Tiểu Kiều Của Quyền Thần

Chương 62: Chương 62: Hương vị Nam Kiều Kiều




Động tác lật giấy của Tiêu Dịch có chút dừng lại.

Hắn biết Nam gia xảy ra chuyện.

Chắn hẳn, ngồi trong xe ngựa là người Nam gia phái đi xem xét ruộng dâu.

Hắn không để trong lòng.

Vì muốn đến kịp thời gian, vì đó ăn trưa chỉ có thể giải quyết qua loa trong xe ngựa.

Buổi chiều mưa rơi, con đường sau khi rời quan đạo toàn là vũng bùn khó đi, chờ tới chân núi Thanh Thành móng ngựa cùng thân xe đều là bùn nhão.

Cũng may tới gần chạng vạng tối, mưa to rốt cục cũng ngừng.

Nam Bảo Y đẩy màn xe ra đưa mắt nhìn bốn phía, sau khi trải qua một trận mưa, cây cỏ bốn phía xanh um, trên lá còn nhỏ xuống hạt mưa sáng long lanh.

Không khí ẩm ướt, gió núi còn đem theo hương hoa cỏ, phá lệ tươi mát thoải mái.

Núi Thanh Thành đứng sừng sững cách đó không xa, mơ hồ có thể thấy được đạo quán mạ vàng được xây trên đỉnh cùng sườn núi.

" Thật là một nơi sơn linh thủy tú."

Nàng không khỏi cảm thán.

Vừa tán thưởng xong, xe ngựa đột nhiên nghiêng một cái, hung hăng chìm vào trong vũng nước lớn trước mặt.

Cả toa xe vô tình lật ngã.

Nam Bảo Y chật vật leo ra, được Hà Diệp đỡ đến ven đường.

Toàn thân nàng đều là bùn nhão.

Nàng vẩy vẩy tà váy ướt đẫm, khóc không ra nước mắt," Quản gia sao ngươi lại cho xe ngựa đi vào vũng bùn?"

Quản gia xấu hổ vô cùng," Tiểu thư, ta thấy hố nước kia chặn ở giữa đường, nghĩ hẳn là một cái hố nước nông, không nghĩ tới nó lại sâu như vậy! Cũng may phía trước chính là điền trang, ta cõng ngài đi qua đổi y phục?"

Đồ vật trong xe đều ướt nhẹp.

Tiền tài còn tốt, chỉ là y phục tạm thời không thể mặc.

Nam Bảo Y trùng sinh trở về, cũng không có yếu ớt như vậy.

Nàng khoát tay, tự bản thân tự cầm váy áo liền hướng điền trang đi.

Xe ngựa của Tiêu Dịch vững vàng dừng cách đó không xa.

Màn xe cuốn lên, hắn đưa mắt nhìn tiểu cô nương đi xa.

Nguyên lai đại điện Nam gia tới đây xem xét ruộng dâu là Nam Kiều Kiều.

Đầu ngón tay với thức vuốt ve áp thắng tiền trên dây cột tóc. Hắn nhướng mày, cái tiểu cô nương yếu ớt thích khóc kia, từ khi nào trở lên có thể chịu khổ như vậy?

Vừa vặn hắn muốn ở lại bên trong điền trang hai đêm, phân phó:" Theo sau."

Bên trong điền trang nhận được tin tức, trước đó liền thu thập phòng khách.

Phòng khách thanh u sạch sẽ, trên bệ cửa sổ còn bày biện bình sứ trắng, trong bình cắm một nhánh sen trắng mới nở, tăng thêm sinh cơ dạt dào.

Nam Bảo Y thay xong quần áo, từ trong bình phong đi ra.

Hà Diệp đau lòng," Dạng vải vóc vải bông sợi đay này, sợ là sẽ tổn thương đến da của tiểu thư.... tiểu thư tạm thời nhẫn lại, đến mai y phục được đem đi giặt sẽ khô."

" Vải bông sợi đay mặc cũng rất tốt, không sao."

Một chút Nam Bảo Y cũng không chê. (ahr)

Kiếp trước lúc chán nản nhất, áo nàng lam lũ ngay cả giữ ấm cũng khó khăn.

Bây giờ có thể mặc vải bông sợi đay sạch sẽ như thế, nàng không có gì không vừa lòng.

Bước ra ngưỡng cửa, nàng trông thấy dưới mái hiên phòng cách vách một người đứng thẳng.

Huyền y mực bào, dung mạo tuấn mỹ.

Vậy mà là Tiêu Dịch.

Nàng không dám tin dụi dụi con mắt, chăm chú nhìn lại, hắn vẫn cao thâm khó dò đứng ở nơi đó.

Nhớ tới hắn từng kêu nàng cút, trong nội tâm nàng khá là không cao hứng.

Chỉ là trở ngại quyền thế cùng địa vị trong tương lai của hắn, nàng vẫn còn phải phúc thân thỉnh an:" Nhị ca ca vạn an."

Tiêu Dịch mặt không thay đổi dò xét nàng.

Tiểu cô nương mặc váy vải bông sợi đay màu xanh đậm, còn học phụ nhân lao động trong điền trang đừng phán thủ* dây buộc lên ống tay áo.

(Phán thủ* còn gọi là dây tay áo, thời Đại Tống còn có loại khâu trên cổ, dùng để buộc lên ống tay áo thuận tiện trong quá trình lao động.)

Cánh tay trắng nõn tinh tế giống như ngó sen lộ ra bên ngoài.

Trên đầu buộc một tấm khăn, khuôn mặt tròn tròn, mười phần nhu thuận ngoan ngoãn.

Hắn nói:" Tới."

