CHƯƠNG 1: THỌ YẾN KINH BIẾN
“Tả tướng Dung Khiêm ngang ngược khi chủ, chuyên quyền thiện chính, lệnh cách chức điều tra, đóng cửa suy ngẫm, chờ luận tội.” Thanh âm lanh lảnh của thái giám tuyên chỉ vọng lại trong tai mỗi người.
Trong đại hoa viên phủ Tả tướng, lít nha lít nhít, người quỳ chật khắp.
Sinh nhật ba mươi sáu tuổi của đương triều Tả tướng Dung Khiêm, cơ hồ quan viên cả triều đình đều đến mừng thọ, bốn gánh hát nổi danh nhất kinh thành luân phiên lên đài, khu vườn rộng cực kỳ của tướng phủ, bày ghế cũng không xong. Lại thêm các loại chiêng trống vũ nhạc khác, càng nhiều không đếm xuể.
Ngay vào lúc hoa tươi rực rỡ, náo nhiệt phồn hoa tột cùng này, đại đội binh mã bỗng nhiên ùa đến bao vây tướng phủ, tổng quản thái giám mặt trầm như sương trước mọi người tuyên đọc thánh chỉ, chấn phủ Tả tướng mới rồi còn tràn đầy tiếng cười nói vui vẻ thành châm rơi có thể nghe tiếng. Mỗi một mệnh quan triều đình tay nắm đại quyền đều tái mặt, ngạc nhiên không biết phải ứng biến làm sao, toàn bộ kinh ngạc quỳ ngây ra.
“Thần lĩnh chỉ.” Thanh âm thong dong bình tĩnh vang lên, Dung Khiêm mỉm cười đứng dậy, tiếp nhận thánh chỉ từ trong tay tổng quản thái giám, khách khách khí khí nói: “Vương công công mời ngồi, hôm nay chính gặp sinh nhật ta, nếu không chê thì cứ dùng chút rượu thịt nhé.”
Vương công công hơi nhíu mày: “Ta còn vội hồi cung phục chỉ.”
“Đã như thế, vậy không chậm trễ công công nữa.” Dung Khiêm lại nói được làm được, không nhìn Vương công công nữa, cũng chẳng để ý một đám quan viên còn đang sững sờ quỳ dưới đất, tự mình ngồi lại chủ vị, bình thản nói: “Hát tiếp đi chứ, các ngươi còn ngây ra làm gì?”
Đám người hóa trang vương tướng trên sân khấu vừa rồi cũng quỳ thành đoàn, lúc này cũng dùng ánh mắt sững sờ nhìn vị tướng gia đại nhân vừa bị bãi chức này. Có ai vào lúc bị bãi quan thôi chức, họa phúc khó lường mà vẫn còn lòng dạ xem kịch.
Sắc mặt Vương công công cũng hóa xanh, ngẩn ra một lúc mới chậm rãi nói: “Dung Khiêm, ngươi thật lớn mật…”
Một câu khiển trách, bị Dung Khiêm quay đầu nhìn một cái lại dọa về bụng. Dung Khiêm thiếu niên đắc chí, mười bốn tuổi xuất sĩ, mười sáu tuổi đăng đàn bái tướng, mười tám tuổi nhập chủ Binh bộ, hai mươi tuổi nhập các, hai mươi hai tuổi phong thái phó, hai mươi ba tuổi gia phong Thái tử thái bảo, hai mươi bốn tuổi đã làm đến chức thủ phụ một nước, hai mươi lăm tuổi trở thành trọng thần được tiên đế ủy thác, quyền khuynh triều dã. Đến nay đã nắm càn khôn đủ mười hai năm, thoạt nhìn cũng không thấy có gì là ngang ngược hung ác, lại tự có uy thế vô hình, trực tiếp bức những lời trong miệng quyền hoạn trở về.
