CHƯƠNG 11 QUYỂN 3: QUA LẠI VỘI VÀNG
Một trường đại án thẩm xuống, trước sau thẩm vấn gần trăm người, xử lý làm cho các phương diện đều không có dị nghị, thưởng phạt bồi thường hơn ngàn người, trong mắt người bên ngoài, Lư đại nhân ung dung bình tĩnh hoàn thành hết thảy, chỉ có bản thân y mới biết sự mỏi mệt lộ ra từ trong xương cốt nặng nề cỡ nào. Đợi sau khi hết thảy kết thúc, lui đường, liền vội vàng quay về hậu nha của y.
Vừa vào cửa viện, một thiếu niên ánh mắt hưng phấn đã rảo bước lên đón: “Đại ca, vụ này huynh thẩm thật nhanh nhẹn, đệ vẫn trốn phía sau nghe đến khi sắp kết án mới về đó.”
Lư Đông Ly chỉ đành cười khổ: “Làm sao mà tính là thẩm tốt được, chẳng qua cầu bình ổn phong ba thôi. Người cầm đầu mấy bên đều không thật sự xử trí, cuối cùng xem ra, kỳ thật là đẩy ra mấy quản sự làm người thế tội, cùng đám võ nhân thấy tiền là đi làm tay chân kia.”
“Vậy thì mấy thương hiệu kia cũng quá bá đạo càn quấy, phải phạt thật nặng, những nguyên cáo kia lòng dạ cũng ác độc, căn bản là dọa tiền, còn dám lừa gạt lợi dụng quan phủ. Đúng ra cũng không nên dễ dàng tha.” Lư Đông Giác căm giận nói.
“Đệ đừng coi thường thương gia, mấy đại thương hiệu đó ở phủ Đại Danh đều có căn cơ hơn trăm năm, thế lực ảnh hưởng đã không thể tách khỏi đời sống của lão bách tính, một khi diệt hết mấy hiệu buôn này, sự phồn hoa giàu có của phủ Đại Danh trước mắt sẽ không còn, sẽ có sinh kế của rất nhiều người vì vậy mà bị cắt đứt, ta thật sự không thể xuống tay quá mạnh.” Lư Đông Ly khẽ thở dài “Về phần những nguyên cáo đó, đệ cảm thấy họ đang lợi dụng quan phủ sao? Nhưng bị người làm hại, bị người cướp bóc thỉnh cầu quan phủ chủ trì công đạo, không phải là quyền lợi của họ sao? Sử dụng quyền lợi của mình, cũng có thể xem như lợi dụng sao? Chẳng qua quan phủ hiện tại đã khiến bách tính sợ, thà rằng chết oan chứ không cáo quan, cho dù đi cáo trạng cũng nhất định kéo đảng kết bè, khổ tâm mưu đồ mới có gan hành động. Không thể làm cho lão bách tính tín nhiệm, là sự thất trách của người làm quan chúng ta, sao có thể trách họ được.”
Ngữ khí thất vọng, sắc mặt y thoáng cô đơn, Lư Đông Giác lại chỉ kỳ quái rằng thẩm vụ án lớn như thế, làm được đại sự mà cả Tri phủ đại nhân cũng không làm nổi, sao vị huynh trưởng này nhà mình lại không thấy vui vẻ chút nào “Đại ca, huynh đó, cứ cố kỵ quá nhiều. Nếu đệ mà làm quan ấy, chỉ cần có người phạm pháp, nhất định nghiêm trị đến cùng.” Thiếu niên mười phần tin tưởng mà nói “Làm quan không vì dân làm chủ, không bằng về nhà bán khoai lang cho rồi.”
Ngay cả Lư Đông Ly cũng bị gã chọc phải nhoẻn miệng cười. Hai người cười nói đi về hướng phòng khách, chưa vào cửa đã thấy mùi rượu xộc vào mũi, Lư Đông Ly bất giác ngẩn ra: “Đệ đã dọn rượu ra?”
