CHƯƠNG 271: DO NGƯƠI TỰ CHỦ
Phương Khinh Trần đột nhiên chú mục nhìn lại.
Tần Húc Phi vẫn chưa tỉnh, y chỉ nhắm mắt, trong cơn say như chết, khẽ nói mớ.
“Khinh Trần, ta biết…”
Ngươi thì biết cái gì, ngươi chỉ tự cho là biết mà thôi!
“Khinh Trần, ngươi làm ta bị thương, ngươi phải phụ trách…”
Cho dù lòng đau như vậy, Phương Khinh Trần vẫn không nhịn được cười nhẹ một tiếng. Ôi, người này, rõ là vô lại.
“Khinh Trần, ta không muốn thay đổi, ta không muốn thay đổi, đại ca nói… ta sẽ thay đổi… Khinh Trần, ta không muốn…” Tần Húc Phi vẻ mặt hơi bất an, thò tay quơ quơ lung tung trên không, như muốn tìm kiếm một chút ủng hộ, một tia đáp lại trong hư không.
Song Phương Khinh Trần không động đậy cũng không đếm xỉa.
Tần Húc Phi, nguyền rủa của huynh trưởng, vẫn đè trong lòng ngươi, khiến ngươi ngày đêm không yên. Nhưng mà vì sao ngươi không muốn thay đổi như vậy, vì sao ngươi sợ mình thay đổi như vậy.
Ngươi là sợ ngươi phụ đồng bào, ngươi là sợ ngươi phụ Liễu Hằng, hay là ngươi sợ ngươi phụ…
Phương Khinh Trần nhắm mắt, đột nhiên không muốn nghĩ tiếp nữa, song trong lòng lại minh minh bạch bạch mà tiếp tục hỏi.
Ngươi sợ ngươi, phụ ta?
Ngươi không muốn thay đổi, bởi vì Sở Nhược Hồng đã thay đổi, bởi vì Yên Ly đã thay đổi, bởi vì càng lâu càng sớm hơn về trước, còn có hai nữ vương mỹ lệ cũng thay đổi. Cho nên ngươi cố chấp không muốn thay đổi như vậy, ngươi bất an sợ hãi nguyền rủa kia trở thành sự thật như vậy…
Nhưng mà, Tần Húc Phi, lúc ban đầu, có ai lại muốn mình thay đổi đâu? Lúc ban đầu, mỗi người nói, chắc đều là lời chân thành nhất… Lúc ban đầu, ai có thể nghĩ đến, cuối cùng là ai phụ ai…
Bàn tay Phương Khinh Trần đang dằn ngực chậm rãi dùng sức, hoàn toàn không phát giác, còn phát lực như vậy nữa, mình cũng sẽ phải bị nội thương như Tần Húc Phi…
Tần Húc Phi, ta sớm chẳng còn tin tưởng, có người có thể không thay đổi, ta sớm chẳng còn mong đợi, có người có thể không thay đổi…
“Hồ ly hồ ly, gọi hồ ly…”
Thanh âm thình lình đến làm Phương Khinh Trần không dưng thở phào nhẹ nhõm.
Cũng tốt. Lúc này, y thật sự không cần một mình tiếp tục nghĩ ngợi lung tung nữa.
Trong lịch sử Tiểu Lâu, lần đầu tiên suýt bị người dòm ngó ra sự thật, bản thân y đã khó mà quyết đoán, thế thì để Tiểu Lâu cho đề nghị, có lẽ tốt hơn.
Song lần này Trương Mẫn Hân chỉ sợ thiên hạ không loạn, lại không thảo luận kỳ biến kinh thiên trước mắt với y.
“Khinh Trần, A Hán đã xảy ra chuyện…”
Phương Khinh Trần ngẩn ra. Nỗi lòng y còn toàn trong chấn động Tần Húc Phi mang đến cho y. Trong lòng còn chuẩn bị sẵn sàng, phải cùng Trương Mẫn Hân nghiên cứu xử lý Tần Húc Phi người nửa biết chuyện này như thế nào, đột nhiên lại bị người kéo đề tài ra mười vạn tám ngàn dặm.
“Sao nữa, y ngày ngày ngủ ngon, còn có thể ngủ ra chuyện gì? Cho dù xảy ra chuyện, cùng lắm không phải là chết rồi về Tiểu Lâu, cô lại vì chuyện này mà ồn ào ta?”