Nam Bảo y tò mò đi qua," Nhị ca ca, không phải ngươi đang chiêu kỹ ở quân doanh, sao lại ở chỗ này?"

Tiêu Dịch nháy mắt sắc mặt âm trầm.

Ai chiêu kỹ?!

Hắn muốn quay đầu bỏ đi, thế nhưng cuối cùng không quen nhìn nàng đem cánh tay lộ ra bên ngoài.

Hắn cởi xuống áo khoác, mặt đen lên phủ thêm cho nàng.

" Nhị ca ca, xiêm y của ngươi quá lớn, ta mặc không tiện. Ta bây giờ là đại biểu cho Nam phủ tới đây thị sát, phải có dáng vẻ làm việc."

Nam Bảo Y đem áo khoác trả lại cho hắn.

Nàng phất phất tay, " Tranh thủ mặt trời còn chưa lặn, ta đi ruộng dâu bên kia nhìn xem."

Tiêu Dịch thấy nàng chạy vô tung vô ảnh, bộ dáng rải chân rất giống như con chó lần đầu tiên về nông thôn.

Hắn rũ mắt.

Áo khoác đen lây nhiễm hương vị Nam Kiều Kiều, vẫn là hương hoa sen ngọt ngào như cũ.

Cực kỳ dễ ngửi....

Chính hắn lại đem áo mặc lên thân.

Nam Bảo Y chạy tới ruộng dâu, các quản sự điền trang đang cung kính chờ ở nơi đó.

Bọn họ đời đời kiếp kiếp vì Nam gia làm việc, tuyệt đối trung thành, cũng không vì Nam Bảo Y còn nhỏ tuổi mà khinh thị lừa gạt nàng.

" Cây y tốt nhất Thục quận đã tới nhìn qua, nhưng cũng thúc thủ vô sách." Lão nhân đứng đầu lau nước mắt thở dài," Hắn nói những cây dâu bị bệnh kỳ quặc, giống như là có người cố tình đầu độc."

Nam Bảo Y nhíu mày.

Nàng đi đến ruộng dâu, đưa tay sờ cây dâu.

Thân cây thật tốt, đáng ra phải là cành lá rậm rạp, nhưng bây giờ tất cả lá đều khô héo biến thành màu đen, căn bản không có cách nào đem cho tằm ăn.

Trong mắt lộ ra đau lòng.

Hắc thủ sau màn quá độc ác, bọn hắn đâu chỉ là hại Nam gia, rõ ràng còn liên lụy mấy vạn người nuôi tằm cùng người dệt....

Nàng bình tĩnh nói:" Trước tiên các ngươi cứ dùng lá dâu trong khố phòng, trong ba ngày, ta nhất định nghĩ ra biện pháp giải quyết."

Trở lại sương phòng, Hà Diệp bưng trà nóng tới.

Nàng rất lo lắng," Tiểu thư, nhiều lão nhân như vậy đều thủ thúc vô sách, trong vòng ba ngày ngài có thể nghĩ ra biện pháp gì?"

Nam Bảo Y ôm trà nóng ngồi bên cửa sổ.

Khói trà mờ mịt, nàng nhìn trăm chú núi Thanh Thành bao phủ bởi mưa bụi, trong đầu một mảnh thanh minh.

Cây y không được, không phải còn có thần y sao?

Vị thần y Thục trùng Khương Tuế Hàn bán ngọc cao cũng không phải ở trên núi Thanh Thành sao?

Nghe nói hắn hám lợi, chỉ cần lấy ra nổi giá, bệnh gì đều nguyện ý trị.

Nàng quyết định sáng sớm ngày mai liền lên núi tìm hắn.

Đáng tiếc ngày thứ hai thời tiết không tốt, từ sáng sớm đã nổi mưa phùn.

Hà Diệp đẩy cửa sổ, nhìn màn mưa mù mông lung, rất lo lắng:" Tiểu thư, hôm nay thời tiết không tốt, ngài còn muốn lên núi? Đường lên núi mọc đầy rêu xanh, trời mưa dễ trượt chân, nếu là có nguy hiểm...."

" Sẽ không."

Nam Bảo Y đã rửa mặt trang điểm thoải đáng.

Nàng mặc y phục áo ngắn vải thô gọn gàng, khom lưng buộc guốc gỗ.

" Răng guốc có thể phòng trơn trượt, ta lấy thêm một cây trúc chống, cẩn thận một chút sẽ không xảy ra chuyện." Nàng cột chắc dây buộc, cười tủm tỉm ngồi dậy,"Hà Diệp, ngươi cũng không cần đi theo. Tới phòng bếp hầm một chum canh gà, chờ ngươi nấu xong, ta liền trở lại."

Căn bản Hà Diệp không yên lòng.

Nam Bảo Y liên tục cam đoan sẽ không xảy ra chuyện, mới khiến nàng bất an lo sợ đáp ứng để nàng lên núi.

Nam Bảo Y cầm theo mũ rộng vành cùng áo tơi treo trên tường, cẩn thận đeo vào, bước vào trong màn mưa bụi.

Sát vách.

Tiêu Dịch ngồi cạnh cửa sổ, một tay chi di ngồi nghe các quản sự đang đối chiếu sổ sách.

Dường như đột nhiên có linh cảm, hắn liếc nhìn ra ngoài cửa sổ.

Trong màn mưa trắng xoá, một thân ảnh nhỏ xinh quen thuộc, gậy trúc guốc gỗ áo tơi mũ rộng vành, đang hướng ngoài sơn trang đi.

Đốt ngón tay gõ mặt bàn một cái.(ahr)

Trời đang mưa, nha đầu này tính toán đi chỗ nào?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.