CHƯƠNG 270: ĐAU HAY KHÔNG ĐAU
Phương Khinh Trần cười.
Ngươi nói sớm nói muộn lại có gì khác biệt. Lựa chọn của Phương Khinh Trần ta, liên quan gì đến Tần Húc Phi ngươi.
Một đời lại một đời, y rất nghiêm túc nói với tất cả những người biết chuyện, ta bị thương. Thế mà bên cạnh chẳng có một ai tin y, hiểu y, mỗi người đều dùng ngữ khí châm chọc khiêu khích nói y tự làm tự chịu, nói y độc ác tàn nhẫn…
Một người đã thương tổn người khác, vốn cũng chẳng có tư cách kêu khổ.
Thế nhưng tên đần này lại cảm thấy tất cả những cực đoan điên cuồng, tất cả những tự làm tự chịu của mình, đều là lỗi của Tần Húc Phi y?
Y nghĩ y là ai, y nghĩ, cho dù y nói một phen kia, lại có thể thay đổi được gì?
Ngực không dưng đau nhói, bảy trăm năm tuế nguyệt, moi tim đâu chỉ là một lần. Khi y bình tĩnh, từ từ giết chết mình, khi y lãnh tĩnh, châm ngọn lửa đốt cung điện, khi y cơ hồ là hờ hững, ngăn trước mũi kiếm lạnh lẽo… làm sao không lạnh lùng xé toang ***g ngực, moi ra một trái tim từng nóng hổi, từng đập kịch liệt!
Chỉ là từng chút từng chút, lạnh rồi, giá rồi, cũng liền chết lặng, cũng liền không còn cảm giác nữa.
Song khoảnh khắc này, người này chỉ dùng tay nhẹ nhàng đặt lên vết thương mấy đời mấy kiếp mỗi một lần đều chưa từng may mắn thoát khỏi này, y liền đau nhói, phảng phất hết thảy đau khổ tích lũy suốt bảy trăm năm qua, khoảnh khắc này hoàn toàn bùng nổ, phảng phất một lần lại một lần, y hờ hững cười, bình tĩnh đối diện, khoái lạc chơi điện tử, cùng đám bạn học đấu võ mồm như thể chưa từng xảy ra chuyện gì, hết thảy mất mát bàng hoàng nhìn như có thể rất dễ dàng dằn xuống, khoảnh khắc này đã hoàn toàn mất khống chế.
Ngực đau như tiên như giảo. Thì ra bất kể mấy đời mấy kiếp, bất kể đã đổi mấy cơ thể, bất kể bề ngoài gọn gàng nhẵn nhụi như thế nào, vết thương kia một mực, một mực, ở nơi tối tăm không một ai thấy, sinh mủ từng chút, thối rữa từng chút, từng chút, từ từ phá hủy tất cả sinh cơ, tất cả sức sống của y.
Nhưng mãi đến khoảnh khắc này, nó mới lộ ra bộ mặt dữ tợn kia, dưới ánh mặt trời sáng rực.
Y không phải Phương Khinh Trần kiêu ngạo quật cường, vĩnh viễn không cúi đầu, vĩnh viễn không nhận sai kia.
Trong xương cốt y yếu ớt, buồn cười, thất ý, cô đơn, không hề khác biệt với tất cả phàm nhân.
“Đau không…” Thanh âm kia hàm hàm hồ hồ, gần như không nghe rõ.
Phương Khinh Trần cười khẩy, y thất ý, y đau khổ, lại liên quan gì đến người khác, lại nào cần người khác đến lắm mồm, quan tâm thừa thãi.
“Ta đau lắm…” Tần Húc Phi chầm chậm thu tay, đặt lên ngực mình: “Khinh Trần, ta không kiên cường như ngươi, không quyết tuyệt như ngươi, ta không như ngươi… Ta kém quá xa. Ta tự tay giết chết thân nhân, cho dù hiểu được đây là cần thiết, ta vẫn đau đến ngày đêm không yên. Ta biết đây là yếu đuối ngu xuẩn, đáng khinh đáng cười, nhưng mà ta vẫn biết đau. Khinh Trần… Ngươi cũng đau chứ, một đời lại một đời, tất cả những chuyện vì ngươi mà phát sinh. Ngươi cũng giống ta, chưa từng một khắc nào quên đi nhỉ. Tất cả máu tươi và chết chóc, ngươi cũng giống ta, trước nay chưa từng buông ra nhỉ…”
Y lẩm bẩm, hai người đều không biết đây có phải là lời say mê loạn hay không.