Dung Khiêm cười nhàn nhạt, thong dong nói: “Vương công công, Hoàng thượng chỉ lệnh ta đóng cửa suy ngẫm, chưa hề nói không cho ta xem kịch. Hôm nay sinh nhật ta, kêu gánh hát đến, dù sao cũng phải để họ diễn, đã mời khách đến, dù sao cũng phải để họ vui vẻ, bằng không…”
Y đưa tay chỉ một chúng quan viên, bao nhiêu người vừa rồi còn quỳ đực ra, toàn bộ ào ào đứng dậy, người người cười khan nói: “Cáo từ, cáo từ…” rồi đều luống cuống chạy mất. Ngươi chen ta đẩy, rách cả quần áo, ngã nhào dưới đất, trong nhất thời đúng là đếm không nổi.
Lúc này, một bụng tâm tư nịnh bợ Tể tướng đã biến cả thành lo âu, nóng lòng phủi sạch can hệ, người người chỉ sợ đi chậm một bước sẽ bị cho là đồng đảng của Dung Khiêm, nào còn nhìn được thể diện triều đình, thân phận mệnh quan gì gì đó.
Dung Khiêm chỉ cười hì hì tùy ý gọi: “Lý đại nhân, ông không ngồi một lúc đã đi à? Vương đại nhân, rượu thịt này không hợp khẩu vị sao…”
Y bên này gọi không ngừng, quan viên bên kia bị điểm đến tên đều tái mét mặt mày, hừm hừm hà hà vài tiếng rồi càng chạy nhanh hơn. Chớp mắt, khu vườn vừa rồi còn đầy khách khứa, náo nhiệt vô cùng bỗng vắng tanh, chỉ còn lại một vườn đầy chén bát thức ăn, nhất thời lại thê lương bội phần.
Chẳng qua, Dung Khiêm hiển nhiên không có cảm xúc mặt này. Vị quyền thần Yên quốc đã ba mươi sáu tuổi này, diện mạo bất quá ngoài hai mươi, dung nhan tuấn lãng, khí độ thong dong, vóc người cao lớn, hoặc giả, ngay cả cá tính cũng càng giống một người trẻ tuổi nhỉ.
Cư nhiên nhìn mà không thấy vô số binh mã trong phủ ngoài phủ, ngần ấy mũi nhọn lạnh lẽo phảng phất không tồn tại, y cao cao hứng hứng ngồi xuống, tự tự tại tại uống một chén rượu, lớn tiếng nói: “Không có mấy kẻ không đâu càng tốt, thanh tịnh. Ta nói, các ngươi có hát tiếp không?”
Mắt thấy một đám đào kép đều sắp bị dọa khóc, Vương công công rốt cuộc xám mặt quát to: “Tướng phủ từ hôm nay bắt đầu đóng kín, không phải người tướng phủ, cút hết ra ngoài cho ta.”
Đám đào kép như được đại xá, mỗi kẻ mình đầy mồ hôi lạnh nhảy xuống, ngay cả trang phục đạo cụ cũng không dám cầm, chen nhau chạy ra ngoài.
Vương công công vừa lòng gật đầu, lập tức lại trợn trừng mắt, sao những kẻ liều mạng chen ra, ngoại trừ đám con hát, vẫn còn nhiều như vậy…
“Y sau khi tiếp chỉ, còn có thể an an tâm tâm, mời người tiếp tục uống rượu nghe kịch.” Yên vương tuổi chỉ mười lăm, ngữ khí đặc biệt trầm ổn, trên dung nhan đẹp đẽ vốn phải mang nét trẻ thơ, chỉ có vẻ hờ hững khiến người hoàn toàn không nhìn thấu.
“Vâng, tất cả quan viên, tôi tớ, con hát, vũ cơ có mặt đều sợ ngây ra, chỉ có y, tựa như chưa hề phát sinh chuyện gì.”
“Tất cả quan viên đều vội vàng rời khỏi mà y vẫn nhất phái thoải mái?”
“Vâng!” Thanh âm của Yên vương không nghe ra hỉ nộ, nhưng Vương tổng quản hầu hạ y hơn mười năm lại bỗng dưng mồ hôi ướt áo.
Yên Lẫm cười lạnh lùng, vẫn không bị đả động như vậy sao? Từ nhỏ đến lớn, không nhìn được nhất chính là người kia vĩnh viễn bình tĩnh thong dong, trời có sập xuống cũng coi như chuyện thường, như thể trên đời này trước giờ chẳng có gì là y không thể ứng phó, không thể xử lý.
