CHƯƠNG 43 QUYỂN 3: CÔNG THÀNH LUI THÂN
Địch Cửu tay chụp yết hầu Phó Hán Khanh, mặt không biểu cảm, từ từ siết chặt tay. Mà Phó Hán Khanh chỉ nhìn y rất bình tĩnh.
Vừa rồi y suýt nữa lại ngủ mất, là bởi vì xúc cảm lạnh băng chợt đến ở yết hầu, mới đột nhiên tỉnh dậy.
Khi mở mắt nhìn thấy sát khí trong mắt Địch Cửu, trong lòng y bình tĩnh chẳng gợn chút sóng.
Bị người lấy oán báo ơn, việc này với y mà nói, là chuyện không thể bình thường hơn, trên cơ bản chẳng tạo thành bất cứ ảnh hưởng gì với tâm tình của y.
Trái lại, đối với việc Địch Cửu tỉnh dậy y còn hơi vui mừng. A, rốt cuộc tỉnh rồi, ta rốt cuộc khỏi cần tiếp tục đóng vai mẹ ru con nhỏ ngủ nữa, rốt cuộc có thể nghỉ ngơi rồi.
Y không chút để ý hát nốt một câu cuối cùng, sau đó nở một nụ cười với Địch Cửu, vốn định rất lễ phép mà hỏi một tiếng: “Ngươi tỉnh rồi.” Nhưng yết hầu bị chụp cực chặt, đúng là cả ra tiếng cũng không thể.
Bên cạnh bỗng nhiên truyền đến một tiếng bịch, sau đó Địch Nhất không biết từ đâu chui ra, trực tiếp ngã lăn dưới đất, cao giọng cười sằng sặc.
Phó Hán Khanh mù tịt chẳng hiểu tình cảnh trước mắt có chỗ nào đặc biệt buồn cười, bất quá cũng bèn phối hợp cười cười, ánh mắt đều là nhu hòa.
Bàn tay ngay yết hầu kia càng lúc càng siết chặt, thoạt nhìn không phải là động tác gì kịch liệt, nhưng lực đạo giữa năm ngón tay đã đủ để trí người vào chỗ chết.
Phó Hán Khanh thủy chung không có phản ứng gì lớn, chỉ cẩn thận khống chế chân khí trong cơ thể, tránh cho do quá đau mà phản chấn làm Địch Cửu bị thương. Mặc dù yết hầu vừa đau vừa siết chặt nhưng y thứ nhất là không sợ đau, thứ hai là nội tức dài lâu, thời gian dài bị bóp không thể hô hấp cũng không nguy hiểm tính mạng, chẳng qua cảm giác lạnh buốt trên cổ kia, làm y cảm thấy cực khó chịu.
Y chần chừ một chút, bèn đưa tay nhẹ nhàng đặt lên bàn tay lấy mạng ở yết hầu kia, sau đó chậm rãi nắm chặt. Y muốn ủ ấm bàn tay kia, ủ ấm bàn tay bất kể ôm thế nào, bất kể truyền công thế nào, chỉ cần một khi buông ra là sẽ lập tức lạnh ngắt đó.
E rằng y sẽ bị người kia giết chết, nhưng khoảnh khắc này, y chỉ muốn ủ ấm người kia.
Cảm thấy bàn tay trên cổ bỗng dưng chấn động một thoáng, sau đó đột nhiên tiêu đi phần lớn lực đạo.
Phó Hán Khanh được thông một hơi, rốt cuộc đã có thể hô hấp nói chuyện bình thường. Nhưng mà y chỉ mỉm cười, hai tay cùng nắm tay Địch Cửu, từ từ chà xát. Đồng thời ngưng mắt nhìn Địch Cửu, thanh âm cực khẽ cực khẽ hỏi: “Còn lạnh không?”
Khi Địch Nhất cao giọng cười to, kỳ thật Địch Cửu không hề như y tưởng tượng, sắc mặt khó coi, vẻ mặt khó kham.
Chỉ có người chưa từng thật sự chịu thương tổn nặng nề mới đi xấu hổ, người thật sự thương tâm há lại có tâm tư như vậy.
