CHƯƠNG 2: LỆNH LĂNG TRÌ
“Tạm áp vào thiên lao đợi tội?” Dung Khiêm đang quỳ dưới đất hơi không kiên nhẫn nhướng mày, đứng dậy, hai tay tiếp nhận thánh chỉ, đối mặt với Hình bộ Thị lang Tống Thừa Phong truyền chỉ: “Tống đại nhân, ta có thể phiền ngài truyền đạt một câu đến Hoàng thượng không?”
Tống Thừa Phong đầu mướt mồ hôi lạnh, hồi lâu không thể trả lời.
Tống Thừa Phong là quan viên Dung Khiêm một tay đề bạt, nếu không có Dung Khiêm thì đến bây giờ khả năng y vẫn chỉ là một đường quan Hình bộ con con mà thôi, là Dung Khiêm tình cờ phát hiện người này thẩm án xử án khá có tài hoa, mới đặc cách đề bạt.
Tống Thừa Phong thường ngày khi nói đến Dung Khiêm đều cảm kích vô cùng, sùng kính vô thượng, hở chút là ra vẻ nguyện máu chảy đầu rơi vì ân tướng đại nhân, sau đại biến lại ngay lập tức dâng biểu liệt kê mười đại tội trạng của Dung Khiêm, yêu cầu Hoàng thượng nghiêm trị.
Lần này Yên Lẫm cố ý để Tống Thừa Phong đến tuyên chỉ, chính là muốn xem Dung Khiêm khi đối mặt với quan viên do mình một tay đề bạt này, sẽ có tâm tình thế nào.
Thế nhưng Dung Khiêm vẫn hời hợt như vậy, thong dong như cũ, hệt như chẳng có việc gì, không thấy mảy may dao động cảm xúc, lúc này nhàn nhạt một câu, khiến Tống Thừa Phong đau đầu vô cùng, chỉ đành cười khổ nói: “Hạ quan tuy nhậm chức Hình bộ, nhưng án của đại nhân đã giao cho Đại lý tự, hạ quan thật sự không thể nói gì.”
Dung Khiêm bật cười: “Tống đại nhân hiểu lầm, không phải ta muốn nhờ Tống đại nhân cầu tình hộ, hoặc giúp ta kêu oan xin tha với Hoàng thượng, ta chỉ hy vọng Tống đại nhân có thể nói với Hoàng thượng…”
Y cười nhàn nhạt: “Ta có dũng khí chịu chết, thật không có nhẫn nại để ngồi tù, muốn giết muốn giảo đều vô phương, chỉ muốn phiền Hoàng thượng mau một chút là được.”
“Ta có dũng khí chịu chết, thật không có nhẫn nại để ngồi tù, muốn giết muốn giảo đều vô phương, chỉ muốn phiền Hoàng thượng mau một chút là được.” Yên Lẫm tái mặt, chầm chậm lặp lại từng chữ.
Tống Thừa Phong còn chưa lớn gan đến mức dám một chữ không đổi truyền cho Yên Lẫm, là mật thám Yên Lẫm phái ra đã báo lên câu này.
Yên Lẫm lặp đi lặp lại câu này, trên khuôn mặt thiếu niên anh tuấn là vẻ lạnh lùng.
Vương tổng quản phục dưới đất, đầu vừa cúi thì không dám ngẩng lên nữa.
Sử Tịnh Viên cũng chỉ cảm thấy một cỗ hàn khí không hiểu, khiến toàn thân người ta run rẩy.
Qua một hồi, Yên Lẫm mới chầm chậm ngắt từng chữ: “Y đã muốn chết như vậy thì trẫm sẽ thành toàn, bất quá, cách chết này lại phải do trẫm quyết định…”
Y cười lạnh lùng, ánh mắt thiếu niên đặc biệt lãnh khốc tàn lệ.
“Xử tử lăng trì?” Dung Khiêm rốt cuộc lộ ra vẻ ngạc nhiên “Không phải chứ.”
Nhân vật mà trời sập không sợ, mọi sự không để tâm này, rốt cuộc đã có biểu tình ngạc nhiên tính nhầm, thế nhưng Sử Tịnh Viên phụ trách truyền chỉ lại không hề cảm thấy cao hứng.
