Tiểu Lâu Truyền Thuyết

Chương 487: Chương 487: Lò Lớn Trăn Trở




CHƯƠNG 146: LÒ LỚN TRĂN TRỞ

“Tịnh Viên, ta cả đời này, chỉ tùy hứng một lần. Từ đó liền vạn kiếp bất phục, một đời xấu hổ không chịu nổi.”

Một lần tùy hứng, một lần lăng trì.

Sử Tịnh Viên muốn an ủi y, nhưng mở miệng cũng gian nan: “Y đã trở về…”

“Nhưng không có nghĩa là sự tình chưa từng phát sinh.” Yên Lẫm nhìn phía trước với đôi mắt mờ mịt: “Y vắng mặt, ta ngày ngày nhớ y, ngày ngày trông y, gặp y rồi, mới bỗng nhiên nhớ lại, ta có lỗi với y như thế. Ta kỳ thật không phải lo lắng qua đêm bên ngoài không ổn, ta chỉ là không biết làm sao đối mặt với y, làm sao trò chuyện với y, làm sao cười với y, ta… ta chỉ biết, chuyện đã phát sinh, chính là đã phát sinh, bất kể làm gì nữa, bất kể hối hận như thế nào, hổ thẹn như thế nào nữa, đều không thể vãn hồi, hết thảy đều không thể về lại ngày trước. Việc này với y có trách ta hay không, y phải chăng để bụng, hoàn toàn không liên quan, ta chỉ là…”

Y đưa tay, chỉ chỉ ngực mình: “Không lừa được chính mình, như thế mà thôi.”

Sử Tịnh Viên lặng thinh, chỉ là trong lòng khó chịu không thể nói nên lời.

Yên Lẫm vẫn cảm thấy mình vô cùng vô cùng có lỗi với Dung Khiêm, nhưng từ góc độ của Sử Tịnh Viên mà nhìn, trừ mệnh lệnh lăng trì quá tàn nhẫn, những chuyện khác Yên Lẫm đều chưa từng làm sai.

Chính biến cũng vậy, đoạt quyền cũng thế, vốn chính là bản thân Dung Khiêm từng bước an bài. Khi đó Dung Khiêm cố ý chuyên quyền độc đoán, kiêu xa ngạo mạn, quyền thế át trời, làm bao nhiêu việc quân vương không thể dung. Y tự tìm đường chết như vậy, sau lại bị bắt bị ban chết, cũng thật thật sự sự không thể trách lên người Yên Lẫm.

Yên Lẫm cả đời này, chỉ nghe theo tâm ý của mình, tùy hứng một lần kia, chưa ban rượu độc cho y, mà là hạ lệnh lăng trì, từ đấy trọn đời vĩnh viễn không còn nụ cười.

Không như Phong Trường Thanh mấy trưởng bối biết chân tướng kia – cho dù họ trung tâm thế nào, cũng không khỏi âm thầm trách Yên Lẫm quá mức vô tình. Thế nhưng, Sử Tịnh Viên lại là người từ nhỏ đã cùng Yên Lẫm lớn lên, Yên Lẫm làm sao từng bước đi đến một bước ấy. Những thống khổ tuyệt vọng, tất cả từng có đó, y đều nhìn rõ trong mắt.

Những Đại tướng quân, đại nho, đại hiền thần đó, cả ngày chỉ biết vì tiểu Hoàng đế trưởng thành mà cao hứng, vì một thế hệ danh quân tương lai mà vui mừng. Họ có từng coi Yên Lẫm là một con người? Một người cũng sống động có máu có thịt. Một hài tử không cha không mẹ, bị người mình thân cận nhất, tín nhiệm nhất, ngưỡng mộ nhất, khâm phục nhất vứt bỏ là mùi vị gì, rõ ràng trong lòng coi y như phụ như mẫu như sư như huynh, rõ ràng cho rằng, dù bị thiên hạ vứt bỏ, người nọ cũng nhất định còn ở bên. Rõ ràng cảm thấy, cho dù trời sập, người nọ cũng sẽ mỉm cười bảo hộ mình. Sau đó, chỉ trong nháy mắt, tất cả ôn nhu hóa hàn băng. Nhìn người chí thân chí ái này, hờ hững mà đi, lạnh lùng đối đãi, lần lượt nỗ lực vãn hồi, lại lần lượt thất vọng mà về, lần lượt cố gắng tới gần, sau đó lần lượt bị vô tình đẩy ra. Hết thảy hết thảy, rốt cuộc có bao nhiêu đau bao nhiêu thương, ai sẽ minh bạch? Ai sẽ để ý?