Tất cả khó kham, tất cả yếu đuối, tất cả bi thương, tất cả bất hạnh, trong cơn ác mộng phảng phất vĩnh viễn không thể tỉnh lại kia, đều đã trải hết rồi. Y đã nhìn hết trò hề vô lực của mình, khoảnh khắc tỉnh lại này, điều duy nhất ghi nhớ chỉ là vĩnh viễn không được để những người khác, nhìn thấy mình như vậy.
Cho nên mắt y thanh minh lãnh định, cho nên mặt y nghiêm nghị lạnh lùng, không ai có thể nhìn ra được bất cứ cảm xúc gì, mảy may tâm sự, không phải bởi y giỏi che giấu, không phải bởi lòng dạ y thâm sâu. Mà là vì y đã ép khuôn mặt máu thịt tạo nên biến thành mặt nạ gỗ đá, ép con ngươi ngưng linh hồn mình, làm như vật chết u ám.
Vô luận bất cứ bi hỉ thương lạc gì, mọi người chỉ có thể nhìn thấy một phiến lạnh băng như vậy. Vô luận bất cứ xuất động cảm thán gì, y có thể biểu hiện, cũng chỉ có lạnh băng như vậy.
Y cứ thế lạnh băng nhìn Phó Hán Khanh, lạnh băng siết chặt năm ngón tay, lạnh băng nghe Địch Nhất cười to càn rỡ, lạnh băng nhìn ánh mắt Phó Hán Khanh vẫn hàm chứa vẻ vui mừng kia.
Đôi mắt vì y tỉnh lại mà vui mừng đó, khuôn mặt vĩnh viễn không phòng bị y đó, nụ cười cho dù bị y chế chỗ yếu hại, phát lực thương tổn, cũng vẫn lộ ra với y như thế.
Nhưng mà, y thủy chung, tâm lạnh như băng.
Có thể cảm giác được ấm áp của da dưới ngón tay, có thể cảm nhận được sức sống mạnh mẽ kia trong mạch máu dưới ngón tay, có thể tưởng tượng sinh mệnh yếu ớt ra sao, chỉ cần năm ngón tay siết chặt sẽ giây lát mất đi, cũng đồng dạng có thể biết rõ ràng, người nọ cẩn thận không làm bất cứ hành động gì thương tổn y, cho dù bị y khống chế yết hầu, vẫn chẳng mảy may có ý đồ phản kích hoặc tự bảo vệ.
Lực lượng của y quá quá cường đại. Nếu y toàn lực vận công, chỉ sợ mình chẳng những không giết được y, thậm chí lập tức trọng thương đương trường…
Nụ cười lạnh lẽo trong lòng, không biết đang chế giễu Phó Hán Khanh hay là chính y.
Y sẽ không cảm động, y sẽ không yếu đuối. Y không tin bất cứ thiện ý nào, chỉ biết mặc sức lợi dụng và thương tổn.
Song, tay y không ngừng tăng lực, lại thủy chung chẳng thể chụp xuống.
Cho dù về sau vô số lần hồi tưởng, y vẫn cứ nói với mình, khoảnh khắc đó y bình tĩnh như băng tuyết, cuối cùng không phát cuồng mà hạ sát thủ, là bởi vì y vẫn còn một chút lý trí.
Chưa đến một khắc cuối cùng, không ai biết Phó Hán Khanh liệu có toàn lực phản kích hay không, chẳng ai lại ngu ngốc mà bó tay chờ chết.
Có Địch Nhất ngay đây, thật muốn giết Phó Hán Khanh, luôn là một phiền toái.
Tiểu Lâu phía sau Phó Hán Khanh quá mức đáng sợ, tuyệt đối không nên kết thù.
Giết Phó Hán Khanh, làm sao ăn nói với tổng đàn, tương lai bản thân y lại làm sao tiếp tục trong truy sát vĩnh viễn không ngừng nghỉ, mang tội danh phản giáo mà sống tiếp.
Tất cả các lý do mỗi một cái đều vô cùng đầy đủ, nhưng y lại thủy chung biết, lý do chân chính dường như không chỉ những điều này. Song, y cũng chẳng hề muốn tìm hiểu lắm.