Thánh ý lần này y không hề tán thành, tranh chấp với Hoàng thượng hồi lâu, cuối cùng vẫn không thể không nghe lệnh hành sự. Hoàng thượng mệnh y tự mình đến truyền chỉ, mệnh y chú ý mỗi một câu, mỗi một biểu tình, mỗi một động tác của Dung Khiêm, sau khi trở về thuật lại đầy đủ.
Sử Tịnh Viên cảm thấy, đối mặt với phương thức tử vong đáng sợ nhất trong thiên địa này, biểu hiện của Dung Khiêm chỉ là giật mình, chỉ là cảm thấy không hợp lý, thậm chí như một người lớn, không biết làm thế nào khi đối mặt với tiểu hài càn quấy không nghe lời, lại vẫn chẳng mảy may tỏ vẻ kinh sợ, hoảng hốt, e ngại, phẫn nộ.
Dung Khiêm nhíu mày, từ từ nửa đứng thẳng dậy, kéo theo một thân xiềng xích vang lên.
Người bình thường mang gông lớn hai trăm cân, tay chân đều bị dùng tư thế quái dị xích lên cột, đứng không thể ngồi không được nằm không xong, chỉ có thể hoặc quỳ hoặc ngồi xổm, suốt ba ngày ba đêm đều phải hấp hối, thảm không nỡ nhìn. Thế mà y lại thần hoàn khí đủ, cả sắc mặt cũng vẫn ôn hòa hồng hào như bình thường. Nên khi tiếp chỉ vô luận là quỳ hay dậy đều dứt khoát nhanh nhẹn.
Nhân vật như vậy, nếu không phải mấy ngàn quân đội vây chặt, hàng loạt cung tên nhắm chuẩn gắt gao, lại có biện pháp nào có thể nhốt vào đại lao?
Lần này tay Dung Khiêm đang bị xích trên gông, không cách nào tiếp chỉ, cho nên y chỉ hơi nghi hoặc hỏi: “Sử thế tử, có phải ta đã làm sai chuyện gì, bản thân lại không biết, có phải ta đã dưới tình huống không tự biết, đắc tội với Hoàng thượng?”
Sử Tịnh Viên cười khổ một tiếng, không nói gì, giữa Dung đại tướng quốc ngươi với Hoàng thượng rốt cuộc có vấn đề gì thì phải hỏi chính các ngươi chứ?
Mặt Dung Khiêm đầy vẻ khó hiểu: “Ta biết Hoàng thượng muốn giết ta, ta cũng biết ta chuyên quyền thiện chính, đích xác có chỗ mạo phạm Hoàng thượng, Hoàng thượng muốn tự mình chấp chính, Hoàng thượng muốn quét sạch chướng ngại, muốn ta chết, điểm này cũng không khác thường, cũng không tính là chuyện gì khó lường, chỉ là tại sao phải lăng trì? Ta tuy có chỗ bất kính với Hoàng thượng nhưng cũng không nghiêm trọng đến mức phải lăng trì chứ. Thế tử ngài luôn sớm chiều làm bạn với Hoàng thượng, chuyện của Hoàng thượng ngài biết rõ nhất, ngài có biết Hoàng thượng quyết định như vậy, có thâm ý gì không?”
Truy hỏi thế này là chuyện trong dự liệu, chỉ là ngữ khí này, vẫn không có phẫn nộ, kinh hoảng, bất bình, sợ hãi, vẻ mặt ngữ điệu cứ như một người tràn ngập nghi vấn, rất hiếu kỳ theo đuổi đáp án.
Sử Tịnh Viên cơ hồ có một loại ảo giác, tưởng rằng mình nhìn thấy hài tử trong thư thục, rất hiếu kỳ muốn thỉnh giáo tiên sinh vấn đề.
Sử Tịnh Viên thở dài: “Thiên cơ thánh ý, há là thần tử chúng ta có thể suy đoán.”
