CHƯƠNG 221: NGƯƠI TRỞ VỀ ĐI
Nhìn Phong Kính Tiết tư thế nghiêm túc trịnh trọng lạ thường như vậy, Dung Khiêm cũng hơi khẩn trương.
“Chuyện gì?”
“Tiểu Dung, thương thế của ngươi, ta đã xem xét. Ngươi cũng biết, năng lực chữa bệnh của ta tuy rằng vượt thời đại này, nhưng giới hạn trong điều kiện khách quan, có thể làm, kỳ thật không hề nhiều lắm. Năm đó ta đã không có năng lực hoàn toàn chữa khỏi cho ngươi, huống chi hiện tại…”
Phong Kính Tiết nghiêm mặt nói: “Ta có thể làm tốt nhất, chẳng qua là giúp ngươi sau trị liệu và phục kiện dài dòng, rốt cuộc có thể đi lại, có thể tự do làm một số động tác đơn giản mà không phí sức. Ngươi đừng cảm thấy đây là tình hình như trước kia. Lần này, tình huống của ngươi sẽ rất bất đồng…”
Phong Kính Tiết nhíu mày nói: “Những đau đớn của thân thể ngươi sẽ nặng hơn ít nhất là gấp đôi trước kia, mức độ suy yếu cũng như vậy. Hơn nữa, cho dù ta có thể để ngươi miễn cưỡng sống sót, thân thể này của ngươi cũng không thể trường thọ.”
Dung Khiêm cười khổ: “Ta có thể sống bao lâu?”
“Bình thường mà nói, có thể sống thêm nửa năm coi như mệnh ngươi tốt. Bất quá, có thần y ta đây, chỉ cần về sau ngươi không bị thương tổn nữa, chỉ cần ngươi chiếu quy củ của ta, khống chế việc ăn uống, kiên trì phục kiện, sống hơn hai mươi năm, chung quy nên là có thể.”
Dung Khiêm thở dài: “Theo thọ mệnh của thời đại này mà nói, nếu như ta có thể sống thêm hai mươi năm, thì cũng không tính là đoản mệnh. Về phần đau, với tinh thần lực của ta, không phải không thể chịu. Chỉ là ta còn đang bị phạt, năm mươi năm không được rời khỏi thân xác này, nếu sau khi chết còn phải bị nhốt gần ba mươi năm nữa. Thế cũng quá…”
Phong Kính Tiết thở dài lắc đầu: “Đừng nói là sau khi chết bị nhốt, ngay cả sống sót chịu đau, cũng không phải ngươi muốn nhẫn là qua đơn giản như vậy. Đau đối với ngươi mà nói có lẽ không đáng sợ, nhưng đáng sợ là, ngươi vĩnh viễn không biết, đau đớn này lúc này mới là cuối. Loại khổ này, e rằng chỉ có về sau chân chính đối mặt, ngươi mới hiểu được.”
Phong Kính Tiết ngừng một chút, cuối cùng nói đến chính đề: “Cho nên, làm thầy thuốc, ta cảm thấy, trị liệu như vậy, vô luận là quá trình trị liệu, hay là kết quả sau trị liệu, với bệnh nhân đều chỉ là tra tấn tàn nhẫn. Bởi vậy, ý kiến của cá nhân ta là, khuyên ngươi từ bỏ việc trị liệu.”
Dung Khiêm trợn mắt há mồm: “Ngươi bảo ta chờ chết?”
“Chính xác mà nói, ta là cho ngươi chết nhanh.” Phong Kính Tiết cười nói: “Sớm chết sớm siêu sinh.”
Nếu không phải bởi vì thân thể không động đậy được, Dung Khiêm khẳng định phải đánh qua một quyền: “Ngươi biết rõ ta không có biện pháp siêu sinh!”
