Nam Bảo Y trợn tròn mắt phượng.
Được, nàng là thân phận dân nữ, nhưng vị Thẩm công tử này cũng không có mang theo quan tước, dựa vào đâu mà đòi phạt nàng hai mươi roi?
Nơi này chính là nhà nàng!
Mắt thấy tiểu đồng cầm roi tới, nàng đang muốn ngang ngược một chút, ai biết vừa nhảy dựng lên liền bị Tiêu Dịch nắm phần gáy.
Hắn sắc mặt lạnh lùng, trong mắt cất giấu ý cười nhàn nhạt, giống như bởi vì nàng chủ động bảo vệ hắn khiến hắn cao hứng.
Hắn ngữ điệu bình thản:" Ta chiêu đãi khách nhân, ngươi ồn ào cái gì?"
Nam Bảo Y nũng nịu cáo trạng:" Nhị ca ca, hắn là một người ngoài chạy đến nhà chúng ta ở, không nói cám ơn thì thôi, còn muốn đánh chúng ta, ta không phục!"
" Có ta ở đây, ai cũng không dám đánh ngươi." Tiêu Dịch sờ lên đầu nàng," Người đâu, đưa ngũ tiểu thư về Tùng Hạc viện."
Thẩm Nghị Triều ánh mắt băng lãnh:" Ngươi muốn thiên vị nàng?"
" Thiên vị thì thế nào?"
Trong lúc bầu không khí gương cung bạt kiếm, Khương Tuế Hàn trốn sau bình phong, đong đưa quạt xếp đi tới, pha trò giải vây:" Thẩm tiểu lang quân đường xa tới, tức giận cái gì nha! Nam tiểu ngũ chưa từng học qua quy củ, ngươi chớ so đo cùng nha đầu nông thôn! Hắc, hắc, Vân Nương, đại mỹ nhân, làm phiền ngươi đưa Nam tiểu ngũ ra ngoài?"
Vân Nương che miệng cười yêu kiều, quả nhiên hướng Nam Bảo Y gật đầu một chút," Mời".
Nam Bảo Y ủy khuất theo sát nhà đi ra ngoài, thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn Tiêu Dịch.
Trên khuôn mặt tuấn mỹ của hắn lộ ra hàn ý, theo nàng rời đi, dáng vẻ tươi cười trong mắt cũng dần biến mất.
Đi đến trong vườn, nàng thử dò xét hỏi:" Vân Nương, ngươi muốn làm quý thiếp của nhị ca ca ta?"
Vân Nương cười hai tiếng, không nói gì.
Nam Bảo Y dựa theo nét mặt của nàng, rõ ràng thấy khinh thị.
Nàng đoán chừng cũng là đồng dạng giống vị Thẩm công tử kia, khinh thường nói chuyện cùng một cái " nha đầu nông thôn" như nàng.
Nàng cũng không giận, từ trong tay áo lấy ra một nhánh thù du*, " Hôm nay là Trùng Dương, cái nhánh thù du này ta đặc biệt hái cho nhị ca ca. Làm phiền Vân Nương gió ta đưa cho nhị ca ca, để hắn đeo trên búi tóc, có thể trừ tà."
**Thù du: Còn gọi là ngô phù du họ nhà cam, được sử dụng phổ biến làm thuốc chữa bệnh. Dược liệu này có mặt trong các loại thuốc chữa miệng lở răng đau, hàn sán đau bụng, cảm lạnh, thủy đậu, kiết lỵ, nôn ói...
Vân nương tiếp nhận.
Nàng dò xét vị tiểu cô nương trước mặt, mặc dù chỉ mới mười hai mười ba tuổi, thế nhưng dung mạo lại xinh đẹp kiều diễm, thêm mấy năm nữa tất nhiên sẽ kinh diễm thiên hạ.
Không nghĩ tới Nam Việt quốc là một quốc gia cửu đẳng, lại có loại mỹ nhân như này.
Mà nàng lại cùng công tử sớm chiều ở chung, khó đảm bảo sẽ không xảy ra câu dẫn tâm.
Trong lòng Vân Nương sinh ra chán ghét, lãnh đạm ngạo mạn nói:" Theo như lời cô nương vừa nói, ta sắp trở thành quý thiếp của hầu gia, thay hắn quản lý hậu viện. Hầu gia thân phận cao quý, Nam tiểu thư nên nhận rõ ràng thân phận, đừng có lại đến quấy rầy hắn, hầu gia ghét nhất là mấy nữ tử thấy người sang bắt quàng làm họ."
