CHƯƠNG 12 QUYỂN 3: KHỔ HÌNH CHÍ TRỌNG
Vào đến phòng Phó Hán Khanh, khá là hiếm thấy, lại có thể gặp lúc giáo chủ tỉnh táo, tuy nhiên mức độ tỉnh táo này còn chờ thương thảo.
Cho dù Phó Hán Khanh đặc biệt thích ngủ ngày, cũng không thể nào một ngày mười hai canh giờ ngủ đủ hết, ngoại trừ ăn ăn uống uống y vẫn phải có vài khoảng thời gian tỉnh táo khá ngắn.
Bất quá lúc y tỉnh không phải nằm trên giường mở mắt ngẩn người, thì chính là ở trong hoa viên nhắm mắt phơi nắng, trên cơ bản cả nói cũng chẳng muốn nói một câu. Thậm chí từ phòng ra vườn, con đường ngắn có mấy bước như vậy, y cũng có thể đáng xấu hổ mà bảo người khiêng ra ngoài, bản thân ngay cả chân cũng không cần tốn một bước.
Mà mấy ngày gần đây, thời gian tỉnh táo tăng cao gấp bội, thời gian ngủ mỗi ngày lại không hề vượt qua tám canh giờ.
Với người bình thường, ngủ lâu như vậy đã quá khoa trương rồi, nhưng với Phó Hán Khanh mà nói, hiển nhiên cảm thấy mình ngủ không đủ giấc, cả người đều như tiều tụy đi trong thời gian cực ngắn, không thấy một chút tinh thần. Đương nhiên, cho dù là trước kia cũng chẳng thấy y có thể có tinh thần gì.
Địch Cửu thấy y không ngủ, đứng bên giường cả buổi, thấy hai mắt y vẫn nhìn thẳng tấm màn phía trên, hoàn toàn không có chút phản ứng, đành nén giận gọi tiếng thứ ba thứ tư “Giáo chủ.” Tuy trong miệng chính là tôn xưng, nhưng ngữ khí kia vừa âm vừa ác vừa sát khí bốn phía.
Phó Hán Khanh cuối cùng đã bị kinh động, chậm chạp thu lại ánh mắt không có tiêu cự, nhìn Địch Cửu, bởi vì khoảng cách quá gần, Địch Cửu thậm chí có thể nhìn thấy tơ máu đầy trong mắt y.
Địch Cửu nhíu mày chẳng hề đồng tình gì, đến mức này sao, mỗi ngày quá nửa thời gian đều ngủ, tỉnh thì ăn ăn uống uống rồi ngẩn người, có đến mức phải trưng ra cái vẻ hệt như bị ngược đãi vậy không?
Được cái bản thân Phó Hán Khanh không hề có dáng vẻ tiểu tức phụ bị ủy khuất giận mà không dám nói, mặc dù tiều tụy vô lực, vẻ mặt thủy chung bình hòa. Thậm chí có thể nói y không hề thật sự để mắt đến Địch Cửu. Bởi vì mắt y tuy nhìn Địch Cửu, ánh mắt lại đăm đăm, giống như không hề nhìn thấy gì, trống rỗng mờ mịt, thanh âm cũng rất khô khan: “Chuyện gì?”
Địch Cửu vốn có một bụng những lời muốn hỏi, lúc này lại đột nhiên ý thái rã rời. Trầm mặc một hồi mới nói: “Chuyện của chúng ta ở bản địa đã xong xuôi, ngươi chuẩn bị một chút. Ngày mai chúng ta sẽ lên đường rời phủ Đại Danh, rời khỏi Triệu quốc, đến phân đường tiếp theo.”
Dặn dò một câu đơn giản, y lại nhanh chóng trầm mặc, cứ thế nhìn chằm chằm Phó Hán Khanh.
Phó Hán Khanh trừ ừ một tiếng nhạt nhẽo thì chẳng còn bất cứ biểu hiện gì khác, vừa không hỏi mục tiêu kế tiếp là ở đâu, càng không hỏi vì sao lại gấp vậy, đương nhiên, trông mong y đứng lên hô mấy tiếng, “Hả, ta còn muốn tụ họp với bằng hữu.” chuyện kiểu này càng tuyệt không có khả năng.
Thấy y đã nghe và chưa nghe cũng chả khác mấy, tiếp tục ngẩn người, dáng vẻ như đã đi vào cõi tiên, Địch Cửu nén giận hừ một tiếng, quay đầu đi mất.
Hồn vía Phó Hán Khanh rốt cuộc chậm rãi quay về, gãi đầu nhìn nhìn bốn phía, miễn cưỡng tập trung tinh thần nhớ lại lời Địch Cửu nói một chút, việc này, y cần chuẩn bị gì không? Trước nay y không phải chỉ cần có ăn có uống, theo mọi người lên đường là được rồi sao?
Y hiếm khi mới vất vả động não, nghĩ nghĩ một chút, phát hiện đích xác chẳng có gì cần mình cống hiến sức lực đi chuẩn bị. Bèn lập tức ném văng hết thảy, tiếp tục ngẩn người.