“Cho dù muốn uống cũng phải chờ đại ca huynh về mới bảo người lấy ra chứ, đây là rượu Phong Kính Tiết đưa tới đó.” Lư Đông Giác đã đến cửa phòng, chỉ cái bàn chính giữa: “Lúc đệ về y vừa vặn ở cửa sau cầu kiến, đệ bảo y chờ huynh một lúc, nói huynh kết án xong sẽ về, nhưng y lại không chịu chờ một khắc, nói gì mà có ước hẹn với hoa khôi ở đâu đó, không thể đi muộn, chỉ bảo người đưa mỹ tửu vào. Đệ nghĩ đại ca hôm nay làm chuyện nở mày nở mặt như vậy, toàn phủ Đại Danh sẽ có cả đống người cảm kích huynh. Đêm nay cũng nên uống vài chén chúc mừng một chút, bèn bảo người đưa đến phòng khách.”
Lư Đông Ly sớm đã thành thói quen với hành vi đến vô ảnh đi vô tung, mà còn chưa bao giờ nói lễ phép của Phong Kính Tiết, chẳng qua nở nụ cười nhàn nhạt.
Chỉ mình Lư Đông Giác vẫn lải nhải oán trách: “Người này, dù gì đại ca cũng từng cứu y, mà y chẳng chịu chờ lấy một chút, mấy lời đó cũng lười tự mình nói với huynh.”
“Lời gì?” Lư Đông Ly tâm thần thoáng chuyển “Y nhắn nhủ đệ chuyện gì?”
“Y nói, ông chủ sau màn của đám cáo trạng kia là một bang phái giang hồ vô cùng lợi hại, bọn họ là vì vơ vét của cải khuếch trương thế lực mới làm ăn ở vùng này. Bảo đại ca huynh cẩn thận chút, thông thường mà nói, họ trước mắt không muốn sinh sự, sẽ không phạm pháp làm ác lộ liễu. Nhưng vạn nhất tương lai gây ra đại sự, hình phòng nhất thiết đừng chính diện nảy sinh xung đột nghiêm trọng với họ, đám người này gan lớn lắm, chuyện giết quan không phải không dám làm. Đến lúc đó chỉ cần tìm người chủ sự của họ, đề cập ông chủ Phong của Xương Long là bằng hữu của huynh, có lẽ họ cũng không dám quá lỗ mãng.”
Vẻ mặt Lư Đông Ly hơi biến, bang phái giang hồ rất lợi hại?
Lư Đông Giác giận dữ nói: “Không phải là mấy tên lén lập hương đường ngầm dùng luật riêng thôi sao? Những võ quán, môn phái nhỏ giúp thương hiệu làm tay chân đó, làm sao không phải nói bắt là bắt, làm sao thật sự dám đối nghịch với quan phủ, cần phải cẩn thận như thế không?”
Lư Đông Ly khẽ lắc đầu: “Vô luận thế nào, võ nhân thích sính dũng đánh nhau, động chút là tư đấu, tử thương không dứt, với nước với dân thật sự vô ích. Đánh nhau quy mô lớn giữa các bang phái, càng là khởi điểm biến loạn. Khi quan phủ yếu đuối vô lực, triều đình không có sức nắm giữ vũ lực dân gian, địa phương hiếu cường, nhẹ thì nhiễu loạn trị an một phương, nặng thì giương cờ tụ nghĩa mưu nghịch, đây đều là những việc thường có, những người trong bang phái này, quả thật không thể không phòng.”
Lư Đông Giác cười khẩy: “Nếu vậy, bọn họ bị đánh bị cướp, sao không tự mình đi giải quyết, lại phải đến cáo quan.”