Nói xong, phất tay áo trở về phòng.(ahr)
Nam Bảo Y lẻ loi một mình đứng trên đường gạch đá xanh, nhẹ cắn cánh môi, khuôn mặt kiều diễm phủ lên một tầng sương lạnh.
Dựa theo trí nhớ kiếp trước, Thẩm Nghị Triều hẳn là phụ tá của phủ Đế Sư, chỉ nghe lệnh Tiêu Dịch.
Làm sao bây giờ lại ngang ngược như thế?
Còn có Vân Nương, kiếp trước nàng cũng không nghe nói qua trong phủ Đế Sư có hạng mỹ thiếp này.
Hai người kia không biết xuất hiện từ chỗ nào, rõ ràng là ở nhà của nàng, lại mở miệng một tiếng gì nha đầu nông thôn, mở miệng một tiếng quất roi, còn ngạo mạn lỗ mũi nhìn người, thật là khiến người chán ghét!
Nàng đá đá viên sỏi nhỏ, rầu rĩ không vui trở về Tùng Hạc viện.
Đại thư phòng.
Thẩm Nghị Triều lên tiếng, phụng mệnh cô mẫu, muốn quất roi Tiêu Dịch.
Thế nhưng Tiêu Dịch ngồi chỗ đó, vạt áo đen theo hoa văn ám kim mở rộng trên ghế bành, tư thái tự phụ lãnh ngạo, tiểu đồng ôm roi căn bản không dám động thủ.
Thẩm Nghị Triều lạnh lùng nói:" Biểu ca thân phận quý giá, có thể miễn quất roi, chỉ là cái nữ thương hộ kia thân phận thấp hèn...."
Tiêu Dịch lười biếng vuốt chén trà, đánh gãy lời hắn:" Thẩm Nghị Triều, nếu lại để ta nghe thấy ngươi bình luận nàng " thấp hèn", coi chừng đầu lưỡi của ngươi."
" Ngươi quan tâm nàng? Ngươi đường đường là hoàng thân quốc thích, sao có thể quan tâm một cái dân đen hạ đẳng?"
" Người đâu." Tiêu Dịch phân phó," Đem đầu lưỡi của hắn..."
" Hai người đừng cãi nhau!" Khương Tuế Hàn kiên trì hoà giải," Thẩm tiểu lang quân đường xa tới, ta dẫn ngươi đi xung quanh tham thú một chút, sau đó hai huynh đệ chúng ta uống vài chén. Còn Nam tiểu ngũ, người ta cũng chỉ là muốn bảo hộ ca ca, tiểu lang quân làm gì cần phải so đo với nàng?"
Nói xong, vội vàng kéo tay Thẩm Nghị Triều đi ra khỏi thư phòng.
Vân Nương tại ngưỡng cửa hướng hai người phúc thân.
Nàng bước vào đại thư phòng, xuyên qua hai cửa cánh nguyệt, nhìn về thiếu niên ngồi trên ghế bành.
Thiếu niên mười tám tuổi, không dựa vào bối cảnh gia thế, chỉ vẻn vẹn dựa vào bản thân, tuổi trẻ liền có thể phong hầu bái tướng, coi như phóng mắt thiên hạ cũng khó có.
Nàng đưa tay nâng trâm cài, ngồi quỳ chân đến trước mặt Tiêu Dịch.
Nàng ngửa đầu nhìn lại.
Cửa sổ lụa sặc sỡ, quang ảnh thưa thớt.
Công tử cao lớn uy nghiêm, một tay chi di nhắm mắt dưỡng thần.
Hắn sinh ra tuấn mỹ, góc mặt như đao khắc thành, mũi cao môi mỏng, giống như kim tướng ngọc chất.
Đuôi mắt nhếch lên, lộ ra mười phần lương bạc tự phụ cùng cao không thể chạm, khiến người liếc mắt một cái liền khuynh đảo.
Vân Nương sau này muốn ủy thân hầu hạ nam tử kinh tài tuyệt diễm như vậy, khó trách tâm dập dờn, ngay cả lông mày khoé mắt đều thêm chút hồng phân.