“Địch Cửu giấu Địch Nhất Địch Tam, một mình đưa A Hán xuống núi rồi.”
Phương Khinh Trần kinh ngạc: “Y là một kẻ bệnh gần chết, mang theo một người thực vật xuống núi? Y muốn làm gì?”
“Y vừa rời núi, trước mắt còn chưa phán đoán ra mục đích. Dù sao y đã kiếm một cỗ xe ngựa, đang trên đường. Người này rất kiệm lời, tính toán gì cũng chẳng nói với người ta, chỉ giấu trong lòng, tôi trước mắt còn chưa biết y muốn đi đâu.”
Phương Khinh Trần nhíu mày nghĩ nghĩ: “Có lẽ là bởi vì Địch Nhất Địch Tam bên kia đã thử tất cả mà đều thất bại, y sốt ruột, muốn đưa A Hán tự đi cầu y. Có lẽ y cho rằng nếu đưa A Hán tới tìm chúng ta, để chúng ta tận mắt nhìn thấy tình hình của A Hán, chúng ta sẽ mềm lòng.”
“Tôi thấy tình huống không đơn giản như vậy đâu, thôi quên đi, để tôi chú ý quan sát thêm vài ngày, coi tên này rốt cuộc muốn đi đâu rồi lại bàn.”
Nghe bên kia có ý muốn kết thúc cuộc nói chuyện, Phương Khinh Trần nóng nảy: “Chuyện nơi này thì sao, mấy người không định quản?”
“Quản gì? Nếu Tần Húc Phi thật sự chạm đến điểm mấu chốt của Tiểu Lâu, không cần bọn này quản, máy tính sẽ tự mình xử lý, y đến bây giờ vẫn còn sống, chính là máy tính không thèm quản. Máy tính đã không thèm quản, tên kia, hừ hừ, hừ hừ, bọn tôi khẳng định là sẽ tuyệt đối không quản.”
Trương Mẫn Hân cười hớn hở khiến Phương Khinh Trần nghiến răng nghiến lợi: “Phương hồ ly, cậu muốn bọn tôi ra chủ ý, quyết định, sau đó bản thân cậu lại giải thoát? Đâu có chuyện tiện nghi như vậy. Bản thân cậu không quyết định được, cũng đừng hòng kéo bọn tôi xuống nước gánh trách nhiệm thay cậu. Đây là phiền toái của cậu, cậu phải tự mình đối mặt, tự mình xử lý, tự mình ra quyết định cuối cùng. Tôi hiện tại bận lắm, tôi vẫn cảm thấy hành vi của Địch Cửu lần này không đơn giản. Cho nên tôi sẽ tiến hành truy tung quan sát thời gian dài với A Hán bên này, tạm thời không rảnh chú ý cậu đâu, cậu cứ tự cầu nhiều phúc đi.”
Trương Mẫn Hân cười gian vài tiếng, cắt đứt thông tấn, cứ thế ném cái tên tâm tư rối bời kia trong ánh trăng lạnh giá.
Cho dù ngươi là anh hùng cái thế, lúc say rượu tỉnh lại, cũng chẳng tránh nổi nỗi khổ đầu đau chực nứt.
Tần Húc Phi đương nhiên không ngoại lệ.
Y rên rỉ ôm ngực, chậm chạp ngồi dậy, mơ mơ hồ hồ cả buổi, mới coi như miễn cưỡng nhớ được chuyện xảy ra khi say khướt, trong lòng sợ hãi chấn động, ngồi bật thẳng dậy, ánh mắt vội vàng đảo qua bốn phía. Kết quả phát hiện, thì ra không biết khi nào, mình đã được đưa về tẩm cung, bốn phía vẫn trước sau như một, trống rỗng không một bóng người.
Tần Húc Phi ngẩn ra, mới lặng lẽ cười khổ một tiếng.
Nên được sủng mà kinh sao? Theo tính nết của Phương Khinh Trần, lại không trực tiếp ném người say mèm là y xuống nước, mà thuận tay đưa về điện, thậm chí trực tiếp thả lên giường, đây quả thực là đại từ bi xưa nay chưa từng thấy.
Y ngơ ngác ngồi một hồi, cười khổ, vừa xoa cái đầu bây giờ còn ẩn ẩn làm đau, vừa hơi gian nan mà tự hỏi.