Phong Kính Tiết cười rất chi là tà ác: “Vấn đề của ngươi bọn ta từng nghiên cứu, Trương Mẫn Hân cũng đã hỏi giáo sư. Tuy rằng tinh thần của ngươi bị trói buộc trong thể xác, nếu thật sự thân thể hoàn toàn hủy diệt, tinh thần không thể bảo tồn, đích xác có thể quay về.”
Dung Khiêm chỉ hơi ngớ ra, rất nhanh chóng tỉnh ngộ: “Ngươi định đốt ta thành tro. Mơ đi.”
Phong Kính Tiết trừng y: “Sao ngươi không nhìn được tấm lòng người tốt thế? Ngươi trước kia luôn phàn nàn, nói gì mà bị nhốt trong một thân thể tả tơi chẳng động đậy được, chúng ta đã giúp ngươi nghĩ ra một biện pháp thoát thân, ngươi lại không nghe.”
Dung Khiêm chán nản: “Thiêu sống đến mức cả một mẩu vụn cũng không thừa, đây còn là hảo tâm?”
Phong Kính Tiết cười nói: “Không sao, ta hạ thuốc tê cường lực cho ngươi, cam đoan ngươi cả quá trình không đau đớn.”
“Ngươi… Ngươi là cái thứ đồ không có y đức.” Dung Khiêm nghiến răng nghiến lợi.
“Ôi…” Phong Kính Tiết làm bộ trí giả mà lắc đầu liên tục: “Xem ra ngươi tình nguyện tiếp tục sống sót để tự chuốc khổ. Thế ta cứ phiền toái một chút, tiếp nhận trị liệu cho ngươi vậy.”
Phong Kính Tiết lộ ra biểu tình suy tư.
Dung Khiêm còn tưởng y đang cân nhắc vấn đề trị liệu, ai ngờ chỉ chớp mắt, tên này lại lộ ra vẻ tươi cười như ác ma: “Tiểu Dung, ngươi coi, nếu ta nói với tiểu Hoàng đế nhà ngươi cần y cắt thịt chữa thương, y liệu có rất thống khoái mà cắt một tảng lớn cho ta.”
Dung Khiêm vô cùng xác định, Phong Kính Tiết không phải đến chỉnh Yên Lẫm, tên này rõ ràng là muốn chỉnh trị y mà.
Nhìn biểu tình của Dung Khiêm như thể phải nhảy dựng lên bóp người, Phong Kính Tiết liền buồn cười. Khó được tên này không thể động đậy, không thừa cơ hội này bắt nạt một phen thì thật sự quá có lỗi với việc mình một đường bôn ba.
“Ngươi đừng trừng ta, cổ nhân không phải đều tin điều này sao? Nếu ngươi muốn, nếu y cảm thấy mình có thể có cơ hội giúp ngươi như vậy, trong lòng nhất định sẽ dễ chịu hơn nhiều. Để Hoàng đế có cơ hội biểu hiện đôi chút hiếu tâm và quan ái của y với ngươi, không chừng còn là thiên cổ mỹ đàm trên sách sử đó.”
Dung Khiêm nghiến răng: “Ngươi nghĩ cũng đừng hòng, nơi này là hoàng cung, cho dù y nguyện ý, cũng không thể hơn quy củ. Nếu ngươi dám nói lời như vậy, thần tử cả triều có thể nhảy dựng lên xé tươi ngươi.”
Phong Kính Tiết thở dài rất thất vọng, suy tư một chút lại nói: “Biết đâu y sẽ nguyện ý phối hợp với ta mà lén tiến hành.”
“Phong Kính Tiết!” Dung Khiêm nghiến răng nghiến lợi quát.
Phong Kính Tiết cười to: “Được rồi được rồi, ngươi không muốn thì thôi. Ta không phải giúp y tương lai không đến mức lưu lạc vào tay Phương hồ ly đáng sợ đây sao? Rõ là chẳng biết người tốt.”