Chỉ mong, hắn có thể sớm sủng hạnh nàng.
Nàng đưa tay lên, cẩn thận giúp Tiêu Dịch nắn bóp bắp chân, ôn nhu nói:" Nô tỳ thường phụng dưỡng nương nương, mười phần am hiểu xoa bóp chân vai. Không biết lực đạo này, công tử có hài lòng?"
Tiêu Dịch từ chối cho ý kiến.
Vân Nương giúp hắn nắn bóp chân một lúc, từ trong ngực lấy ra một nhánh thù du.
Nàng hai tay nâng lên, dịu dàng nói:" Hôm nay là Trùng Dương, nô tỳ cố ý hái một nhánh thù du, hi vọng công tử đeo trên búi tóc có thể trừ tà."
Tiêu Dịch mở mắt ra.
Hôm nay là Trùng Dương, dựa theo phong tục, nên đeo thù du tưởng niệm tổ tiên, cầu mong tương lai thuận buồm xuôi gió.
Hắn cầm nhánh phù du kia.
Thù du cành lá xanh biếc, còn điểm xuyết một đám quả hồng hồng, nếu để Nam Kiều Kiều cài trên búi tóc, tất nhiên mười phần xinh xắn đáng yêu.
Hắn thưởng thức trong lòng bàn tay một lúc, hắn liếc nhìn Vân Nương," Cút."
Vân Nương khẽ giật mình.
Nàng cũng không làm sai cái gì, vì sao lại muốn nàng cút?
Chẳng lẽ sắc đẹp của nàng, lại không đủ khiến hắn động tâm sao?
Nàng nhíu mày, giọng kiều mị:" Công tử...."
" Muốn ta đánh ngươi sao?"
Vân Nương nghẹn lời.
Loại nam nhân từng trải qua chém giết trên chiến trường, chỉ sợ căn bản sẽ không thương hương tiếc ngọc.
Nàng không dám ngỗ nghịch, đành phải hậm hực lui ra.
Tiêu Dịch gọi Dư Vị, đem nhánh thù du kia giao cho nàng," Đi đưa cho Nam Kiều Kiều."
Thẩm Nghị Triều tới, hắn không cách nào đón Trùng Dương với nàng, chí ít hẳn là tặng cho nàng một nhánh thù du, biểu lộ lo lắng.
Cũng để nàng biết, trong lòng hắn có nàng.
Dư Vị cầm lấy thù du đi vào Tùng Hạc viện, đã thấy Nam Bảo Y rầu rĩ không vui ngồi trước bàn trang điểm, đang cầm dầu thơm thoa tay.
Nàng cười hành lễ:" Thỉnh an ngũ tiểu thư."
" Dư Vị, sao ngươi lại tới đây?" Nam Bảo Y kinh hỉ.
" Phụng mệnh chủ tử, tới đưa ngài ít đồ." Dư Vị đem thù du đặt vào lòng bàn tay nàng," Theo nô tỳ nghĩ, ước chừng hôm nay là lễ Trùng Dương chủ tử đưa ngài thù du làm lễ vật, hi vọng ngài bình an trôi chảy."
Nam Bảo Y nhìn qua cành thù du, lâm vào trầm tư.
Cái này rõ ràng chính là nàng đưa cho quyền thần đại nhân, phía trên còn có chín quả thù du, một quả không thiếu.
Thế nhưng sao hắn lại đem đưa về lại cho nàng rồi?
Chẳng lẽ hắn ghét bỏ nhánh thù du của nàng, bởi vậy không chịu nhận?
Dư Vị nói dễ nghe, cái gì mà lễ vật Trùng Dương, cái gì mà bình an trôi chảy, ước chừng vì bảo toàn mặt mũi cho nàng mới nói vậy.
Nam Bảo Y cầm thật chặt nhánh thù du, nghĩ tới tư thái coi kinh nàng của Vân Nương cùng Thẩm Nghị Triều ở Triều Văn viện.
Có phải ở sau lưng quyền thần đại nhân cũng coi kinh nàng như vậy?
Trong lòng tức giận, cảm giác tự tôn bị vô tình chà đạp.
Sau khi Dư Vị đi, nàng đem nhánh thù du ném ra ngoài cửa sổ," Tiêu Dịch, ta còn tặng thêm quà cho ngươi, ta liền không phải họ Nam!"