Trời ơi, đây… Đêm qua thật sự say quá lợi hại, sao cuối cùng cả loại chuyện đó mà cũng nói ra? Hiện tại Phương Khinh Trần há chịu thôi với y?
Tuy nói trong lòng y trước nay luôn ẩn ẩn cảm thấy, Phương Khinh Trần có hưng trí không chết không thôi với y có lẽ ngược lại là chuyện tốt, chỉ là lúc này ngẫm lại, lần này thật sự hơi quá đáng, vì thế rốt cuộc tâm tư hơi bối rối, mù mờ vô thố. Vừa đi ra ngoài, các loại suy nghĩ trong đầu vừa xoay loạn.
Vừa bước ra cửa điện, Tần Húc Phi bỗng nhiên ngẩn ra: “Ngươi không đi?” Trong thanh âm lại có chút vui mừng không thể kiềm chế.
Phương Khinh Trần vốn đưa lưng lại y, khoanh tay nhìn nước biếc khắp hồ từ từ quay người, lạnh lùng nói: “Sự tình còn chưa làm rõ, sao ta có thể đi được?”
“Ngươi hôm qua đã trông ta cả đêm?” Tần Húc Phi vui vẻ cười hỏi.
Phương Khinh Trần cảm thấy gân xanh trên trán mình cũng sắp lồi ra. Trông với không trông cái gì? Người này rõ là tự mình cảm thấy hài lòng. Ta ở đây chờ đến sáng là vì truy cứu chân tình với ngươi!
Nhưng Tần Húc Phi cũng chẳng cần y trả lời, chỉ mỉm cười đánh giá Phương Khinh Trần, cười nói: “Ngươi mặc đồ của ta?”
Phương Khinh Trần hừ lạnh một tiếng.
Bị ngươi ói đầy một thân, chẳng lẽ có thể cứ để đó hôi rình không thay quần áo, mà nơi quỷ quái này, trừ đồ của ngươi, ta còn có thể xới đất ra quần áo khác sao?
Tần Húc Phi mặt mày tươi cười, ánh mắt nhất thời lại không thể dời khỏi người Phương Khinh Trần: “Hiếm khi thấy ngươi mặc quần áo khác ngoài màu trắng, cũng cực kỳ đẹp mắt, ngươi về sau… thật nên thử xiêm y khác nhiều hơn.”
Phương Khinh Trần xưa nay thích mặc bạch y, ít nhiều liên quan đến cao ngạo tự hứa, tùy hứng tự phụ trong tính nết của y, theo lời đám Trương Mẫn Hân mà nói, đó chính là trời sinh tự luyến thành cuồng.
Nhưng Tần Húc Phi lại là người trong hoàng tộc, xưa nay tiếp xúc phần nhiều là những màu hoa lệ đường hoàng, phục sức kim, vàng, tím vốn có không ít, nhưng y tính nhiệt tình sôi nổi, càng ưa thích trái lại là sắc đỏ rực kia. Đường đường nam tử, màu đỏ đậm lại mặc đến kích dương cuồng phóng, trên chiến trường lộ ra phong hoa lệ liệt lóa mắt, lại cũng xem như phong cách của y.
Đêm qua khi Phương Khinh Trần bẩn hết quần áo, ném Tần Húc Phi về cung điện, tùy tiện lục lọi một chút, thế là đương nhiên thuận tay cầm kiện hồng bào của Tần Húc Phi để thay. Vóc người Tần Húc Phi chỉ hơi cao hơn y đôi chút, hơi thắt chặt quần áo, cũng coi như vừa vặn.
Thân thể y vốn không tốt, sắc mặt hơi trắng, đêm qua lại một mình ngơ ngẩn bồi hồi dưới trăng một đêm, vẻ mặt liền có chút tiêu điều, lúc mặc bạch y còn chưa cảm thấy, giờ này ánh bào đỏ liền lộ ra, đỏ càng thêm đỏ, mà trắng càng thêm trắng. Ngoài suy yếu mỏi mệt vốn có, lại không dưng sinh ra một sắc lệ diễm đoạt tâm phách người.
Bào đỏ, tóc đen, dung hoa như tuyết, lại khiến lâm viên đổ nát cũng thêm một loại hoa mỹ khác thường.
Tần Húc Phi chưa từng thấy Phương Khinh Trần phong tư thần thái như vậy, nhất thời chỉ không thể dời mắt.