Dung Khiêm chán nản, trong lòng bắt đầu tự kiểm điểm, mình bảo Yên Lẫm cầu cứu tên khốn kiếp này, rốt cuộc có phải là một quyết định sáng suốt. Không chừng tên này vẫn ghi hận việc mình hại y tạm thời rời khỏi Lư Đông Ly, cho nên trăm phương nghìn kế lấy đả kích mình làm vui.
Phong Kính Tiết cười nói: “Được rồi được rồi, không chọc ngươi nữa, ta nói thật với ngươi, nếu ngươi không chịu tự thiêu…” Khi nói đến hai chữ tự thiêu, ngữ điệu rất đỗi cổ quái, cười nhẹ một tiếng, mới tiếp tục nói: “Cũng không phải là không có biện pháp giải quyết khổ nạn vô tận này. Chỉ cần ngươi quay về Tiểu Lâu, lợi dụng khoa kỹ trị liệu của Tiểu Lâu, thân thể này tàn tạ kinh khủng nữa, cũng chẳng coi là chuyện gì to tát.”
“Ta như bây giờ, làm sao quay về được?” Dung Khiêm cười khổ.
“Hiện tại đương nhiên không thể trở về, ít nhất ta phải chữa mấy tháng cho ngươi, để trạng thái thân thể ngươi đỡ hơn một chút, ngươi mới chịu được đường dài bôn ba. Cho dù như vậy, tốc độ không thể quá nhanh, dọc đường cũng phải cẩn thận chăm sóc thân thể. Bất quá, chỉ cần có thể về Tiểu Lâu, tự nhiên hết thảy hậu hoạn đều không còn, khổ nạn gì cũng qua, chỉ là…” Phong Kính Tiết ngưng mắt nhìn y, trầm giọng nói: “Trong chúng ta, ngươi là người vi quy nghiêm trọng nhất. Ngươi đã chọc đến cục quản lý thời không, vượt khỏi trường học, trực tiếp phán phạt ngươi. Chỉ cần vừa quay về, ngươi sẽ bị cấm túc lập tức, trong một trăm năm, ngươi muốn quay lại nhân gian, cho dù chỉ là muốn lén trở về tận mắt nhìn một lần, cũng tuyệt đối không khả thi.”
Dung Khiêm im lặng.
Phong Kính Tiết nhẹ giọng nói: “Tiểu Dung, trở về đi. Cố lưu lại thân thể rách nát ở nhân gian chịu khổ, có ý nghĩa gì đâu? Ngươi hiện tại, rốt cuộc còn có thể làm gì nữa?”
Dung Khiêm nói khẽ: “Năm đó ta nói cùng trở về với ngươi, mà ngươi khuyên ta lưu lại.”
“Năm đó ngươi có rất nhiều điều không bỏ xuống được, cho nên ta khuyên ngươi lưu lại. Hiện tại, đã trải qua nhiều chuyện như vậy, ngươi vẫn không bỏ xuống được sao?”
Dung Khiêm trầm mặc một lúc, mới nói: “Tần Yên có lẽ đã giao binh, ta rất lo lắng.”
Phong Kính Tiết cười lạnh ngắt lời y: “Lo lắng thì thế nào, ngươi có thể thao túng đại cục sao? Nếu Hoàng đế kia chân chính coi trọng ý kiến của ngươi, trận này căn bản sẽ chẳng đánh.”
“Lập trường của y…”
“Đứng ở lập trường của y, y tự nhiên là không sai. Nhưng ngươi có tự kiểm điểm mình chút nào chưa? Ngươi có từng chấp nhất mạnh mẽ tỏ rõ thái độ, ngươi có từng ngoan cố thử thuyết phục y tới lui. Ngươi không có. Chuyện tày trời, ngươi cũng nhẹ như không, ngươi chưa bao giờ quá kịch liệt mà tỏ rõ ý nguyện, vì thế người khác cứ cho rằng ngươi không để ý lắm, đã như vậy, người ngoài chẳng để ý tới ý kiến của ngươi là đương nhiên thôi.”
