CHƯƠNG 44 QUYỂN 3: TỰ TƯ TỰ LỢI
Địch Cửu yêu cầu rời thành Võ Dương ngay trong đêm, chính là vì ẩn náu hành tung.
Y và Phó Hán Khanh như sao chổi danh tiếng bỗng nhiên vụt sáng, tất sẽ trở thành đối tượng chú ý của thế lực các phương.
Nhân hiện giờ phần lớn mọi người đang chuyên tâm nghiên cứu hội diễn võ kia, y mới có thể cùng đám người Phó Hán Khanh lặng lẽ biến mất trong phạm vi chú ý của nhân sĩ các phương, những người khác muốn tra xét hành tung của họ nữa, sợ cũng không dễ.
Muốn có được địa vị tôn quý, phải bảo trì siêu nhiên, thần bí thích đáng, cùng với không biểu hiện ra quan hệ quá thân mật với bất cứ thế lực nào, đều là quan trọng.
Chỉ có không chạm đến lợi hại của người khác, người khác mới không xem ngươi là kẻ địch.
Với bên ngoài mà nói, họ chẳng qua là khách qua đường có tình đồng môn với Tề Hạo, sẽ không tham gia sâu hơn vào hoạt động của Chấn Vũ võ quán, lúc này mới có thể từ một phương diện khác, trợ giúp nhiều hơn cho Chấn Vũ võ quán.
Đoàn người họ rời đi ngay trong đêm, để đánh lừa tai mắt, Tề Hạo lại âm thầm an bài bảy tám nhóm nhân mã, hóa trang thành bộ dáng của họ, đi bốn phía, từ đó dẫn đi phần lớn lực chú ý của người giang hồ. Bảo đảm họ có thể an an tĩnh tĩnh, không bị quấy nhiễu mà tuần tra tứ phương.
Vốn Tề Hạo là đường chủ Đới quốc phải đồng hành theo họ, nhưng lúc này chuyện phát sinh ở phân đàn Võ Dương, với cả võ lâm, cả Đới quốc đều có ảnh hưởng cực lớn, Tề Hạo nhất thời không cách nào phân thân, chỉ đành phái Thư Phóng theo đồng hành.
Lần viễn hành này, họ vẫn khoái mã thuyền nhẹ, ngày đêm lên đường. Bất đồng là, Địch Cửu vô cùng dễ nói chuyện, y cho phép Phó Hán Khanh có một cỗ xe ngựa có thể ngày đêm ngủ ngon, chỉ do hai gã đệ tử luân phiên đánh xe ngựa chạy như bay.
Địch Cửu dọc đường cũng chưa hề quấy rầy giấc ngủ của Phó Hán Khanh, Phó Hán Khanh thích ngủ bao lâu thì ngủ, ngủ chán thì ăn, ăn no lại ngủ, ngay cả đám đệ tử sùng bái Phó Hán Khanh như thần tượng cũng phải hơi không nhìn nổi, khó được Địch Cửu từ đầu chí cuối chẳng nói câu nào.
Trong cả hành trình, y thậm chí chưa nghiêm túc nhìn Phó Hán Khanh một lần, hoặc nói một câu với người kia.
Phân đường Đới quốc vốn là phân đường tốt nhất Tu La giáo, thuộc hạ mấy chỗ phân đàn, phần lớn lo liệu phong sinh thủy khởi, khá là đắc thế. Cho dù vốn cũng có chút mâu thuẫn, có mấy cừu gia, sau đại yến ở Chấn Vũ võ quán, đại hào các phương võ lâm Đới quốc đều trăm miệng một lời phản đối tư đấu, đồng tâm hiệp lực phải làm diễn võ hội gì đó. Tin tức giây lát truyền khắp giang hồ, đâu còn người nào dám chính diện phản đối làm chuyện ngược lại với các đại nhân vật toàn võ lâm.
Vì thế phân đàn các nơi gió êm sóng lặng, không phát sinh bất cứ sự cố gì. Tương đối, Địch Cửu cũng thập phần thoải mái, chỉ cần làm xong chuyện nên làm là có thể khởi hành rời đi.
Lần này tuần tra các phương, thái độ của y lại khác thường, không còn lấy cả núi công sự đến quấy rầy Phó Hán Khanh, tất cả sự vụ đều tự mình xuất đầu, một mình gánh vác, im lặng xử lý mọi sự tình đến mức tốt nhất, đám người trên dưới đều phục lăn, sau đó lại im lặng khởi hành đi đến chỗ tiếp theo.
