CHƯƠNG 222: AI CÓ THỂ BUÔNG TAY
“Còn không phải tính nết kịch liệt quyết tuyệt kia gây ra.” Phong Kính Tiết đem tiền căn hậu quả kinh biến ở Sở quốc Trương Mẫn Hân lén bát quái với y, tận lực ngắn gọn nói lại một lần với Dung Khiêm.
“Một kiếm ngay ngực Khinh Trần kia, nói là Triệu Vong Trần đâm, kỳ thật là y tự mình phát lực đâm xuyên mình. Mà độc dược mạn tính Triệu Vong Trần hạ cho y, cũng là y tự mình dung túng mình trúng độc, đúng là một kẻ cuồng tự ngược.”
Làm một y giả, đối với tất cả những tên không biết yêu quý mình, Phong Kính Tiết đều thập phần phản cảm.
“Kiếm thương của y vẫn chưa khỏi hẳn, cho nên thường xuyên đau đớn. Cho dù chữa, bởi vì thương thế quá nặng, lưu lại chút di chứng cũng là không thể tránh khỏi. Về sau phàm là thời tiết mưa gió, chỉ sợ y đều khó tránh sẽ khó chịu. Bởi vì là độc mạn tính trúng một thời gian dài, sau khi dùng dằng vào xương, thập phần phiền toái, rất khó bằng công lực bức ra hết được, phát tác cũng không đúng giờ. Nhưng y từ đầu đến cuối, không chịu nói với ta một chữ. May mà ta thế này cũng coi như một người ngoài cuộc, Trương Mẫn Hân mới có thể yên tâm nói bát quái với ta.”
Phong Kính Tiết oán hận nói: “Ngươi nói, đồ ngu ngốc này, không phải tự mình muốn giữ lại đau thương này làm niệm tưởng sao?”
Dung Khiêm không ngờ trên người Phương Khinh Trần lại phát sinh biến cố lớn như vậy, nhất thời kinh ngạc không nói gì. Hồ ly kia vì Sở Nhược Hồng mà vào đời một lần nữa, kết quả cuối cùng lại là như thế, trong lòng lại sẽ là mùi vị thê lương ra sao.
Một người bị thương mang độc, tự mình trục xuất bản thân, lại còn phân tâm bất bình phẫn nộ cho cảnh ngộ của y, ngược lại là y, vẫn sa vào trong phiền não của bản thân, trong khoảng thời gian này, căn bản chưa từng để ý những chuyện bạn bè gặp được.
Trong lòng Dung Khiêm ẩn lo âu: “Khinh Trần hiện tại đang ở đâu? Y một mình mang thương rời đi, hơn nữa theo tâm tính y, khẳng định cũng không muốn xuất hiện trước mặt bất cứ cố nhân nào. Y hiện tại lưu lạc nơi đâu?”
Nhìn bầu không khí trở nên nặng nề, Phong Kính Tiết vội vàng cười nói: “Yên tâm yên tâm, Khinh Trần gần đây bận lắm. Tạm thời không rảnh chạy đến bất bình cho ngươi, kiếm chuyện với Yên Lẫm đâu.”
Dung Khiêm nhíu mày không hiểu: “Bận? Y bây giờ còn chuyện gì để bận, y…”
Y chợt động tâm thần, buột miệng nói: “Y đến Tần quốc?!”
Phong Kính Tiết vô tội buông tay: “Đây là ngươi tự mình đoán được, ta vô can.”
Phương Khinh Trần đã đến Tần quốc, thì khó tránh khỏi phải cuốn vào trong cuộc chiến Tần Yên, Dung Khiêm cũng coi như một trong những đương sự, theo quy củ những tình báo liên quan này không thích hợp tiết lộ cho y.
Dung Khiêm hận không thể ôm đầu than khóc: “Ta sợ chính là việc này đây! Nếu y ra tay lo chuyện bao đồng, Yên quân đâu còn kiếm lợi được. Lúc này, ta làm sao yên tâm đi được.”
Phong Kính Tiết vừa tức giận vừa buồn cười: “Không buông được thì đừng buông. Khỏi cần kiếm cớ.”
“Buông? Ngươi cũng thế, Phương hồ ly cũng thế, ai là thật có thể buông được, chúng ta thôi đừng ai chê cười ai nữa.”
Dung Khiêm thở dài: “Đang yên đang lành, sao y lại đến Tần quốc? Theo tính nết y, đã xảy ra loại chuyện đó, nên nản lòng thoái chí, không gặp bất cứ một người quen nào mới đúng. Y lại chẳng phải ông Phật trách trời thương dân, cho dù là bên ngoài hồng thủy đào thiên, dân chúng lầm than, lại liên quan gì đến y?”
“Ngô Vũ nói y đi Tần quốc cũng là âm sai dương thác, mạc danh kỳ diệu mà đi, không phải cố ý. Bất quá, đại sắc nữ Trương Mẫn Hân kia nói, cho dù ngoài mặt là ngẫu nhiên, trong tiềm thức khẳng định là theo bản năng. Mọi sự kiện đều có tính tất yếu của nó. Bất quá tình hình cụ thể ta cũng không rõ lắm.”