Y luôn như vậy, trong triều chính biến, mình kinh hoàng bất định, y nhàn nhạt một câu, Hoàng thượng, chút việc nhỏ thế này, có gì phải để ý.
Biên quan đại bại, mình ủ rũ mặt mày, y tùy ý nói một tiếng, Hoàng thượng, chút việc vớ vẩn như vậy, ngài không cần nhọc lòng.
Giang Nam đại hạn, mình vội vàng giảm cơm giảm áo, y thờ ơ nói, Hoàng thượng không cần lo lắng.
Vĩnh viễn là như thế, Hoàng thượng không cần lo lắng, Hoàng thượng không cần quan tâm, Hoàng thượng không cần ưu phiền, những việc vặt vãnh này, không đáng quấy rầy Hoàng thượng.
Trước nay luôn là như thế.
Nhớ lúc nhỏ, từng kính y như thiên thần, cảm thấy y thật là người tài ba nhất trên đời, sùng kính y, thích thân cận y như vậy. Người nọ lại luôn vô tình xem nhẹ sự quan tâm của y, tâm tình của y, cách nghĩ của y.
Người nọ từng là lão sư của y, dạy y trị quốc, dạy y lý chính, dạy y sách sử, dạy y làm người, sau đó, khi y dần trưởng thành, lại chẳng buồn lý giải vướng mắc của y.
Mỗi lần tịch mịch tột cùng mà quyến luyến y, muốn đến gần, y luôn nhàn nhạt nói: “Hoàng thượng, ngài còn nhỏ, cứ đi chơi đi, vi thần phải xử lý chính vụ, không thể bồi ngài.”
Mỗi lần muốn ưỡn ngực, lớn tiếng nói: “Ta không còn nhỏ nữa, ta đã trưởng thành, ta có thể độc lực trị quốc.”
Y lại vĩnh viễn nói: “Hoàng thượng, đừng càn quấy, quốc gia chính vụ không phải trò đùa.”
Y có phiền não muốn dốc hết với người kia, người kia lại không còn kiên nhẫn để nghe nữa.
Từng cho rằng y là sư trưởng, là lương thần, là chỗ dựa lớn nhất, thế mà sau nhiều lần suy sụp không thể không đối mặt với hiện thực.
Người nọ không cho y quản lý quốc gia, người nọ không cho y bổ nhiệm thân tín, người nọ không cho y hành sự theo ý nguyện, thậm chí cả tuyển phi lập hậu cũng chỉ có thể chọn nữ tử người nọ chỉ định.
Y luôn mỉm cười nhàn nhạt như vậy, giống như chuyện thiên hạ đều nằm trong tay, trên đời chẳng chuyện gì có thể thoát khỏi sự khống chế của y, có thể không bị y thao túng.
Muốn đập tan nụ cười vĩnh viễn trên mặt y biết mấy, muốn nhìn vẻ trấn định tự nhiên của y biến thành kinh hoàng không hiểu biết mấy.
Thế nhưng không có tác dụng, hoàn toàn không có tác dụng.
Nhân y cầm quyền lâu ngày, dần dần xa hoa *** dật, bắt đầu lục đục với thân tín ngày xưa mà lặng lẽ mua chuộc tâm phúc của y, nhân y ỷ quyền cậy thế, độc đoán độc hành mà lén hội kiến đại thần, lôi kéo lòng người.
Cẩn thận, từng chút từng chút, xây dựng lực lượng thuộc về mình, âm thầm, không để người phát giác, làm cho quân quyền kinh thành bắt đầu tập trung trong tay mình.
Ngay vào lúc y mừng sinh nhật ba mươi sáu tuổi, phát động chính biến, một kích bất ngờ. Đánh y từ tam thập tam thiên rơi thẳng xuống mười tám tầng địa ngục, thế nhưng, việc này thì thế nào?
Người kia vẫn có thể mỉm cười nói, thần tuân chỉ.
Tất cả quyền lực tan thành mây khói, từ người trên rơi xuống thành tù nhân, tất cả quan viên a dua tránh y như ôn dịch, y vẫn có thể thong thong dong dong uống rượu xem kịch.