Ngày hôm đó, khoảnh khắc đó, y chế gắt gao yết hầu Phó Hán Khanh, dưới khuôn mặt chẳng chút biểu cảm là ngàn vạn suy nghĩ thay nhau kéo đến, muôn vàn loại cảm xúc không ngừng nối tiếp.
Cả đời này, dường như chưa từng có ý niệm hỗn loạn như thế, cả đời này, dường như chưa từng có cảm xúc kịch liệt như thế, dầu rằng, cho dù dán sát mắt trước mặt y, cũng không thể nhìn thấy cơ trên mặt y có mảy may biến hóa.
Sau đó, hết thảy mọi thứ, tất cả rối rắm, tất cả hỗn độn, tất cả mâu thuẫn, tất cả tạp niệm, khoảnh khắc ấm áp phủ trên mu bàn tay kia, toàn bộ tan thành mây khói, trong đầu chỉ còn trống rỗng.
Ánh mắt y vẫn nhìn thẳng Phó Hán Khanh, song dường như qua rất rất lâu, y mới nhìn minh bạch đã xảy ra chuyện gì.
Tay phải của Phó Hán Khanh tư thế ôn nhu đặt trên bàn tay giết người kia của y, sau đó chậm rãi nắm chặt.
Nguyên lai, chỉ có khi tay y nắm lấy tay mình, mới phát hiện thân và tâm của mình, lại là lạnh băng như thế.
Nguyên lai, chỉ có khi ấm áp của y từ từ truyền sang cho mình, mới biết được, tất cả người và sự lạnh lẽo, đều không thể ức chế khát vọng ấm áp.
Địch Cửu kinh ngạc nhìn Phó Hán Khanh, nếu ngươi không chạm vào ta, phải chăng ta vĩnh viễn không biết lạnh lẽo là gì, cho nên cũng sẽ vĩnh viễn không thống khổ. Nếu ngươi không ủ ấm ta, phải chăng ta sẽ vĩnh viễn không khát cầu, cho nên cũng vĩnh viễn không cần chịu đựng nỗi khổ cầu không được.
Ý thức của y vẫn thanh tỉnh như trước. Ý chí của y vẫn cứ kiên định, nhưng mà tay y lại như đã không còn thuộc về y, phảng phất đã có ý thức của chính mình, chậm rãi buông ra.
Y nhìn Phó Hán Khanh không hề nóng lòng rút khỏi ngón tay y, mà là không hề cân nhắc đưa hai tay nắm lấy tay phải của y, chậm rãi chà xát, mà là hơi vui vẻ nhoẻn miệng cười, nhẹ nhàng hỏi y: “Còn lạnh không?”
Y lặng lẽ cắn răng, cho đến khi đầu lưỡi nếm được vị máu, y cơ hồ dùng hết tất cả lực ý chí bình sinh, mới có thể làm mình nhìn như không hề lưu luyến vùng thoát khỏi hai tay Phó Hán Khanh, vùng thoát khỏi ấm áp không hề để ý, không hề giữ lại chuyển hết cho y như thế.
Y nhảy xuống giường. Bỗng giật phắt tay lại, chắp gắt gao sau lưng, lạnh lùng hỏi: “Sao ta lại ở đây?”
Phó Hán Khanh vô tội nhìn y: “Vấn đề này hình như phải là ta hỏi ngươi chứ.”
Địch Cửu trầm mặc, y biết, trong lúc ý thức mơ màng gần như hỗn độn đó, là thân thể tự mình đi đến nơi này.
Phòng của mình, mỗi ngày chỉ lúc ngủ y mới đi về, thường xuyên bận bố trí các việc của đại yến, thường hay cả đêm không về ngủ. Mà phòng của Phó Hán Khanh, số lần mỗi ngày y bôn ba lui tới trước nay chỉ nhiều không ít.
Ác ý lôi y rời giường làm việc, xấu bụng quấy nhiễu giấc ngủ của y. Xách tai bức y tỉnh lại từ trong mộng, truy hỏi y chi tiết của cái gọi là diễn võ vận động hội, ngầm ôm tâm cơ sử dụng nhiếp hồn âm, luôn muốn có thể moi ra thêm mấy câu.
Dù là những ngày bận hơn khẩn trương hơn, y cũng chưa một ngày nào không đến bên này.