Phong Kính Tiết toát mồ hôi: “Lúc hai nữ nhân cùng nhau nói bát quái với ngươi, ngươi có thể trông chờ lời họ nói được bao nhiêu khách quan.”
Dung Khiêm cảm thấy mí mắt dần dần nặng trĩu, tinh thần càng lúc càng mỏi mệt, lẩm bẩm: “Tần Húc Phi nếu thành công, biết đâu chính là Hoàng đế Tần quốc. Đây không phải là chuyện tốt… Luận đề của Khinh Trần, không nên tiếp tục nữa… Y…”
Ánh mắt Phong Kính Tiết dần dần nhu hòa, im lặng nhìn y nhắm mắt, im lặng nhìn y từ từ thiếp đi.
Hậu quả của việc sử dụng dược lực mạnh mẽ nâng cao tinh thần chính là dược hiệu qua đi, sự mỏi mệt như dời non lấp biển, sẽ nhấn chìm hoàn toàn ý thức của người ta.
Dược Phong Kính Tiết dùng vượt xa thời đại này, cho dù với tinh thần cường đại của Dung Khiêm, cũng chẳng cách nào chống lại ảnh hưởng của dược lực, từ đó bước vào giấc ngủ say.
Đây cũng là lần đầu tiên từ khi bị thương tới nay, y có thể cho tinh thần thoát khỏi thống khổ vô cùng vô tận, yên tĩnh ngủ một giấc.
Mãi khi Dung Khiêm mất đi ý thức, Phong Kính Tiết vẫn cười đùa với y, ánh mắt mới từ từ trở nên nặng nề.
Một đời lại một đời, bất kể thất bại bị thương như thế nào, Tiểu Dung vĩnh viễn là người không thèm để ý nhất, vân đạm phong khinh nhất trong số họ. Luôn mỉm cười, luôn không để tâm, luôn chấn tác lần nữa, thế nhưng, khi Trương Mẫn Hân và Ngô Vũ đều có kỳ vọng cực tốt với tương lai của Phương Khinh Trần, ý nghĩ đầu tiên của y lại là luận đề của Khinh Trần không nên tiếp tục. Có quan hệ quá chặt chẽ với Hoàng đế, bất kể Hoàng đế kia là người như thế nào, đều không phải chuyện tốt…
Nếu không phải giờ khắc này tâm thần mỏi mệt mà buông lỏng, có lẽ y thậm chí sẽ không buột miệng nói ra lời như vậy.
Người một đời lại một đời, toàn tâm toàn ý bảo vệ những thiếu niên Hoàng đế đó, cuối cùng thừa nhận chắc chắn như thế, dính tới Hoàng đế, không phải chuyện tốt?
Phải có tâm tình thế nào, nhận thức thế nào, mới có cảm thán như vậy, kết luận như vậy.
Phong Kính Tiết xót xa trong lòng.
Năm đó Tiểu Dung bị thương, trong gian nhà tranh con con ở nông thôn kinh giao, thấy mình, biết kể khổ, biết than thở, biết phiền muộn, biết nổi giận, biết hết cách. Mà hiện giờ, nếu không lấy Yên Lẫm ra đâm y vài phát, cơ hồ rất khó nhìn thấy cảm xúc của y dao động rõ ràng. Cảm xúc của y quá ôn hòa bình tĩnh, tĩnh như nước giếng, vĩnh viễn không gợn sóng nổi. Kỳ thật… Cũng chẳng qua là nước tù.
Một người đang yên đang lành, sao lại biến thành như vậy?!
Trong lòng càng nghĩ càng giận, mặc kệ Tiểu Dung nói hiểu lầm gì đó, y đã âm thầm cực kỳ ghi hận Yên Lẫm.
Y nhướng mày, quay người sải bước đi ra, một tay đẩy cửa điện.
Y ở nội điện trị thương cho Dung Khiêm đã một khoảng thời gian rất dài, mỗi người đều cho rằng y đang thi triển diệu thủ, tiếp gân nối cốt, lại không biết y chẳng qua là vừa gặp gỡ, ngay lập tức lợi dụng dược lực chấn tác tinh thần Dung Khiêm, câu thông đàng hoàng một chút, thuận tiện để Dung Khiêm có thể ngủ một giấc ngon lành.
Lúc này, để tinh thần y có thể nghỉ ngơi dù chỉ là một đêm, cũng cho Dung Khiêm trợ giúp lớn hơn so với tất cả các thần kỹ y thuật.
Yên Lẫm và Thanh Cô bên ngoài chờ nóng lòng vô cùng. Quý nhân trong cung, trọng thần trong triều, cũng đều đã nghe được tin tức.
Trong cung từ Lạc Xương trở xuống, mấy quý phi đều sai hạ nhân bên cạnh đến hỏi thăm tiến độ trị liệu, ngoại thần phần lớn không thể tùy tiện vào cung, chỉ ở ngoài cung loanh quanh nghe ngóng. Mặc kệ là thật tâm hay ra vẻ, cơ hồ tất cả mọi người đều đang dùng thái độ tích cực của mình để biểu hiện sự quan tâm với Dung Khiêm.