Y biến thành lặng lẽ không lời, cần lao làm việc như vậy, trong mắt người bên cạnh, ít nhiều có chút hiềm làm mất quyền lực của giáo chủ. Phó Hán Khanh lại hiếm khi được nhàn nhã hạnh phúc như thế, cả ngày ăn ăn ngủ ngủ, rất đỗi vui vẻ, về phần biến hóa trên người Địch Cửu, y chẳng có rảnh rỗi mà đi để ý.
Chỉ là các đệ tử đi theo, bởi vì sự thay đổi của Thiên vương mà cảm thấy không khí ngày càng áp lực.
Thiên vương trước kia cũng không tùy tiện nói cười, nhưng chưa bao giờ trầm mặc kiệm lời như hiện tại, cho dù là hạ mệnh lệnh, cũng vĩnh viễn chỉ dùng câu chữ ngắn gọn nhất.
Thiên vương trước kia cũng ít khi vui vẻ, nhưng chưa bao giờ như bây giờ, trên khuôn mặt lạnh lùng vĩnh viễn chỉ có một loại biểu tình như gỗ, luôn khiến người hoài nghi rằng đó không phải khuôn mặt bằng máu thịt, mà là một cái mặt nạ làm từ đá.
Thiên vương trước kia chưa từng khách khí với giáo chủ, nhưng chưa bao giờ giống như bây giờ, hoàn toàn nhìn mà không thấy. Mỗi ngày chỉ chuyên tâm lên đường, tới nơi thì chuyên tâm làm việc, từ đầu chí cuối chẳng hỏi giáo chủ một câu, chẳng nhìn thẳng giáo chủ một cái, chẳng chính diện nói với giáo chủ một lời.
Đã xảy ra chuyện gì? Không ai biết, nhưng mỗi người đều bị khí tức lãnh túc tỏa ra từ trên người Địch Cửu ảnh hưởng, cho dù là người bình thường hoạt bát nhất cũng trở nên trầm mặc, mọi người đều chỉ biết cắm đầu lên đường, vùi đầu làm việc, ngay cả một câu chuyện phiếm cũng không dám mở miệng.
Tuy rằng không ai nói gì, nhưng phần lớn đều vô hạn hoài niệm quãng thời gian Thiên vương hô to gọi nhỏ giáo chủ hạnh phúc trước kia, tuy nói Thiên vương nổi giận, luôn sẽ dọa mọi người sợ mất mật, nhưng dù sao vẫn tốt hơn chán bầu không khí nặng nề như chết hiện tại.
Trong đội ngũ người duy nhất trì độn đến mức không cảm thụ được biến hóa quanh thân, chỉ vui mừng gần đây ngủ được yên vui hơn trước kia rất nhiều, đương nhiên chỉ có mình Phó Hán Khanh.
Y tỉnh lại trong cỗ xe ngựa lắc lư lao băng băng không ngừng, lười biếng vươn vai, híp mắt kéo chăn, mơ mơ màng màng nghĩ, thời gian gần đây sống an nhàn như vậy, liệu có phải cuộc sống sâu gạo triệt để y vẫn chờ mong rốt cuộc đã giáng xuống.
Người duy nhất ngồi chung trong xe ngựa với y là Địch Nhất nhìn dáng vẻ khi chợt tỉnh vừa mơ hồ vừa thỏa mãn, như con mèo vừa mới tỉnh ngủ này của y, không khỏi mỉm cười, thuận tay tháo túi nước trên lưng đưa đến bên miệng y.
Hiếm khi Phó Hán Khanh đại mộng tỉnh lại, thanh tỉnh tiến vào thế gian trong thời gian ngắn, y uể oải chẳng buồn nhổm dậy, chỉ thoáng ngẩng đầu dựa tay Địch Nhất uống nước.
Địch Nhất mắt hàm ý cười, dùng tay trái giúp y kéo cao gối, để y có thể thoải mái hơn một chút.
Trước kia y chỉ âm thầm làm hộ vệ bài trí, chỉ hờ hững đứng xem mọi việc hay ho, chưa bao giờ biết hầu hạ Phó Hán Khanh như thế này.