Cho nên khi ý thức của y vì mỏi mệt mà chìm vào hắc ám, khi tinh thần của y vì mệt mỏi mà vô lực duy trì, thân thể y tự giác đi đến nơi này, phảng phất lạnh lẽo hơn, nơi này đều có thể sưởi ấm, phảng phất mỏi mệt hơn, nơi này đều có thể nghỉ ngơi, phảng phất khổ nạn sâu hơn, nơi này đều có tiếng cười.
Phảng phất, nơi này, chính là… chính là… nhà.
Vô luận gió sương mưa tuyết, vô luận gian khổ mệt nhọc. Khi quá mệt mỏi, nơi quay đầu, có ánh đèn nhỏ như hạt đậu, đuổi sạch tăm tối, có một cánh cửa, sau khi lùi ra, liền được thả lỏng hoàn toàn.
Cho nên y đến nơi này, cho nên y ngủ thật bình yên, cho nên y thả lỏng một phân kiên trì cuối cùng, một tia cảnh giới cuối cùng, mặc mình ở bên cạnh người kia, trầm trầm thiếp đi, không suy xét liệu có thể có lúc tỉnh lại.
Địch Cửu lẳng lặng nhìn Phó Hán Khanh, trong đôi mắt vì hiểu rõ mà dần dần lộ ra vẻ tuyệt vọng như tử tịch, dù là khuôn mặt như gỗ đá vô hồn cũng dần dần lộ ra vẻ xanh xám. Sau đó, y hờ hững quay đầu, rảo bước rời đi, trở tay đóng sầm cửa phòng, dùng sức quá lớn, cả cánh cửa trong khoảnh khắc đã bị chấn thành ba mảnh.
Phó Hán Khanh lăng lăng nhìn cánh cửa quang vinh tuyên bố hi sinh vì nhiệm vụ kia của mình, thoáng mù mờ. Y chỉ thấy người ta liên tiếp gặp ác mộng, hảo tâm hảo ý vỗ về một chút, y chỉ cảm thấy bàn tay bóp yết hầu kia quá lạnh, muốn ủ ấm một chút, cổ của mình cũng được dễ chịu hơn, Địch Cửu có đến mức phải tức giận quá vậy không? Sắc mặt vừa nãy đó thật là hù chết người luôn.
Địch Nhất lúc này cũng dần thở hòa hoãn lại, vịn bàn miễn cưỡng xem như đứng vững, thanh âm khàn khàn, ho khan hai tiếng, ánh mắt dõi ra ngoài phòng.
Dường như đã xảy ra chuyện gì đó, bất quá…
Y khe khẽ thở than trong lòng, y của giờ này ngày này không còn tâm tình tùy ý khi xem kịch vui ngày xưa nữa.
Có biến hóa, với y là giải thoát, với một người khác chỉ sợ lại là tai nạn thôi.
Ánh mắt y thong thả nhìn ngoài phòng, nhất thời xuất thần, thân ảnh Địch Cửu đang đi như bay kia rốt cuộc không còn trông thấy.
Địch Cửu ra khỏi cửa phòng, rảo bước như bay, đi xa lắm mới đứng lại. Chân vừa dừng bước, liền không nhịn được cảm thấy ớn lạnh.
Thời tiết Đới quốc dường như rất lạnh. Vừa còn trong gian phòng ấm áp, vừa còn trên chiếc giường ấm áp, vừa còn cùng một người khác thân kề thân tay cầm tay, hiện tại đột nhiên cô đơn một mình, rời khỏi phòng ốc có thể tránh gió che mưa, một mình đi dưới thương vũ vắng vẻ, lạnh, là chắc chắn thôi.
Y thoáng mê loạn nghĩ, cơ hồ đưa tay ôm mình theo bản năng.
Khi người ta cô độc, khi người ta lạnh giá, khi người ta vô trợ, luôn sẽ không khỏi muốn làm động tác này, phảng phất ôm chặt mình như thế là có thể có được một chút ấm áp. Phảng phất ôm chặt mình như thế, sẽ như được một người có thể sóng vai nắm tay ôm lấy vậy.