“Tất cả quan viên đều nhao nhao rời khỏi, nô tài lại đuổi hết những kẻ không liên quan, hiện tại cả tướng phủ chỉ còn mỗi một mình Dung Khiêm?”
“Một mình? Hạ nhân của tướng phủ đâu? Nô bộc thì sao? Muốn cho y tội danh, chung quy phải thẩm tra những hạ nhân tướng phủ này mới được.” Yên Lẫm khẽ nhíu mày “Sao có thể một hơi thả hết, sao biết trong đây không có thân tín ám kỳ của Dung Khiêm?”
Vương tổng quản vẻ mặt đau khổ: “Tướng phủ cả một hạ nhân cũng không có?”
Yên Lẫm mắng: “Hồ đồ, đường đường một tướng phủ, sao lại không có một hạ nhân?”
“Sinh nhật ba mươi sáu tuổi của Tả tướng đại nhân đã bắt đầu chuẩn bị từ nửa năm trước, Tả tướng mỗi ngày đều chê người dưới làm việc không lanh lẹ, làm việc không thống khoái, làm việc không chu đáo, kế hoạch không phô trương, mỗi ngày đuổi người khỏi phủ. Trước trước sau sau lại đuổi đi hơn chục, bán đi vài chục. Người của phủ Tả tướng vốn đã không nhiều, y trước kia là người thập phần đơn giản, mấy năm nay mới bắt đầu biến thành xa hoa kiêu ***. Nhân thủ ngày xưa đầu tiên không đủ dùng, thứ hai chất phác như y trước kia, rốt cuộc đều không hợp tâm tính y hiện tại, cho nên người đuổi người bán rất nhiều, dứt khoát đuổi hết. Y lại ngại ra ngoài mua hạ nhân phiền phức, trực tiếp nói với các phủ, muốn mượn hạ nhân lanh lợi của các phủ dùng tạm.”
Yên Lẫm lạnh lùng nói: “Tự nhiên các phủ không ai không dâng vội, hấp tấp đưa những kẻ thân tín nhất lanh lợi nhất trong nhà đi hầu hạ, lại không ngừng dặn dò, nhất thiết phải giúp Tả tướng đại nhân chuẩn bị một thọ yến thật vẻ vang, chấn động kinh sư.”
“Vâng.” Vương tổng quản thấp giọng nói “Những người đó toàn là người ra từ các phủ, hầu như đều là thân tín của các quan viên khác, thật sự bắt lại thẩm vấn, chỉ sợ liên lụy quá lớn, nô tài đành phải để họ đi, có điều, tất cả đều ghi tên vào sổ, không cho những người này tùy tiện ra kinh, về sau nếu có chuyện gì cần tra hỏi, hiển nhiên cứ tìm là đến.”
Yên Lẫm hờ hững nói: “Mọi người đều đi hết, không một ai ở lại bên cạnh chăm sóc y, cùng chung hoạn nạn với y?”
“Trái lại có một nha đầu phụ trách bưng trà rót nước, hầu hạ sinh hoạt thường ngày cho y không chịu đi, quỳ xin y để mình ở lại hầu hạ săn sóc.”
Yên Lẫm nhướng mày: “Y thế nào?”
“Y chậm chạp đứng dậy, nói một tiếng rằng khóc ồn quá. Sau đó đưa tay xách nha hoàn kia lên, tiện tay vung một cái, nha hoàn kia trực tiếp từ tường viện cao cao bay ra ngoài, tiếng kêu thảm dọa chúng sĩ binh ở đó tái cả mặt.”
Yên Lẫm mỉm cười: “Y võ công cao cường, chừng mực nắm giữ hẳn nhiên hoàn hảo, đại khái không muốn liên lụy nha hoàn kia mới ném cô ta ra ngoài, nha hoàn là hạng nữ lưu, nào hiểu được, kỳ thật cú ném đó nhìn thì dọa người, nhưng hẳn có thể an toàn chạm đất, lông tóc vô thương.”
Vương tổng quản rùng mình: “Nha hoàn nọ ngã xuống đất, cả xương sườn cũng gãy mất hai, người cũng hộc máu ngất đi.”