Lư Đông Ly cười nói: “Vô luận ý đồ của họ vốn là gì, ta vẫn phải cảm kích vì họ đến cáo quan, mặc dù lực lượng của cá nhân ta cực nhỏ nhoi, nhưng có thể mở ra một ví dụ như vậy cho người thiên hạ thấy, cho người ta biết quan phủ thẩm án không phải là mê muội kéo dài, che giấu dọa dẫm, cũng chịu chú ý toàn cục, chiếu ứng cho mọi người chu toàn, để người ta biết xảy ra phân tranh không phải chỉ có một con đường tư đấu này, biết đâu còn có thể có người thứ hai, người thứ ba chịu đến báo quan khi gặp phải chuyện thế này. Cho dù có thể bớt được một cuộc tư đấu, bớt tử bớt thương một người, cũng là công đức của chúng ta.”
Lúc này y đã mỉm cười đi đến trước bàn, đưa tay lấy vò rượu nhỏ trên bàn, lại chợt sinh hào tình ít có, một tay tung lớp đậy, cũng không bảo người đi lấy chén, hai tay cầm vò rượu, uống một ngụm to, mỹ tửu thơm phức cay xè kia xuống bụng, trong lòng chợt bốc lên một cỗ nhiệt lưu, xông thẳng đến tứ chi xương cốt.
Lư Đông Giác vẫn ở bên lải nhải: “Rượu này không tồi chứ, họ Phong kia rất lắm tiền, hẳn là sẽ không tặng rượu dở đâu, đại ca, huynh đừng có uống hết, chừa cho đệ một chút… A…” Đúng lúc đưa tay xoa cái đầu bị cốc “Đánh người làm gì, đệ lớn rồi, có thể uống rượu rồi, mà nói đến thì Phong Kính Tiết mặc dù chẳng ra làm sao, lễ vật tặng vẫn thật sự không tồi, đúng rồi, trước kia đệ vẫn cho y là một chủ đất lắm tiền của một huyện thành nhỏ, không ngờ y còn làm ăn ở cả phủ Đại Danh, mà còn lui tới với bang phái giang hồ gì đó.”
Lư Đông Ly chỉ mỉm cười, cho dù vốn chưa lui tới, vì trù tính giúp y cũng nhất định tận lực lui tới với những người đó. Chỉ sợ không phải lui tới làm ăn, thậm chí còn phải cho đám người kia một số nhân tình khá lớn mới được. Mình là thôi quan hình danh phủ Đại Danh. Phủ Đại Danh đến một đám nhân vật bang phái thế lực cường đại như vậy, tương lai có xung đột, chỉ sợ cũng là khó tránh.
Phong Kính Tiết trước đó đã tạo quan hệ với đám người kia, những khổ tâm tính toán trong đây, có bao nhiêu là vì giúp y chuẩn bị đường lui cho tương lai?
Vừa nghĩ điều này, trong lòng chợt nóng lên, y không khỏi lại giơ vò rượu, uống một hơi dài.
Mỹ tửu như thế, lương hữu như thế, sao có thể không để vò rượu nóng này, hâm nóng bầu nhiệt huyết này.
Địch Cửu nghe Đoàn Thiên Thành kể hết việc thẩm án, cũng chỉ thản nhiên gật đầu, khen một tiếng vị Lư thôi quan này là một năng lại, liền phân phó họ dùng số bạc được đền, mau chóng bồi thường cho những người làm bị thương, một lần nữa đặt mua hàng hóa, tu sửa cửa hàng.
Trừ những việc đó, lại yêu cầu họ đem tất cả lực lượng dùng hết vào việc hợp tác với Xương Long.
Vốn việc này đã xong, mà thời gian bọn Địch Cửu ở lại bản địa vốn đã đủ, chuyện theo trình tự nên làm cũng đã sớm làm xong, nên đi tuần tra nơi khác rồi. Chẳng qua bởi Phong Kính Tiết gây cho y sự chấn động quá lớn, cho nên y thủy chung không chịu khởi hành.
Thương hiệu của phân đàn ký rất nhiều hiệp ước với Xương Long, cùng nghị các phương diện hợp tác hoàn mỹ. Vì thế, Xương Long hoàn toàn mở đại môn. Mặc cho họ chọn người giỏi giang nhất, khôn khéo nhất, gia nhập Xương Long học tập.