Địch Cửu ra khỏi phòng chưa được mấy bước, đã nghe thanh âm thản nhiên phía sau: “Ngươi tới hẳn là có rất nhiều chuyện muốn hỏi y, vì sao không hỏi?”
Địch Cửu quay đầu, hờ hững nhìn Địch Nhất một cái, hộ vệ này quả nhiên tự tại, hở chút là rời khỏi đối tượng phải bảo vệ, nơi nơi tìm người tán dóc: “Đáp án hỏi được cũng chỉ là ta không biết, hoặc ta biết nhưng không thể nói với ngươi, ta cần gì phải phí sức lực hỏi nhiều nữa?”
Địch Nhất thản nhiên nói: “Ngươi cũng nên thu liễm một chút, nếu không phải mấy hôm nay ngươi bức y quá chặt, y đã chẳng cả ngày uể oải như vậy.”
Mấy hôm nay, thời gian ngủ và chất lượng giấc ngủ của Phó Hán Khanh giảm thẳng, Địch Cửu đích xác có trách nhiệm không thể trốn tránh.
Từ lần trước y thừa lúc Phó Hán Khanh ngủ, dò ra hai chữ “Tiểu Lâu”, thế là mấy ngày sau đó y thường xuyên đánh lén, động chút là giở lại trò cũ đến bên tai Phó Hán Khanh đang ngủ say mà thi triển thiên ma âm.
Nhưng Phó Hán Khanh tuy lười, chung quy vẫn không ngu, lần trước y không phòng bị để người ta dò ra bí mật mình xuất thân từ Tiểu Lâu, trong lòng cực sợ chuyện kiểu này lại tiếp tục phát sinh. Y chỉ sợ mình trong lúc ngủ hoàn toàn không phòng bị lại nói ra lời gì không nên nói. Vạn nhất đụng đến điểm mấu chốt của máy tính trung ương trong Tiểu Lâu, vậy thì kể cả Địch Cửu, những người có mặt có thể nghe thấy, đều sẽ bị phá hủy ngay lập tức.
Chuyện này quá nghiêm trọng, Phó Hán Khanh không thể không xốc lại tinh thần để ứng phó.
Từ khi y có ý thức đến nay, trong dòng thời gian đằng đẵng vô hạn, đây là lần đầu tiên y không thể ngủ yên.
Cho dù là trong mơ, y cũng thủy chung kéo căng một dây cót trong lòng trong não, chỉ cần có người vừa ở bên tai hỏi việc liên quan đến Tiểu Lâu là y sẽ lập tức tỉnh lại.
Người lúc ngủ cũng không thể ngủ an bình, suốt cả quá trình ngủ, trong lòng thủy chung lo nghĩ một chuyện, cảm giác này những ai trải qua đều phải cảm thấy vô cùng đau khổ.
Song người thường cho dù có gì phiền não, có gì bận tâm, chỉ cần cắn răng sống qua ải khó, tự nhiên lại có thể yên tâm thoải mái ngủ khò khò.
Thế nhưng, Phó Hán Khanh lại cực thống khổ, bởi vì y chẳng những không thể toàn tâm hưởng thụ giấc ngủ thoải mái khoái lạc, ngay cả ngủ cũng luôn phải phòng bị, càng đáng sợ hơn chính là, y không biết phòng bị kiểu này phải đến lúc nào mới có thể chấm dứt, liệu có thể nào đời này kiếp này đều phải sống trong sự phòng bị vất vả này, liệu có thể nào đời này kiếp này y chẳng thể an an ổn ổn ngủ ngon nữa.
Tra tấn như vậy khiến y trong thời gian rất ngắn đã có vẻ tiều tụy hơn nhiều, đến cả thời gian ngủ cũng giảm thiểu nhiều lắm.
Địch Cửu và Địch Nhất đều hiểu rõ Phó Hán Khanh vì sao không có tinh thần, nhưng họ đều không thể chân chính hiểu được, việc này với Phó Hán Khanh mà nói là tra tấn nghiêm trọng cỡ nào, đáng sợ cỡ nào.
Địch Cửu và Địch Nhất đều là người lớn lên từ trong huấn luyện thiết huyết, thời thời khắc khắc giãy giụa cầu sinh trong khốn cảnh và nguy cục, hiện tại muốn cho họ quên đi hết thảy, an tâm ngủ một giấc ngon lành, căn bản không thể. Bởi vì bản thân họ cũng không thể làm được nữa.
Mọi thời khắc đều bảo trì sự tỉnh táo, cho dù là trong giấc ngủ, chỉ cần không khí bốn phía có một chút dao động khác thường, họ đều có thể lập tức tỉnh lại. Với họ mà nói, đây là chuyện hết sức đương nhiên.
Bởi vì bản thân họ hoàn toàn chẳng cảm thấy hết thảy có vấn đề gì, cho nên họ vĩnh viễn không thể hiểu sự thống khổ của Phó Hán Khanh.