Yên Lẫm nhíu mày: “Y thực sự tàn nhẫn như vậy sao?”
“Thương tích của nha hoàn đó nô tài đã cho người nghiệm, tuyệt đối không giả, còn là đồng bạn tỷ muội của cô ta khóc lóc tìm người khiêng đi.”
“Hoàng thượng, việc này phải chăng có cổ quái?” Người nói chuyện chỉ lớn hơn Yên Lẫm chừng hai tuổi, tuổi cũng trẻ, mặt mày cũng có vẻ tang thương thành thục đồng dạng.
Bắc Tịnh vương thế tử Sử Tịnh Viên làm thư đồng của Yên Lẫm, cùng y lớn lên, cùng y thương nghị đại sự, đồng bạn tín nhiệm nhất, nhíu chặt chân mày: “Đường đường một Tể tướng, thân mang tội lớn, thoạt nhìn cư nhiên chỉ có mình y. Dung Khiêm vốn cha mẹ chết sớm, không có nửa kẻ thân thích, hiện tại cả một hạ nhân cũng không. Bất luận sau đó định y tội gì, triều đình chỉ có thể đối phó mình y, bất cứ ai cũng không liên lụy được, thoạt nhìn cứ như thể từ rất lâu về trước y đã chuẩn bị sẵn sàng cho hôm nay.”
Yên Lẫm hơi do dự: “Nếu y thật có chuẩn bị, há lại để chúng ta nắm binh quyền kinh thành, há có thể có biến cố hôm nay?”
Sử Tịnh Viên cười khổ một tiếng: “Đây cũng chính là chỗ vi thần nghĩ mãi không ra.”
Yên Lẫm ngẫm nghĩ một chút, liền nói: “Giám thị chặt chẽ nhất cử nhất động lẫn ăn uống của Dung Khiêm, y chưởng chính nhiều năm, thân tín, người y từng đề bạt, đều phải nằm trong sự khống chế của chúng ta, mặc dù binh quyền kinh thành đã nằm trong tay chúng ta, mặc dù người trên tay y đã có không ít kẻ tỏ ý muốn hiệu trung cho trẫm, chúng ta cũng không thể lơi lỏng một chút. Chủ soái các lộ đại quân khác trong nước, tuy đa phần đều đã âm thầm có thái độ, nhưng động tĩnh liên quan, trẫm nhất định phải biết ngay lập tức, người phụ trách điều phái lương thảo, sửa lương thảo vận chuyển mỗi tháng thành mỗi ngày, bảo đảm không quân đội nào có cơ hội làm loạn. Những hạ nhân ra từ tướng phủ này, tuy không tiện bắt nhốt tra tấn toàn bộ nhưng cũng phải bị giám thị toàn trình.”
“Tuân chỉ.” Sử Tịnh Viên đáp một tiếng, môi hơi mấp máy, chực nói lại thôi.
Yên Lẫm nhàn nhạt nói: “Có chuyện gì, nói thẳng không ngại.”
“Hoàng thượng, Dung Khiêm có dũng cái thế, võ kinh thế, tuy phái đại quân bao vây, cuối cùng vẫn là họa tâm phúc, người này chưởng chính nhiều năm, trong tối chưa chắc không có ám kỳ an bài gì, những hạ nhân được thả khỏi tướng phủ này tuy trong tầm khống chế giám thị, cũng chưa chắc hoàn toàn không cách nào truyền tin tức gì ra ngoài, tuy rằng đại bộ phận tướng lĩnh đều tỏ ý hiệu trung cho Hoàng thượng, nhưng vẫn có người nghĩ tình Dung Khiêm đề bạt. Tất nhiên lúc này Dung Khiêm đã ở trong tay, để phòng cái loạn bất trắc tương lai, tốt nhất…” Sử Tịnh Viên hơi đưa tay lên rồi chém xuống một phát.
Yên Lẫm trầm mặc một lúc, mới nói: “Trước giải y vào thiên lao, gông to xích nặng, điều cao thủ trông giữ, chờ Đại lý tự nghị định tội danh rồi nói tiếp.”
–
Phật giáo gọi thiên thứ sáu trong dục giới là tam thập tam thiên, sau hình dung nơi cao nhất.