Dung Khiêm nhướng mày, nở nụ cười, sau đó nói: “Sử thế tử, ngài là thần tử của Hoàng thượng, cũng là bằng hữu của Hoàng thượng, lời ngài nói Hoàng thượng hẳn là nghe được. Ta vẫn hy vọng ngài có thể đề nghị với Hoàng thượng, hãy cân nhắc phương thức xử tử ta một chút. Ta dù sao chấp chính đã nhiều năm, lại là thần tử được tiên đế ủy thác, Hoàng thượng muốn lăng trì ta, khó tránh mang tiếng tàn bạo, cũng tổn cái đức của tiên đế. Hơn nữa ta gần đây tuy có phần kiêu hoành, nhưng khi chưởng chính vẫn có chút công lao với nước, cho dù có tội cũng chưa đến mức này. Hoàng thượng đối xử với ta như vậy, cũng sẽ khiến rất nhiều thần tử e sợ, thậm chí một số người từng nhận ân nghĩa của ta, cũng có thể sinh oán hận với Hoàng thượng. Người như ta đây, cho dù công khai xử tử, hoặc là do Hoàng thượng hạ chỉ xử tử, đều tổn thanh danh của Hoàng thượng, cùng khả năng nhìn người của tiên hoàng. Phương pháp tốt nhất là cho ta ở trong lao trúng độc chết hoặc ngộp chết, lưu lại toàn thây, chỉ nói là bệnh cấp tính mà chết. Nếu sợ ta thừa cơ giở trò thoát thân, không ngại sau khi hoàn thành hết thảy nghi thức tương quan, phái người đem thi thể ta chặt đầu cắt lát hoặc tiên thi, vậy là có thể an lòng thiên hạ, cũng không tổn cái danh nhân từ của Hoàng thượng, cho dù Hoàng thượng có oán hận gì với ta, cũng có thể trút giận, đúng không?”
Y nói tùy ý nhẹ nhàng, Sử Tịnh Viên lại nghe mà lảo đảo chực ngã, cơ hồ phải té xỉu.
Kỳ thật, phân tích lợi hại của Dung Khiêm vô cùng thấu triệt, vô cùng sáng tỏ. Y chính là biết Dung Khiêm người này không lưu được, nhưng cũng không thể giết công khai, mà lăng trì xử tử càng không ổn, cho nên mới nhiều lần can gián. Thế nhưng, lời cùng kiểu, đạo lý cùng kiểu, từ miệng Dung Khiêm mắt thấy sắp bị lăng trì này nói ra, y nghe thế nào cảm thấy đầu váng mắt hoa thế ấy, chẳng hiểu được gì.
Nhìn thấy biểu tình cứng họng đó của Sử Tịnh Viên, Dung Khiêm vốn thao thao bất tuyệt chợt ngừng nói, rốt cuộc cười cười, lần đầu tiên trong tươi cười lại có vẻ mất mát: “Thôi, Hoàng thượng cũng lớn rồi, tự có suy nghĩ của ngài, quyết đoán của ngài. Ta cũng thế này rồi, còn quản ba quản bốn, vung tay múa chân, thật có hơi buồn cười. Thế tử trở về, chỉ nói Dung Khiêm tạ chủ long ân là được.”
Sử Tịnh Viên sửng sốt hồi lâu, không nói ra lời.
Dung Khiêm cười hỏi: “Sử thế tử còn gì phân phó?”
“Không còn.” Sử Tịnh Viên đáp như mộng du, lại như mộng du quay người hướng đến cánh cửa sắt của phòng giam.
Dung Khiêm nghĩ nghĩ, chợt nói: “Sử thế tử.”
Sử Tịnh Viên sững sờ quay đầu.
Dung Khiêm mỉm cười: “Nói thế này hoặc giả hơi khó tin, nhưng ta là thật lòng. Sử thế tử, bệ hạ về sau, xin nhờ ngài.”
Thân thể Sử Tịnh Viên chấn động, môi mấp máy, định nói gì đó, lại không phát ra tiếng.
Dung Khiêm đã thản nhiên dời tầm mắt, bình tĩnh nói: “Những lời này cũng không cần nói nhiều với Hoàng thượng nữa, tránh cho ngài thêm phiền não, thế tử, mời.”
Đợi khi Sử đại thế tử vẻ mặt ngỡ ngàng rời đi như du hồn, Dung Khiêm mới vạn phần phiền muộn dựa lưng lên cột, ôi, lăng trì, lăng trì ôi.
Phải chịu chín trăm chín mươi chín đao, phải giết đủ mười ngày ròng rã, quá là vất vả. Tại sao không thể một đao kết thúc, tại sao không thể một chén độc dược cho xong đi.