Phương Khinh Trần kinh ngạc nhìn Tần Húc Phi, rốt cuộc không thể nói gì nữa.
Y tưởng người kia hỏi y, là hết thảy thất ý thương tổn từng có đau hay không. Nhưng hóa ra người kia lại hỏi y…
Từng thương tổn người thiên hạ, ngươi có đau không?
Một đời lại một đời, bạn học, giáo sư, cho dù là Tiểu Dung khoan dung nhất, cũng chỉ trích y thủ đoạn quá độc ác, cho dù là A Hán mọi sự đều chẳng hề gì, cũng phải dùng ánh mắt không tán đồng lắm mà nhìn y.
Thế nhưng đây là lần đầu tiên có người hỏi y, thương tổn người khác, ngươi lại có đau không?
Chỉ có người kỳ thật với hết thảy đều nửa biết nửa hiểu này, nhẹ nhàng hỏi y.
Đau không, thương tổn người khác, đau không?
Đương nhiên không đau. Sao có thể đau được? Nếu như biết đau, vì sao còn hết lần này đến lần khác, mắt cũng không chớp, di họa thiên hạ.
Tần Húc Phi, chỉ có đồ ngu ngốc như ngươi, mới vì khổ nạn của người khác mà bi thống. Mà ta để ý trước nay đều chỉ là bản thân ta. Nếu như thế giới này không thể làm ta khoái lạc, ta sẽ hủy thế giới này, lại ngại gì?
Ngơ ngác nhìn y rất lâu, mới có thể gian nan nói ra miệng: “Thà bảo ta phụ thiên hạ, không thể để người thiên hạ phụ ta. Ta vì sao phải đau?”
Tần Húc Phi dùng ánh mắt say lờ đờ biết đâu còn thanh minh hơn bất cứ ai kia mà nhìn y, sau đó mỉm cười.
“Khinh Trần, ngươi không phải vì bản thân ngươi mà hủy diệt người thiên hạ, ngươi chỉ là không chịu vì người thiên hạ mà ủy khuất bản thân ngươi. Ta vĩnh viễn không có sự quyết tuyệt và kiêu ngạo của ngươi, nhưng mà ta biết, ta sẽ mãi hâm mộ sự không chịu thỏa hiệp của ngươi, thuần túy tuyệt đối của ngươi, tùy tâm tận tình của ngươi, bởi vì…”
Ngực chợt đau nhói, làm một câu của y rốt cuộc không thể nói tiếp, đưa tay che miệng, phun ra một búng máu, y khẽ cười một tiếng, vừa rồi tâm mạch bị trúng chưởng lực, bị thương quả nhiên không nhẹ.
Phương Khinh Trần hờ hững nhìn y thương nặng hộc máu, hờ hững nói: “Chết đến nơi rồi, còn chỉ biết nói mấy lời nhàm chán?”
Tần Húc Phi ngẩng đầu nhìn Phương Khinh Trần, có lẽ là say quá, có lẽ là nội thương phát tác, người trước mắt diện mạo đều không rõ ràng lắm: “Ngươi sẽ không đâu.”
“Sẽ không giết ngươi?” Phương Khinh Trần cực xem thường sự tự tin buồn cười của y.
“Sẽ không giết ta thế này, không phù hợp phong cách của ngươi. Ngươi đối với người coi trọng, trước nay đều là giết người không thấy máu…”
Phương Khinh Trần hơi nén giận: “Ngươi đáng để ta coi trọng?”
“Đáng chứ!” Mặc dù hết thảy trước mắt dần dần mơ hồ, Tần Húc Phi lại ưỡn ngực, tự tin mà rõ ràng đáp ra hai chữ này, khiến sắc mặt Phương Khinh Trần vốn đã tái nhợt cũng phải hơi xanh.
Tần Húc Phi lúc này mới nở một nụ cười, chậm lại câu chuyện: “Cho dù ta không so được với mấy người kia…” Y khẽ cười khổ một tiếng: “Ngươi muốn giết ta, dù sao cũng không đến mức động thủ khi ta đã uống ngà ngà. Dù sao cũng nên chờ ta tỉnh, cùng ta minh đao minh thương đánh một trận chứ. Hiện tại, ta thứ nhất đã uống rượu, thứ hai đã bị thương, thứ ba còn là ngươi làm ta bị thương, cho nên ngươi phải phụ trách…”
Mặc dù y không nhìn rõ, đương nhiên cũng có thể tưởng tượng sắc mặt Phương Khinh Trần giờ khắc này khó coi cỡ nào. Nghĩ nghĩ, liền cảm thấy hơi khoái hoạt mà cười rộ, nhưng thân mình vẫn loạng choạng, rốt cuộc không gượng được ngồi phịch xuống.