Rất nhiều tin tức từ bên kia truyền đến, khiến Địch Cửu cũng phải hơi kinh hãi.
Tuy nói huấn luyện y nhận từ nhỏ chính là làm sao xưng bá trong chốn võ lâm, chỉ xem thương trường như con đường nhỏ gom tiền cho bá nghiệp.
Nhưng nhìn kỹ cả hoạt động quản lý của Xương Long, nghiêm mật vô cùng, so với quản lý của rất nhiều phân nhánh bên dưới lớn mạnh của tổng đàn Tu La giáo, đúng là chỉ có hơn chứ không kém.
Hiệu Xương Long thoạt nhìn không hiện sơn không lộ thủy ở phủ Đại Danh, lại có ngàn vạn liên hệ làm ăn nhỏ nhặt với tất cả các hiệu buôn lớn, thế lực lớn. Xuất hiện bất cứ phong ba gì cũng có thể nằm ngoài, phát sinh bất cứ tranh đấu gì, người thắng vĩnh viễn sẽ không xem Xương Long là địch.
Mà Xương Long hậu hĩnh với bên dưới thì càng hiếm thấy, từ chưởng quầy cho tới người làm thấp nhất đều có lòng cùng thương hiệu đồng vinh đồng tồn, mọi sự vụ của thương hiệu đều dốc hết tâm lực, mà bất kể người khác lợi dụ hay cưỡng bức, hoặc là ly gián, đều rất khó đoạt đi một người làm nào của thương hiệu, tinh anh cốt cán càng đừng nghĩ đến.
Đây đâu còn là thương nhân, quả thực so với bang phái giang hồ họ, tổ chức còn nghiêm mật hơn, lòng người còn đồng ý hơn.
Địch Cửu rất tán thưởng, cũng không khỏi mắng đám người phân đàn xối xả, người ta kinh thương, các ngươi cũng kinh thương, coi người ta lợi hại chừng nào, lặng lẽ im tiếng làm được trường diện lớn ngần ấy, chỉ con số lợi nhuận trong sổ đã phú giáp một phương, nhưng coi thử các ngươi đi, may mà còn có Tu La giáo chúng ta làm chỗ dựa sau lưng, hơn một năm nay chẳng có công tích gì lớn, ngược lại còn rước lấy cả đống phiền toái.
Thuộc hạ ai dám tranh luận, tất nhiên người người cúi đầu nghe giáo huấn.
Địch Cửu phát tà hỏa một hồi, liền bắt đầu trực tiếp định ra tất cả phương châm làm việc của phân đàn trong mấy năm sau.
Toàn tâm toàn ý học tập Xương Long, sổ sách ghi chép hữu hiệu mà đơn giản kia của người ta, phương thức vận trữ hàng hóa mau lẹ thuận tiện mà an toàn kia của người ta, quy tắc quản lý gần như hoàn mỹ kia của người ta, tất cả kỹ xảo buôn bán và phương thức kinh doanh của người ta.
Y thoáng suy tính, càng thêm như đinh đóng cột nói: “Nhớ kỹ, vũ lực của chúng ta ở bản địa không đủ lớn mạnh, mục đích lớn nhất của phân đàn bản địa là kéo dài thế lực của chúng ta ra ngoài, đồng thời tích tụ tài lực cho chủ đàn. Cho nên, phải quy quy củ củ làm việc theo quy củ của thương nhân, có thể không gây chuyện thì tận lực đừng gây chuyện, gặp chuyện cố hết sức đừng dùng võ công giải quyết, làm như vậy cho dù thắng, với sự phát triển lâu dài của chúng ta cũng chưa hẳn là chuyện tốt, ngoài ra nếu lại gặp việc đến cửa đánh như thế nữa…” Y cười lạnh lùng “Chiếu theo phương thức của giáo chủ, báo quan!”
