Hà Diệp chạy thở không ra hơi," Nô tỳ nghe nói, toàn bộ mấy vạn mẫu ruộng dâu trong phủ chúng ta xảy ra vấn đề, lá dâu khô héo, căn bản không thể đem cho tằm ăn!"
Nam Bảo Y giật mình.
Nam phủ mấy trăm năm buôn bán gấm Tứ Xuyên, từ thuở nhỏ mưa dầm thấm đất nàng quá rõ ràng cây dâu xảy ra vấn đề là nghĩa như thế nào.
"Nô tỳ còn nghe nói, lá dâu tươi dựng trữ trong khố phòng cũng chỉ có thể duy trì năm sáu ngày, chờ lá mới mọc ra đã không kịp. Bây giờ chính là thời kỳ mấu chốt xuân tằm kết kén, đây cũng quá nguy rồi....ài, tiểu thư ngài đi đâu vậy."
Nam Bảo Y nâng váy hướng Tùng Hạc viện chạy vội.
Nàng thở hồng hộc chạy tới phòng khách, vịn cửa nhìn vào trong.
Trong sảnh bầu không khí âm trầm.
Tổ mẫu sắc mặt ngưng trọng lật xem sổ sách, đứng bên dưới là mấy đại quản sự điền trang, đều trầm mặt, hốc mắt ẩn ẩn hiện ra nước mắt.
Hơn trăm vạn xuân tằm, nhóm người tâm tâm khổ khổ nuôi nấng cả một mùa xuân, nếu như chết hết, không chỉ người nuôi tằm không có thu hoạch, ngay cả công nhân dệt cũng sẽ thất nghiệp.
Sẽ náo ra nhân mạng!
Tổ mẫu khép lại sổ sách," Nếu như thu mua lá dâu từ nơi khác...."
Quản sự mười phần khó sử," Cùng ngày sảy ra chuyện, tiểu nhân liền phái ngươi đi khảo sát thị trường. Thế nhưng trong vòng một đêm giá lá dâu tại Cẩm Quan thành đột biến tăng mạnh, lúc này mua vào, được không bù mất. Nếu như mua từ nơi khác, chỉ sợ không kịp... Huống chi, nhà ai có nhiều lá dâu như vậy?"
Đang thương lượng, Quý ma ma vội vàng tiến vào, bên tai lão phu nhân nói nhỏ.
Lão phu nhân nhíu mày," Nàng tới làm gì?"
Dừng một chút, nàng nói:" Thôi, mời vào."
Không bao lâu, Nam Bảo Y nhìn thấy phu nhân Hạ gia khoan thai đi vào.
Hạ phu nhân dung quang đầy mặt, mỉm cười ngồi xuống," Ta nghe nói lão phu nhân gắp phải phiền toái, cố ý tới nhìn xem có thể giúp được gì."
" Cực khổ ngươi hao tâm tổn trí." Lão phu nhân cười nói, ra hiệu tỳ nữ dâng trà.
Nam Bảo Y trốn ở ngoài cửa, mắt phượng nhỏ dài kiều mị lộ ra ám mang.
Nam gia cùng Hạ gia đều là đại thương gấm Tứ Xuyên.(ahr)
Hạ gia trên danh nghĩa cũng có vạn mẫu ruộng dâu cùng không ít phường dệt, nếu như nói ai có thể điều khiển giá cả lá dâu trên thị trường, cũng chỉ có thể là Hạ gia.
Chẳng lẽ, lần này ruộng dâu của Nam gia xảy ra vấn đề cũng là do Hạ gia sau lưng giở trò?
Đúng, lần trước tổ mẫu cự tuyệt hôn sự cùng Hạ gia, nhất định là Hạ phu nhân ghi hận trong lòng....
Nam Bảo Y cắn răng, nghe thấy Hạ phu nhân cười nói:" Hiện tại chính là thời kỳ mấu chốt xuân tằm kết kén, nếu là bị chết đói rất đáng tiếc. Nhà chúng ta ngược lại có thể phụ cấp đầy đủ lá dâu cho các ngươi, xem ở phân lượng tương giao nhiều năm, giá tiền dễ thương lượng."
Lão phu nhân không chút biến sắc:" Nói đi, điều kiện gì?"
" Lão phu nhân thật là sảng khoái!" Hạ phu nhân cười đến không ngậm được miệng," Tình Tình nhà chúng ta coi trọng Tiêu công tử của quý phủ nha, nhà chúng ta cũng là chân tâm thật ý muốn kết thân cùng các ngươi. Chỉ cần lão phu nhân đáp ứng mối hôn sự này, Nam phủ thiếu hụt lá dâu, Hạ gia nguyện một mình gánh chịu!"
Vô sỉ!
Nam Bảo Y thầm mắng trong lòng.
Nàng ôm lấy tấm bình phong, khẩn trương nhìn về phía tổ mẫu.
Tổ mẫu buông chén trà xuống, mặt mũi hiền lành vuốt ve váy," Chỉ sợ, phải để Hạ phu nhân đi một chuyến tay không mà về."
Nàng là người làm ăn.
Giá trị của Tiêu Dịch, so với một năm thu hoạch của gấm Tứ Xuyên càng thêm quý giá.
Nàng sẽ không làm chuyện ngu xuẩn tham nhặt hạt vừng mà vất bỏ cả đấu gạo.
Hạ phu nhân sắc mặt khó coi, hiển nhiên không ngờ vậy mà lại bị cự tuyệt.
Nàng hung hăng nhíu mày:" Lão phu nhân ngài cũng đã lớn tuổi, cũng đừng vờ ngớ ngẩn!"
" Nếu như Hạ phu nhân không có chuyện gì khác, liền mời về đi. Chuyện nhà chúng ta, không nhọc ngươi quan tâm."