Song, tay y giơ đến giữa không trung, chợt tỉnh ngộ mình đang làm gì, mười ngón cứng đờ thoáng duỗi gập hai lần, sau đó chầm chậm, giống như thân thể đang không ngừng chống lại ý chí, một tấc một tấc, khốn khổ chống cự rồi lại như không thể không lui mà buông xuống.
Thấp thấp thoáng thoáng, phảng phất có một thanh âm bi ai kêu gào dưới đáy lòng, song y đã quyết định không lắng nghe nữa.
Thiên địa này lạnh hơn, cũng phải bức bách mình thích ứng, vĩnh viễn không được để mình ham mê ấm áp, vĩnh viễn không được để mình quen với việc được người ôm, thậm chí không thể được chính mình ôm. Bởi vì…
Điều đó sẽ mang đến tai nạn còn đáng sợ hơn địa ngục.
Mà hiện tại, mình đã thân trong địa ngục.
Y cười lạnh lùng, ngửa đầu nhìn trường không vắng lặng, ánh dương mãnh liệt như thế, chiếu lên người vẫn không có độ ấm.
Y cứ đứng một mình như thế bao lâu, không biết.
Y cứ như vậy, ngửa đầu ngóng nhìn thái dương, ngay cả mắt cũng chưa từng chớp một thoáng đã bao lâu, không biết.
Y biết chính là, khi tiếng Tề Hạo vang bên tai, đôi mắt y bởi vì nhìn thẳng ánh dương gay gắt trong thời gian dài mà khuôn mặt Tề Hạo mơ hồ không thấy rõ.
“Thiên vương, thuộc hạ và mọi người đã thương thảo ra rất nhiều chủ ý. Bất quá, trong đây cũng còn mấy chỗ tranh chấp…”
“Ngươi phái người chuẩn bị một chút, ta và giáo chủ phải rời khỏi nơi này tuần tra các phân đàn khác ngay trong đêm.” Căn bản không có lòng dạ nghe ông ta nói, Địch Cửu chỉ phân phó nhàn nhạt.
Tề Hạo ngẩn ra: “Thiên vương, chuyện trước mắt…”
“Chuyện trước mắt, có ông là được rồi.” Địch Cửu nói nhàn nhạt “Ta và giáo chủ không nên ra mặt quá nhiều. Chúng ta ra đây là tuần tra phân đàn, phân đàn bản địa phát triển rất tốt, nguy cơ trước mắt cũng đã giải trừ toàn bộ, ta và giáo chủ không nên lưu lại nữa.”
Tề Hạo ngạc nhiên, cải cách đủ để ảnh hưởng cả võ lâm trước mắt kia sắp sửa bắt đầu, hai vị khởi xướng này lại muốn rút khỏi, tất cả đường đi nước bước, tất cả quy định, tất cả phân tranh, tất cả quy tắc chi tiết về sau đều phải do ông ta tự mình mày mò làm.
Lời giữ lại ở ngay bên miệng, rốt cuộc vẫn không thể nói ra. Phân đàn Võ Dương làm tốt hơn, dù sao cũng chỉ là một phân đàn. Đoàn người giáo chủ dừng lại ở đây đã hơn một tháng, trước mắt không còn nguy hiểm nan cục, nếu giữ lại nữa thì có vẻ như các đệ tử phân đường phân đàn là phế vật cả.
Ông ta là người mưu sự lão thành, không hay phô trương, lại có thể hiểu rõ nỗi khổ việc đoàn người Địch Cửu rời đi trong đêm, cho nên không mở miệng yêu cầu Địch Cửu ở đến ngày mai cũng tiện cho họ có đủ thời gian phong quang tiễn đưa.
Tâm niệm vừa động, ông ta trịnh trọng hành đại lễ tôn kính cấp trên, cung kính đáp lời.
Ban đêm, Địch Cửu dẫn Phó Hán Khanh và đoàn người tổng đàn rời khỏi Võ Dương, tuần tra các phân đàn khác của Đới quốc. Một đoàn người khoái mã thuyền nhẹ, đi thẳng một mạch, trong vòng nửa tháng đã tuần khắp các phân đàn Đới quốc.
Mà quốc gia kế tiếp sắp sửa phải đi là…