Phương Khinh Trần mặt lạnh như sương, ngón tay cũng điểm xuống.
Tuy nói không nhìn rõ, Tần Húc Phi vẫn nghe thấy tiếng gió, cũng phát hiện thế tới, nhưng không có ý tránh né, chỉ nhẹ nhàng kêu một tiếng cuối cùng: “Khinh Trần…”
Chẳng kịp nói nhiều hơn, chỉ lực kia đã điểm trúng huyệt ngủ. Thân thể y hơi run một chút, dựa ra sau, ánh mắt Phương Khinh Trần vẫn không hiểu rốt cuộc là say hay tỉnh táo, cuối cùng nhắm lại.
Y an tĩnh lại, trong lòng Phương Khinh Trần thì vô luận thế nào cũng không thể bình tĩnh.
Thật nên một chưởng giết quách người này, thế nhưng lựa chọn cuối cùng, chung quy vẫn chỉ là điểm ngã cho xong chuyện.
Tần Húc Phi hiện tại, ý say đã gần như tuôn lên toàn bộ, còn để y tiếp tục mê loạn như vậy, trời biết còn nói ra bao nhiêu lời làm người phiền lòng, hơn nữa tâm mạch y bị thương, cần nghỉ ngơi, mà không phải tiếp tục dây dưa hồ đồ như vậy.
Phương Khinh Trần thở dài.
Thôi, y nói đúng. Cho dù muốn giết y, cũng nên chờ y tỉnh rượu, thương khỏi rồi, mọi người buông tay liều một trận mới vui sướng vừa ý.
Y lặng lẽ đứng một hồi, rốt cuộc cũng chậm rãi ngồi xuống.
Ngồi đối diện Tần Húc Phi, nhìn ánh trăng như thế, hồ lạnh như thế, tâm tình hỗn loạn.
Người trong Tiểu Lâu, từ khi vào đời đến nay, chưa bao giờ bị nhìn lén chân tướng đến mức này, rốt cuộc nên ứng đối như thế nào, hoàn toàn không có tiền lệ để theo, cho nên cả Phương Khinh Trần cũng hơi mê mang.
Hơn nữa, người này lại cổ quái như thế, không hợp lẽ thường như thế.
Nhìn thấu chân tình đến nước này, lại không truy hỏi lai lịch của y. Không quan tâm y là người là quỷ hay là yêu, thậm chí… thậm chí không có lấy dù là một chữ nửa câu trách cứ và khinh thường với hết thảy y từng làm.
Không phải y cực kỳ có tinh thần trọng nghĩa, cực kỳ có lòng đồng tình sao? Sau khi đã biết sự thật, không phải nên nghĩa chính từ nghiêm chỉ trích mình sao.
Ngay cả trong Tiểu Lâu, những “thần linh” cao cao tại thượng, phần lớn coi thế nhân như sâu kiến đó, nhàn rỗi vô sự cũng luôn lải nhải chế giễu trách cứ y vài câu, để bày ra sự nhân từ thương xót của họ.
Tại sao, tại sao, tên đần này, lại chỉ hỏi y có đau không, hỏi một người làm ác, làm ác… có đau không?
Phương Khinh Trần chầm chậm vỗ ngực, từng chút từng chút, nỗi đau xoáy tim gan, mấy đời mấy kiếp, hôm nay, y mới có thể chân chính cảm thụ.
Bảy trăm năm qua, tất cả kiêu ngạo, tự phụ, quật cường, cố chấp đều tiêu tan hết, thật sự là, đau lắm, đau lắm…?
Nhưng mà, Tần Húc Phi, ta cho dù đau, cũng là vì bản thân, chưa từng vì thiên hạ thương sinh.
Ngươi nói ta chỉ không chịu vì người thiên hạ mà ủy khuất bản thân ta?
Thế thì với bách tính Tần quốc? Đối với tất cả những người Tần, người Yên, người Vệ, người Ngô, rồi cả người Trần chết trên chiến trường? Ta làm lại là vì sao?
Tần Húc Phi, ngươi đâu từng thật sự thấy được chân tướng cuối cùng?
Y hơi ngửa đầu, dưới ánh trăng, mặt y bởi vì nén đau mà tái nhợt như giấy, Tần Húc Phi… Nếu ngươi biết, nếu ngươi biết…
“Khinh Trần, ta biết…”
Thanh âm kia thấp không thể nghe, Phương Khinh Trần lại như chịu đòn nghiêm trọng.