Hạ phu nhân ghế còn ngòi chưa kịp ấm, liền bị hạ lệnh trục khách.
Nàng giận dữ đứng dậy,":Ngược lại ta muốn xem xem, không có Hạ gia chúng ta hỗ trợ, các ngươi vượt qua cửa này thế nào!"
Sau khi nàng đi, lão phu nhân nói dần thu lại dáng vẻ tươi cười.
Nàng vuốt ve sổ sách, khuôn mặt già nua phảng phất lại thêm hai đường nét nhăn.
Nam Bảo Y rất đau lòng.
Nàng biết, nhị bá cùng đại ca làm ăn bên ngoài, nhị bá mẫu đã đi An huyện kiểm toán, lão cha của nàng cũng là cái vô dụng chẳng giúp được gì, vì đó trong phủ cũng chỉ có tổ mẫu một người quản sự.
Tổ mẫu tuổi cũng đã lớn như vậy, không nên vất vả.
Nàng bước vào ngưỡng cửa, " Tổ mẫu...."
Lão phu nhân nhìn thấy nàng, lập tức cười vẫy gọi:" Kiều Kiều nhi tới khi nào? Mau tới, để tổ mẫu ôm một cái!"
Nam Bảo Y hồn nhiên dựa vào trong ngực nàng," Tổ mẫu hôm nay đốt loại huân hương gì, rất thơm nha!"
" Tổ mẫu tuổi đã cao, cũng không phải là cô nương như các ngươi, đốt hương cái gì."
" Tất nhiên là tổ mẫu cung phụng Phật lâu, lây dính hương Phật! Phật Tổ đang phù hộ tổ mẫu đâu!"
Lão nhân gia được nàng dỗ tới tươi cười rạng rỡ.
Nàng vuốt chóp mũi Nam Bảo Y," Miệng nhỏ thật ngọt!"
Nam Bảo Y thừa cơ nói:" Tổ mẫu, có phải ngài vì chuyện ruộng dâu mà phiền não hay không?"
Lão phu nhân ánh mắt tối ngầm, miễn cưỡng cười nói:" Đều là chuyện trên phương diện làm ăn, Kiều Kiều không cần lo lắng. Chỉ cần ngươi mỗi ngày ăn ngon uống ngon, tổ mẫu so với cái gì đều rất cao hứng!"
"Tổ mẫu, ta cũng là một phần tử trong phủ. Bây giờ trong phủ xảy ra chuyện, ta lẽ ra phải hỗ trợ. Ngài lớn tuổi, đi điền trang không tiện. Ta nguyện ý thay ngài đi một chuyến tới điền trang, đi xem đến tột cùng là những cái ruộng dâu kia xảy ra chuyện gì."
" Ngươi muốn đi điền trang?"
Lão nhân kinh ngạc.
Kiều Kiều nhi của nàng thuở nhỏ liền nuông chiều trong khuê phòng, sao có thể đi đến loại địa phương như điền trang?
Nam Bảo Y nghiêm túc gật gật đầu, " Tổ mẫu, ta không sợ chịu khổ."
" Thế nhưng là...."
" Tổ mẫu, ngài coi như cho ta ra ngoài giải sầu là được." Nam Bảo Y dùng lực nũng nịu.
Lão nhân không lay chuyển được nàng, đành phải đáp ứng, để nàng sáng sớm ngày mai cùng quản sự đi điền trang.
Tiểu cô nương sau khi đi, Quý ma ma giúp nàng đấm bóp bả vai, cười nói:" Ngũ tiểu thư hiểu chuyện, đều biết hỗ trợ chuyện trong phủ."
Lão phu nhân cười cười.
Nàng cũng không trông cậy vào Kiều Kiều nhi có thể giúp đỡ được cái gì, chỉ là phần hiếu tâm của tiểu cô nương đáng quý, nàng nên thành toàn.
Nàng đưa tay xoa xoa huyệt thái dương, lại bắt đầu phiền não chuyện lá dâu.
....
Nam Bảo Y trở lại Triều Văn viện, hứng thú bừng bừng kêu Hà Diệp đi thu xếp hành lý.
Hà Diệp sụp đổ," Tiểu thư, ngài cũng không phải thợ tỉa hoa, cây dâu xảy ra vấn đề, ngài chạy tới đó có làm được gì? Đây là thêm phiền đâu!"
Nam Bảo Y kiêu ngạo," Hà Diệp, ngươi sao có thể xem thường ta như vậy? Tiểu thư nhà ngươi tốt xấu gì cũng đoạt được vị trí thứ nhất ở thịnh hội thưởng hoa, gọi là một cái cực kỳ thông minh, đại chí giả."
Nàng xác thật sẽ không đi xử lý cây dâu.
Nhưng không đại biểu nàng không có cách nào.(ahr)
Hà Diệp thấy không hiểu trong hồ lô của tiểu thư muốn, mà cái gì, chỉ đành ngoan ngoãn giúp nàng thu thập hành lý.
Ngày thứ hai.
Sắc trời còn tờ mờ, Nam Bảo Y ngồi xe ngựa hướng điền trang núi Thanh Thành đi.
Đường xá xa xôi, cần phải đi hơn nửa ngày.
Lúc nàng ngủ gà ngủ gật, một chiếc xe ngựa lặng yên xuất hiện đằng sau quan đạo.
Tiêu Dịch ngồi nghiêm chỉnh trong xe, lật xem điều khoản.
Hắn cần phẩm đi núi Thanh Thành bên kia đốc lương kiểm toán. ngôn tình sủng
Thập Khổ ngồi ngoài điều khiển xe ngựa, đột nhiên nhắc nhở:" Chủ tử, đây không phải xe ngựa trong phủ chúng ta sao?"