Sử Tịnh Viên là người thân cận Yên Lẫm. Hoàng cung đại nội xưa nay ra vào không trở ngại, lúc này cũng đã chạy đến Thanh Hoa cung, chỉ là đồng dạng không vào cửa được, đành phải cùng Yên Lẫm thủ bên ngoài.
Lúc này thấy Phong Kính Tiết rảo bước ra, mọi người đều dùng ánh mắt cấp bách nhìn về y. Nếu không phải trước quân có quy củ, sợ là lập tức phải có vài thanh âm đồng thanh truy hỏi. Chỉ có Thanh Cô là không hiểu quy củ, lập tức lên đón hỏi: “Phong công tử, thương của Dung đại ca thế nào?”
Phong Kính Tiết bình tĩnh đem phân tích thương thế y đã nói với Dung Khiêm, thêm mắm dặm muối lặp lại một lần, di chứng đau thương, kết quả giảm thọ khả năng dẫn đến, y đều đề cao hai ba lần rồi thuật lại.
Thanh Cô nghe mà bi thương, sớm nhịn không được nước mắt như mưa.
Mọi người ở đây không ai không thần sắc nặng nề. Mà Yên Lẫm, chỉ một mực trầm mặc nghe. Y là người bình tĩnh, chí ít thoạt nhìn, y thủy chung nỗ lực bảo trì trấn định và lý trí. Mọi người ở đây đều có thể dễ dàng từ mặt mày y nhìn ra sự kích động và thống khổ trong nội tâm y, đồng dạng có thể nhìn thấy, ngay cả như vậy, y vẫn nỗ lực khống chế mình đừng gầm lên, đừng gào thét, đừng bởi vì cảm xúc kích động mà làm ra hành vi mất khống chế không lý trí lại vô bổ gì. Y nỗ lực như vậy, dường như điều này đã dùng hết tất cả sức lực của y, thế cho nên mồ hôi lạnh ướt đẫm quần áo, y lại không hay biết.
Thương thế của Dung Khiêm dùng ánh mắt thời đại này mà nhìn, trên cơ bản là căn bản chẳng có sinh cơ. Y vẫn cứ duy trì hy vọng, vẫn một sương tình nguyện nghĩ đủ loại vấn đề sau khi thương thế của Dung Khiêm khỏi, trên cơ bản quá là khờ khạo. Đem tất cả hy vọng gửi trên một người gọi là thần y chưa từng gặp mặt, kỳ thật không phải y không biết loại ý tưởng này của mình quá khờ dại lạc quan, chỉ là không dám nghĩ sâu, không muốn nghiên cứu kỹ, không chịu để mình đối mặt với hiện thực mà cho ra phán đoán chính xác thôi.
Nhưng mà, hiện tại, hiện thực vô tình vẫn ập lên đầu như vậy.
Thần y chỉ là thần y, không phải thần tiên. Không ai có thể thổi một hơi, đã làm Dung tướng hoàn hoàn toàn toàn khỏe lại.
Yên Lẫm còn đang miễn cưỡng kiềm chế mình đừng phát tác, nỗ lực chuyển động đầu óc cứng đờ, cố gắng để mình thử lý giải tiếp nhận lời Phong Kính Tiết nói, Sử Tịnh Viên bên cạnh đã hơi không nhịn được.
“Dung tướng nói ngươi là đại phu giỏi nhất, trước khi hôn mê, y đã gửi gắm hết hy vọng trên người ngươi.”
“Ta quả thật đúng mà.” Phong Kính Tiết không chút xấu hổ nói: “Ta ít nhất có thể giúp y miễn cưỡng sống tiếp, ta ít nhất có thể giúp y có thể động đậy nói chuyện…”
Y lạnh lùng nhìn quét mấy Ngự y bên cạnh: “Ngươi cảm thấy hiện tại còn có danh y nào, đối mặt với thương thế như vậy, dám làm ra cam đoan như ta?”
Y không chút kiêng nể hủy diệt hy vọng của Yên Lẫm, đả kích lòng tin của Yên Lẫm. Dù sao y chẳng sợ gì hết, cho dù y không có bản lĩnh lập tức chữa cho Dung Khiêm nhảy nhót được thì thế nào? Y là người duy nhất có thể làm cho Dung Khiêm sống sót, chỉ bằng điểm này, cho dù y bổ đến đập bẹp mũi Yên Lẫm, Yên Lẫm cũng chỉ có thể ôm mũi nói với các đại thần, ta đi đường không cẩn thận đụng phải tường.
Yên Lẫm hít sâu một hơi, mới chậm rãi nói: “Thật sự không có một chút biện pháp nào sao? Thật sự chỉ có thể để Dung tướng ngày ngày chịu khổ mà sống tiếp như vậy sao?”
“Có.” Phong Kính Tiết thản nhiên nói.
Ánh mắt Yên Lẫm hơi sáng lên, nhìn cố định y.
Bất kể kỳ tài dị bảo, linh đan diệu dược gì, y đều nguyện dốc sức cả Yên quốc đi tìm kiếm.
“Để ta dẫn y đi.”