Nhưng Phó Hán Khanh cũng không hề cảm thấy ngạc nhiên, tự nhiên tiếp nhận sự chăm sóc của y. Giống như được người săn sóc thân cận như thế, là việc bình thường nhất, lại giống như họ vốn chính là hai người cực thân cận, tư thế như vậy, chăm sóc như vậy, vốn là việc cực tầm thường.
Cũng may Địch Nhất bao lâu nay đã có hiểu biết cực sâu sắc đối với Phó Hán Khanh, bằng không thật sự sẽ bởi vậy mà sinh ra ý tưởng đặc biệt gì.
Mà hiện tại, y chẳng qua là thầm thở dài trong lòng. Phó Hán Khanh nói trắng ra, bất quá là siêu lười kiêm không tự trọng, đối với nhận ân huệ chiếu cố của người khác, trước nay đều phóng khoáng thản nhiên đến mức hơi quá. Chỉ cần bản thân y có thể khỏi phải làm việc mà ăn uống không lo, lại thêm có thể ngủ ngon, là y chưa bao giờ suy nghĩ mấy vấn đề như phụ lòng, áy náy, xấu hổ này nọ, càng không thể có mấy phản ứng khách khí, bất tiện, không quen như vậy.
Y tựa tiếu phi tiếu nhìn Phó Hán Khanh: “Gần đây sống thoải mái quá nhỉ?”
“Đúng vậy.” Phó Hán Khanh uống nước xong, thở một hơi, ngoác miệng cười chẳng biết là ngây thơ, hay là ngu ngốc.
“Ngươi sống rất tốt, nhưng những người khác, hình như sống rất không thoải mái.”
“Có hả?” Phó Hán Khanh mù tịt “Mọi người không phải đều tốt, Địch Cửu hiện tại cũng không thường xuyên nổi giận nữa. Hẳn là cuối cùng đã nghĩ thông, tâm tình khoái trá rồi.”
Địch Nhất trợn trắng mắt, mỗi ngày đanh mặt như người chết, lời nói ra một chữ chính là một tảng băng, nếu đây mà cũng tính là tâm tình khoái trá, vậy nhận tri của Phó Hán Khanh với khoái trá thật là khác hẳn người thường.
Phó Hán Khanh hơi chột dạ rờ mũi, ừm à một hồi, lúc này mới nhỏ giọng hỏi: “Chẳng lẽ y hiện tại ngày ngày im lặng, so với trước kia luôn nổi giận lại càng không khoái hoạt hơn à?”
Địch Nhất thở dài, xem ra người này cũng không phải là thật sự hoàn toàn trì độn, cảm giác nên có y vẫn phải có, chỉ là lười suy nghĩ thôi. Người này thật sự lười cực kỳ. Rõ ràng người không ngu, nhưng mọi chuyện chỉ cần không đụng đến nguyên tắc chuyện không đúng đó của y, trên cơ bản y chưa bao giờ động não suy nghĩ. Bởi vậy có lúc sẽ lập tức khôn khéo hù chết người, nhưng phần lớn thời gian chỉ như một tên đần.
“Giáo chủ, ngươi phải biết, Thiên vương không khoái hoạt, cực kỳ không khoái hoạt. Ngươi có hy vọng làm cho y khoái hoạt một chút không?” Địch Nhất mỉm cười, ngữ khí hơi giống như đang lường gạt một con mèo nhỏ mơ hồ.
Phó Hán Khanh chăm chú nghĩ nghĩ, may mà Địch Cửu giúp y xuất đầu chịu nạn, việc khổ việc mệt gì đó không nói hai lời đều trùng phùng phía trước. Nếu mình nhìn y ngày ngày không khoái hoạt, việc này hình như cũng hơi không nói được. Thế là bèn nghiêm túc gật gật đầu: “Muốn.”
Địch Nhất gật đầu, cười nói: “Kỳ thật nếu nghĩ cách, làm cho hết thảy khôi phục như cũ, y vẫn như trước kia, can hỏa quá thịnh thường xuyên tìm ngươi kiếm chuyện, có lẽ đoàn người chúng ta đều có thể thở phào.”
Phó Hán Khanh thoáng nhíu mày, nhỏ giọng hỏi: “Y mất hứng, chỉ là mất hứng, không có hậu quả gì nghiêm trọng hơn chứ?”
“Đương nhiên.” Địch Nhất cười nói “Y còn chưa đến mức vì tâm tình không tốt mà đi tự sát, nếu có ai muốn nhân lúc tâm tình y không tốt để chiếm tiện nghi, cũng nhất định là tự tìm phiền toái.”