Phó Hán Khanh là một kẻ lười nhác thuần túy, thiên hạ hưng vong trong lòng y khả năng chẳng quan trọng bằng ngủ ngon. Tại thế giới cũ, vô số người chờ mong, vô số người thúc giục, vô số người đại nghĩa, vô số đạo lý, cũng không thể làm y từ bỏ cuộc sống lười nhác của mình.
Trong mắt y, khoái lạc lớn nhất của đời người, không thể hơn cứ thế biếng biếng nhác nhác, ngây ngây ngô ngô, khoái khoái hoạt hoạt một mộng mà tận.
Cho nên, mặc kệ người khác thở than thế nào, vì y cảm thấy không đáng như thế nào, y lại chỉ muốn nằm giữa biển sao, nhìn một trời sao, đứt quãng, một mộng ba trăm năm.
Người như y, khiến y không thể toàn tâm toàn ý ngủ ngon, không thể hưởng thụ mộng đẹp ngọt ngào nữa, đây chính là tra tấn tàn nhẫn vô tình nhất trên đời.
Thân trải bảy đời, cho dù bị người bên cạnh nghiêm hình tra tấn, y cũng có thể bình yên nhập mộng, cho dù vết thương chồng chất, bị nhốt trong ***g từ từ chờ chết, cũng có thể cao cao hứng hứng tiếp tục nằm mơ.
Mà hiện giờ giường ngọc gối mềm, áo cơm không lo, lại chẳng cách nào an tâm ngủ ngon, cho dù là trong mơ đầu óc cũng kéo căng, thường xuyên bị vấn đề đáng giận kia đánh thức. Việc này với y mà nói, đã vượt qua mọi hình pháp tàn nhẫn, thủ đoạn khủng bố trên đời.
Song, đáng sợ không chỉ là thảm cảnh hiện giờ. Mà là tình cảnh bi thảm này chẳng biết có thể kết thúc hay không, chẳng biết ngày nào mới thay đổi.
Nếu chỉ là việc riêng của mình, bí mật của mình, y sẽ tuyệt không vất vả giữ bí mật như thế, nếu hậu quả của việc này chỉ can hệ đến mình y, cho dù chết ngay lập tức, cho dù bị ghi lỗi, bị trừ điểm, bị xử phạt, y cũng sẽ không quá để ý, nhưng sự tình liên quan tính mạng người khác, y lại không dám tùy hứng.
Vô luận thế nào, y không muốn bởi vì mình mà hại chết bất cứ ai. Cho nên y chỉ đành tiếp tục vất vả duy trì, nhẫn nại, lặng lẽ im tiếng, không để thế nhân biết, không để bất cứ ai lý giải.
Y tiều tụy gầy gò rõ ràng như thế, nhưng y vẫn chưa bao giờ tỏ vẻ bất mãn hay thù hận gì Địch Cửu. Vô luận ngoài mặt hay trong lòng, đều là như thế.
Với y, thích ngủ không thích suy nghĩ là sở thích của mình, mà hiếu kỳ, ngoại trừ mình thì chính là thiên tính của tất cả những người bình thường khác. Địch Cửu muốn dò hỏi càng nhiều chân tướng hơn về Tiểu Lâu, thật sự không tính là tội lỗi gì lớn, so với rất nhiều người từng gặp trong mấy đời trước kia, y vừa không mắng mình, cũng không đánh mình, càng không dùng hình tổn thương người, hoặc sử dụng các thủ đoạn lăng nhục khác, tính tình Địch Cửu đã là rất không tệ.
Tuy rằng, theo bản ý của Phó Hán Khanh mà nói, y có thể tình nguyện để người trói lại dùng hình phạt đáng sợ nhất đối đãi, còn hơn xa như bây giờ, ngay cả ngủ cũng không cách nào ngủ một lúc yên bình.
Dù khó chịu hơn, không thoải mái hơn, thống khổ hơn, mọi phản ứng của y với bên ngoài thủy chung là thản nhiên, chưa từng thử lấy quyền uy giáo chủ hoặc lực lượng của mình để khuất phục Địch Cửu không đến thăm dò, với vấn đề, yêu cầu của Địch Cửu, chỉ cần không chạm đến điểm mấu chốt, có thể đáp thì nhất định đáp, có thể làm được y cũng nhất định làm.
Dù rằng vẻ mặt y thoạt nhìn càng ngày càng ngơ ngẩn, khí sắc càng ngày càng nhợt nhạt, vẻ chán chường và mỏi mệt càng ngày càng đậm.
Dù rằng giữa hồng trần nhân thế này, không ai có thể hiểu được y trước nay vẫn chịu đựng là gì. Cho dù người y đang dùng sự nhẫn nại và cố gắng cực lớn để bảo hộ cũng vẫn không rõ, vẫn chỉ tận lực tìm cách, làm sao moi được càng nhiều chân tướng trên người y.
Không ai biết, lúc người kia đang tính kế y, y đang dốc hết toàn lực bảo hộ người kia.
Mà trong lúc được y một mực bảo hộ, người kia vẫn cố gắng tính kế y.
Cho dù, bản thân y cũng không hề hay biết.