có ta cũng sẽ có, nàng không có ta cũng sẽ có! Về phần ngươi, một kẻ tử tù mà thôi, chết sớm siêu sinh sớm, nhớ kỹ đi Diêm Vương điện nhớ kiện Nam Bảo Y, chớ có liên lụy ta vào."
Cai ngục đứng cách đó không xa sợ ngây người," Cái này, cái này...."
Tiểu cô nương này nhìn nhu nhu nhược nhược vậy, cũng quá hung ác đến dọa người đi!. Truyện Đô Thị
Hắn đang muốn tiến lên ngăn cản, thị nữ của Nam Yên chậm rãi tiến lên ngăn lại.
Nàng lấy ra một ngân phiếu, ôn thanh nói:" Đây là một chút tâm ý của tiểu thư nhà ta, ngươi cầm đi lo liệu, còn lại chính ngươi tự thu. Hạ gia đã tan đàn xẻ nghé, sẽ không có người để ý tới sống chết của Hạ Tình Tình. Cho nên nàng chết như thế nào, không cần ta phải dạy cho ngươi?"
Cai ngục vội vàng tiếp nhận.
Ai da, ngân phiếu năm trăm lượng bạc!
Hắn nuốt một ngụm nước bọt, cười nói:" Hạ Tình là bởi vì giết cha, vì vậy trong lòng sinh áy náy, treo cổ tự tử trong ngục, không hề liên quan đến các vị tiểu thư!"
" Như vậy mới đúng."
Hạ Tình Tình chờ đợi ở nhà giam nhiều ngày, thân thể đãi sớm gầy gò ốm yếu.
Nàng không địch lại nổi Nam Yên, dần dần trợn trắng hai mắt, khó nhọc nói:" Nam Yên......Ta..... Ta tốt xấu..... Đã giúp ngươi..."
Nam Yên lạnh giọng:" Đã giúp ta thì thế nào, cho dù là ân nhân cứu mạng của ta, chỉ cần ngăn cản con đường của ta, ta đều giết không tha!"
Nàng xác định Hạ Tình Tình triệt để tắc thở, mới chậm rãi buông tay ra.
Hạ Tình Tình ngã trên mặt đất, trên cổ một mảnh máu ứ đọng.
Nam Yên cầm khăn tay xoa xoa, quay người rời khởi nhà giam.
Sau khi lên xe ngựa, thị nữ buông rèm cửa sổ xuống, bưng tới trà nóng cho nàng.
Nàng cung kính nói:" Chúc mừng tiểu thư, giải quyết được cái đại họa lớn Hạ Tình Tình này."
Nam Yên mặt không đổi sắc bày giấy nâng bút.
Thị nữ vô cùng có ánh mắt giúp nàng mài mực," Tiểu thư thật chăm chỉ, đây muốn là làm thơ?"
" Ta thấy trong thị trường lưu truyền hai quyển thoại bản, mặc dù tình tiết thú vị, nhưng cuối cùng cũng không thể tới được nơi thanh nhã. Ta dự định làm thơ, sau khi tích lũy được năm mươi bài, cầm tới ấn phường khắc bản thành tập thơ, bán trong phường thị."
Thị nữ mặt mày hớn hở:" Tiểu thư học rộng tài cao, tập thơ của ngài nhất định có thể gây nên oanh động khắp thiên hạ!"
Nam Yên cong lên khoé miệng.
Tập thơ xuất ra, người người đều sẽ ca tụng nàng là đệ nhất tài nữ của Cẩm Quan thành.
Nếu có thể truyền đến hoàng cung Thịnh Kinh, một khi hoàng đế bệ hạ cao hứng, nói không chừng còn có thể phong nàng làm quận chúa!
Mấu chốt nhất là, nàng nghe nói công tử nhà họ Trịnh chuẩn bị trở về, nếu hắn thấy được tập thơ của nàng, tất nhiên sẽ kính trọng ngưỡng mộ tài học của nàng.
Lại thêm ngẫu nhiên gặp một lần, cùng nhau đàm luận thơ ca, cần lo gì nhân duyên sao?
Nàng vui vẻ vận dụng ngòi bút như bay, từng hàng thơ tương tư sôi nổi trên giấy.
Lúc Nam Yên vội vàng làm thơ, Nam Bảo Y lại nhận được một phong thư.
Hà Diệp nhấc váy chạy từ hành lang tới, sướng đến phát rồ lên:" Tiểu thư! Tiểu thư! Thư gửi từ Thịnh Kinh thành! Là gửi tới từ Thịnh Kinh!"
Nam Bảo Y đạp lên bàn giá dây, chính là đang chán đến chết lắc lư.
" Tiểu thư!"
Hà Diệp thở hồng hộc chạy tới, hưng phân giơ lên phong thư," Là Trịnh công tử gửi tới từ Thịnh Kinh! Nô tỳ suy đoán, rất nhanh hắn liền trở về, bởi vậy cố ý viết thư chào hỏi tiểu thư một tiếng. Trình công tử học hành ở xa cực khổ, lại còn nguyện ý viết thư cho ngài, có thể thấy được nhất định đem ngài đặt trong lòng!"
Nam Bảo Y vẫn tự mình đẩy dây đu.(ahr)
Nàng biết lá thư này.
Cũng là lúc này kiếp trước, Trình Đức Ngữ viết thư cho nàng, nói trước cuối năm sẽ trở về, còn hẹn nàng lúc tuyết rơi sẽ cùng nhau đi thưởng thức cảnh tuyết của Cẩm Quan thành.
Bây giờ nghĩ lại, cái gọi là mời này cũng chỉ là hắn thuận miệng nói lời khách sao thôi.
Hà Diệp thấy nàng chỉ lo ngẩn người, thế nên tự tác chủ trương đem thư lấy ra:" Tiểu thư da mặt mỏng, không có ý tứ đọc thư cũng đúng, nô tỳ đọc cho ngài nghe."
Nàng hắng giọng một cái:" Bảo Y cô nương, thấy thư như thấy người...."