Nếu Địch Nhất nói với Phó Hán Khanh, tâm tình Địch Cửu mà còn không tốt như vậy nữa, không chừng sẽ đi đời nhà ma, hoặc là kết cục cực thảm, căn cứ nguyên tắc không thể thấy chết không cứu của Phó Hán Khanh, vất vả hơn cũng phải nghĩ cách.
Nhưng hiện tại Địch Cửu chẳng qua mất hứng thế thôi, vì làm y vui vẻ, mình liền vứt bỏ năm tháng nhàn nhã như thần tiên, có ăn có uống có ngủ, có phong cảnh để xem dọc đường, còn có người hầu hạ trước mắt, mà trở lại tháng ngày khổ nạn trước kia, vừa ngủ là bị đánh thức, mỗi lần ngủ đều phải kéo căng một sợi dây trong đầu, đề phòng bị Địch Cửu dùng thiên ma âm quấy rầy, vấn đề này thì hơi phiền lòng.
Hoặc giả căn bản không tính là phiền lòng, bởi Phó Hán Khanh chẳng hề đấu tranh tư tưởng gì sất, nói ngay: “Ta không cần.”
Y lớn tiếng trả lời, trợn to đôi mắt thoạt nhìn cực thuần khiết: “Không giúp y, y sẽ mất hứng, giúp y, ta sẽ mất hứng. Tại sao ta phải vì làm y cao hứng mà khiến mình mất hứng.” Y hết sức buồn bực nhìn Địch Nhất, không rõ vì sao trong mắt người khác, mình lại chính là loại nhân vật vĩ đại biết quên mình vì người đó.
Địch Nhất không ngờ y cự tuyệt thẳng thừng dứt khoát như vậy, chợt ngẩn ra, lại thấy Phó Hán Khanh nói xong còn như chỉ sợ mình sẽ bắt buộc y, kéo chăn gắt gao trùm kín đầu, lấy tư thái cực ấu trĩ này để cự tuyệt câu thông thêm một bước.
Địch Nhất ngẩn ra hồi lâu chưa hoàn hồn, người này có thể vì không để một thuộc hạ tự hại mà mặc cho tay mình bị xuyên thủng, có thể vì ngăn cản Địch Cửu giết người mà chịu khó ngược gió xuất đầu một cách hiếm thấy, nhưng không chịu vì người bên cạnh khoái lạc một chút mà ngủ ít một chút.
Y sửng sốt cả buổi, nhìn cái tên ấu trĩ cuộn tròn trong chăn, tuyên bố kháng cự, cuối cùng vẫn cười rộ lên.
Hóa ra Phó Hán Khanh chẳng phải một người nhân hậu vạn sự từ bi, cũng sẽ có lúc ích kỷ lãnh khốc, nhận tri này lại làm y bỗng thoải mái không hiểu.
Y vừa cười vừa nhìn hình người cuộn tròn trong chăn kia, thoáng có suy nghĩ mâu thuẫn.
Y rốt cuộc là người như thế nào đây?
Có lúc y có thể như Phật Đà cứu khổ cứu nạn, thậm chí hy sinh bản thân để bảo toàn người khác.
Thế thì liệu có phải, có lúc y cũng có thể như ác ma, tuyệt đối lãnh khốc, tuyệt đối vô tình, hết thảy chân tình chí ái của nhân gian đều không thể đả động y, hết thảy bi hoan ly hợp trên đời, đều chẳng cách nào xúc động y.
Tâm tư ngẩn ngơ một hồi, rồi lại lập tức thanh minh. Y lắc đầu, đương nhiên không thể. Phó Hán Khanh vĩnh viễn ngốc nghếch chỉ mải mê ngủ đó ư? Phó Hán Khanh giải cứu tất cả ảnh vệ, lại mù tịt chẳng biết kể công đó ư? Phó Hán Khanh vì giảm bớt giết chóc mà trù tính ra diễn võ hội, hành động vĩ đại chưa từng có đó ư? Lạnh lùng, vô tình, những chữ như vậy, căn bản không thể liên hệ cùng y.
Địch Nhất lại ra sức lắc đầu, vì ý tưởng kỳ dị trong nháy mắt của mình mà cảm thấy buồn cười, lại không ý thức được, từ sau khi bỗng nhiên sinh ra ý niệm như vậy, tiếng cười của y như bị cương đao chặt đứt, không còn vang lên nữa.