Bất quá chỉ lãnh đạm, coi nhẹ ngươi một chút thôi mà. Tiểu thí hài hiện tại sao toàn ghi thù như vậy, thật là thằng bé khó chịu.
Những mười ngày, bảo ta làm sao chịu qua đây, còn phải chịu tội mười ngày nữa. Thật muốn cao giọng khóc rống một phen.
Thật muốn hoàn thành mô phỏng sớm một chút, trở về sớm một chút, thật là khiến người phiền muộn. Ta nhớ máy tính của ta quá, nhớ ID game cấp ba trăm sáu mươi hai của ta quá, nhớ cuộc sống hạnh phúc trong quá khứ quá.
Dung Khiêm càng nghĩ càng cảm thấy mình bất hạnh, trong lòng bi thảm không hiểu, khóc không ra nước mắt. Thôi, thôi, cứ coi đây là bóng tối trước bình mình, ôi, giáo dục tiểu hài tử, quả nhiên là một môn học vấn cao mà.
Y bắt đầu lải nhải cằn nhằn trong bụng, liều mạng mắng một tiểu hài khó chịu không nghe lời, không quan tâm, không dễ thương.
Sử Tịnh Viên hồi cung phục chỉ, Yên Lẫm câu đầu tiên liền hỏi: “Y đã nói gì?”
“Y tự biết tội lớn, tình nguyện chịu chết, chỉ cầu Hoàng thượng miễn trừ hình phạt lăng trì.”
“Y cũng biết sợ, y cũng biết hối hận rồi sao?” Yên Lẫm cất tiếng cười to.
Sử Tịnh Viên lại chỉ cúi đầu cười khổ.
Yên Lẫm chỉ cảm thấy khuây khỏa thoải mái bình sinh chưa bao giờ có, cười nói: “Y nói thế nào, ngươi từ từ kể lại tường tận cho trẫm.”
Sử Tịnh Viên cắn răng, thình lình quỳ xuống: “Hoàng thượng!”
Yên Lẫm hơi chấn động: “Ngươi sao vậy?”
Sử Tịnh Viên dập đầu thật mạnh: “Hoàng thượng, xin ngài thu hồi lệnh đã ban, Dung Khiêm tội đáng chết, nhưng hình phạt lăng trì, tuyệt đối không thể.”
Sắc mặt Yên Lẫm lại lạnh lùng: “Tịnh Viên, hôm nay lâm triều, cả triều thần tử đều đối nghịch với trẫm, sao ngay cả ngươi cũng không thông cảm cho trẫm.”
Vốn tưởng rằng đại bộ phận thần tử đều thức thời quay đầu, đều biết làm sao thuận theo tâm ý Hoàng đế, nhưng tại sao vừa nói phải lăng trì xử tử Dung Khiêm, đám lão thần tam triều liền nhảy dựng lên nói đến thể diện của tiên đế, cho dù là đối thủ trước kia bị Dung Khiêm áp chế cũng luôn miệng không thể, cả đến Ngự sử thiết diện bởi vì liên tục dâng tấu chủ trương Hoàng thượng tự chấp chính mà bị Dung Khiêm bãi chức cũng dập đầu trên kim giai đến đổ máu, luôn miệng nói, Dung Khiêm sinh tử là nhỏ, Hoàng thượng thanh danh làm trọng.
Tại sao ngay cả Tịnh Viên từ nhỏ cùng lớn lên cũng muốn đối đầu với mình. Y chẳng dễ dàng gì đánh bại Dung Khiêm, chẳng dễ dàng gì nắm giữ tân chính, nếu ngay cả chính lệnh quan trọng nhất sau khi cầm quyền cũng không thể thực thi, uy tín của thiên tử ở đâu, Hoàng đế này làm lại có mùi vị gì.
“Hoàng thượng…”
Sử Tịnh Viên còn muốn khổ gián, Yên Lẫm lại không muốn nghe thêm chữ nào nữa, quay người đi mất “Thế tử vất vả, tiễn thế tử hồi phủ.”
Y sải bước đi, cắn chặt răng. Dung Khiêm, vô luận thế nào, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi. Vô luận thế nào, ta muốn ngươi phải hối hận vì đã từng nhìn ta như không.