Dung Khiêm thở dài: “Ta không muốn khiến y sinh ra cảm giác bị bắt buộc chấp nhận. Hơn nữa, ta bất đồng với các thần tử khác trong triều, ta từng có quyền uy danh vọng quá trọng, nếu như biểu hiện quá sốt ruột kiên trì với chính vụ, sẽ là một loại dao động đối với hoàng quyền.”
Phong Kính Tiết hừ lạnh một tiếng: “Hoặc là ngươi cứ đừng quản, hoặc là ngươi cứ buông ra hết thảy, nghiêm túc đi quản một lần. Trái phải lắc lư như vậy, nhất định ngươi cái gì cũng muốn làm, lại chẳng làm được gì hết. Tại quốc gia này, thoạt nhìn ngươi địa vị tôn sùng, nhưng trên thực tế, trừ tình cảm đặc thù của tiểu Hoàng đế với ngươi, ngươi còn lại gì, ngươi lại còn có thể làm gì? Trừ bị nhốt tại hoàng cung, vây trong hoàng thành, chịu nhụ mộ quyến luyến của một tiểu hài không lớn lên, sinh mệnh của ngươi còn ý nghĩa gì khác? Ngay cả như vậy, ngươi vẫn không chịu trở về sao?”
Dung Khiêm ngơ ngẩn không nói gì.
Từ khi y một lần nữa công khai xuất hiện, thụ phong vị quốc công, nhìn như hưởng hết tôn vinh, kỳ thật địa vị có rất nhiều chỗ khó kham xấu hổ. Trước kia không nghĩ loại sự tình này, hiện giờ bị Phong Kính Tiết vạch trần chẳng chút lưu tình, thật là thập phần đả thương người. Sự tồn tại của y, quả thật đã không còn trợ giúp gì với quốc gia này, mà với Yên Lẫm… E rằng, ngược lại là một loại liên lụy.
Y cười cười cay đắng: “Không phải còn mấy tháng sao? Ngươi cứ chữa cho ta miễn cưỡng có thể đi lại trước đi, nếu không có sự tình gì phát sinh, ta sẽ…”
Y thở dài một tiếng, rốt cuộc cảm thấy từ sau khi uống thuốc, tinh thần bỗng nhiên tràn đầy, đang lấy tốc độ không gì sánh bằng mà mỏi mệt suy yếu lại, thật muốn nhắm mắt ngủ một giấc, nhưng vẫn nói với thanh âm trầm thấp: “Mặt và chân Thanh Cô, thật sự không thể chữa sao?”
Phong Kính Tiết cười khổ: “Năm đó ta đã trả lời ngươi rồi.”
“Thế họng Yên Lẫm thì sao.”
Hôm nay Yên Lẫm tuy rằng chỉ nói hai ba câu, nhưng Dung Khiêm đã nghe ra thanh âm kia quá trầm, sợ là đã lỡ việc trị liệu lâu lắm rồi. Bằng đám đại phu trong cung kia, ai biết có thể chữa khỏi hay không.
Phong Kính Tiết thở dài thườn thượt: “Tiểu Dung, ngươi chính là nhọc lòng quá nhiều, mới làm mình mệt như thế. Họng Yên Lẫm không phải bệnh gì nặng, nếu y có tâm chữa, ngay cả người trong cung không chữa khỏi, tìm kiếm danh y thiên hạ cũng chẳng phải việc khó. Chỉ là, y chắc gì nguyện ý chữa trị. Rất nhiều thời điểm, mọi người sẽ sẵn lòng chừa chút đau thương, chừa chút niệm tưởng cho mình. Tựa như Phương hồ ly, y trúng độc, lại không hề nhắc một lần với ta, sợ là cũng chẳng có ý định để ta trị liệu.”
Dung Khiêm cuối cùng nỗ lực chấn tác tinh thần mỏi mệt một chút: “Hồ ly kia… Y lại làm sao thế?”