Phớt lờ vẻ kinh ngạc của đám người Đoàn Thiên Thành, y thản nhiên nói: “Không cần đi nha môn Tri phủ, trực tiếp đến hình phòng cáo là được, người họ Lư kia có chút bổn sự, cũng rất chịu đảm đương, giáo chủ nói đúng, chúng ta nộp đủ thuế, nuôi sống ngần ấy quan lại sai dịch, xảy ra chuyện bọn họ đương nhiên phải lấy lại công bằng cho chúng ta, những lương dân an thiện, thương nhân chính đáng chúng ta, làm việc đừng quá gây chú ý, quá hung hãn, nếu không chẳng những quan phủ sẽ phòng bị, ngay cả lão bách tính cũng chưa chắc dám vào cửa hiệu của chúng ta.”
Nói đến thì chuyện không công bằng trên đời cũng thật là quá nhiều. Mấy lời chủ đề chả khác là bao, từ miệng Phó Hán Khanh nói ra, với những người này hoàn toàn chẳng mảy may có sức thuyết phục, nhưng đến khi Địch Cửu không giận tự uy, lãnh đạm phân phó như vậy, những người khác lại hoàn toàn phục lăn, chỉ biết gật đầu khen phải.
Thản nhiên phất tay bảo mọi người tan đi, Thiên vương đại nhân đáng thương phải làm trâu làm ngựa cho thần giáo còn không được làm giáo chủ, đau đầu tiếp tục lật xem tất cả tư liệu liên quan đến Xương Long mà y đã xem vô số lần.
Thở dài, thật sự không thể không bội phục Phong Kính Tiết.
Theo bản ý của y, vô luận thế nào đều phải nghĩ cách hẹn gặp Phong Kính Tiết lần nữa, ai ngờ chưởng quầy Xương Long nói, thương hiệu của vị đại đông gia này trải rộng cả nước, lần này chỉ là ngẫu nhiên tuần tra qua đây, hôm ấy gặp Phó Hán Khanh, lại đến chỗ mỹ nhân nào đó nổi danh nhất bản địa một đêm, ngày hôm sau liền rời khỏi phủ Đại Danh, về phần trạm tiếp theo của y là ở đâu, không một ai hay biết.
Mà theo bản thân Địch Cửu phái người điều tra, Phong Kính Tiết kia đích xác đã không còn ở phủ Đại Danh, hành tung tạm thời không thể tra rõ. Địch Cửu đành phải tạm thời bỏ xuống lòng hiếu kỳ này, chỉ vội vàng viết một phong thư, trong thư giả công tư lợi, lấy danh nghĩa công sự để trút hết thù riêng, mắng um Kim Sí Đại Bằng vương chuyên môn phụ trách điều tra tin tức thiên hạ một trận, chỉ trích y tự xưng đã điều tra mọi việc của Phó Hán Khanh từ lúc ra đời đến nay mà cả nhân vật trọng yếu là Phong Kính Tiết này cũng lơ mất.
Sau khi viết xong thư, dùng phương pháp bí ẩn nhất Tu La giáo truyền ra, y cũng chỉ cần chờ Đại Bằng vương nổi trận lôi đình điều động mọi thủ đoạn, tra rõ toàn bộ tin tức về Phong Kính Tiết, sau đó gửi cho mình.
Về phần chuyện liên quan đến Tiểu Lâu, y và Địch Nhất lại đều hẹn ngầm, dù việc này phải thông báo cho chư vương cũng tuyệt không thể viết trên thư, việc này thật sự quá trọng đại, cho dù là ám hiệu bí ẩn nhất, thủ đoạn truyền tin an toàn nhất, họ cũng không thể yên tâm.
Sợ rằng chỉ có chờ khi lần tuần tra này kết thúc, trở lại tổng đàn, mới xác định có cho chư vương khác biết hay không.
Sau khi gửi thư, Địch Cửu lại ngồi một mình một lúc, bao nhiêu lần cầm lên bỏ xuống những tư liệu liên quan đến Xương Long, cuối cùng vẫn hạ quyết tâm, đứng lên trực tiếp đi tìm Phó Hán Khanh.