Phong Trường Thanh không nhìn thấy hài tử một mình khóc nức nở trong góc hoàng cung tối tăm, Dung Khiêm cũng không nhìn thấy hài tử kia đôi mắt đỏ hoe, kéo hảo bằng hữu hỏi từng tiếng: “Ta đã làm sai gì?”

Thế nhân chỉ nhìn thấy minh quân mang đến thái bình cho họ, họ sẽ không biết, rất nhiều năm trước, hài tử nọ sau một lần cuối cùng vươn tay muốn giữ lại một chút ôn tình trong ký ức kia, lại một lần cuối cùng bị hờ hững cự tuyệt, từng lặng lẽ trốn trong khu rừng nho nhỏ hẻo lánh nhất hoàng cung, cầm đao liều mạng chém cây như hổ điên. Chém mãi đến khi hổ khẩu hai tay chấn nứt, máu tươi tuôn rơi, y vẫn không biết đau, không biết thương, không biết dừng tay.

Bằng hữu liều mạng cũng không kéo được y, ngày hôm đó đế vương non nớt kia cứ chém mãi đến khi kiệt sức rã rời, rốt cuộc không cầm được chuôi đao nữa, xụi lơ trên người bằng hữu, hai mắt thất thần, chỉ không ngừng lặp đi lặp lại mà thì thào từng tiếng: “Ta phải giết hắn, ta phải giết hắn…”

Y nói như vậy suốt, cứ nói suốt, cho đến cuối cùng ngất đi, vẫn đang lẩm bẩm nói mớ. Chỉ là khóe mắt, nước mắt im lặng rơi xuống, lẫn vào mồ hôi, nháy mắt đã không dấu tích.

Y chỉ là một hài tử bị người chí thân vứt bỏ, kiên cường mà cố chấp, kiêu ngạo bức bách mình cường đại lên, trước cái người đã vứt bỏ mình kia, vứt bỏ y trước một bước. Y chỉ là một hài tử cố chấp mà khó chịu, nỗ lực học tập hết thảy, chỉ để có một ngày, ai đó sẽ không nhẹ nhàng bâng quơ đẩy y ra nữa, mà phải nghiêm túc nhìn thẳng y.

Y còn là một đại hài tử, lại phải khổ tâm cô nghệ, nơi chốn mưu tính, vì hoàng quyền, vì thiên hạ, chuẩn bị một trường chính biến kinh thiên.

Nhưng hóa ra gian thần kỳ thật là trung thần, hóa ra tất cả những hành vi ngỗ nghịch, đều là một trái tim thành khẩn. Chỉ là, không nhìn thấu tâm này, có thể trách Yên Lẫm sao? Không đoán ra cục này, có thể trách Yên Lẫm sao? Đối mặt với một quyền thần các loại dấu hiệu đều tỏ rõ khẳng định phải phản, đế vương có trách nhiệm có đảm lược nào, sẽ không phấn thân một trận được ăn cả ngã về không?

Nếu năm đó y không hạ lệnh lăng trì, mà chỉ âm thầm xử tử… Vậy thì Yên Lẫm y lại có sai gì.

Mà ngay cả một tiếng “lăng trì” năm đó, đâu phải đơn thuần là muốn hành hạ đến chết một kẻ thù.

Y chỉ muốn Dung Khiêm đừng vân đạm phong khinh như vậy nữa, y chỉ muốn bức bách Dung Khiêm bởi vì y, biểu lộ dù chỉ một chút xíu để ý và động dung.

Y cả đời này, chẳng qua tùy hứng một lần như vậy, từ đó vạn kiếp bất phục!

Không cần người khác chỉ trích nhiều hơn, y đã đem tâm mình, vĩnh viễn vĩnh viễn đặt trên lò lửa mà nướng, trong nồi chảo mà nung nấu.

Năm đó, là y không muốn bỏ qua cho Dung Khiêm, mà nay, là y không chịu bỏ qua cho chính y. Kỳ thật, âm sai dương thác, họa phúc khó nói. Nếu mệnh lệnh năm đó y hạ không phải lăng trì, mà thực sự là ban một chén rượu độc, một đoạn bạch lăng, có lẽ y vĩnh viễn không biết được chân tướng năm đó, nhưng mà… cũng sẽ không còn trùng phùng như hôm nay đây, không còn một cơ hội bổ cứu thế này nữa.

Song Sử Tịnh Viên không có lời nào để khuyên, cũng vô lực khuyên được. Lời này, y không thể nói. Bởi vì y biết, Yên Lẫm… sẽ tuyệt đối không nghe. Y chỉ trầm mặc đi theo bên cạnh Yên Lẫm, trầm mặc cùng quân chủ của y, đi qua mảnh đất phồn hoa nhất Yên quốc này, đi qua kinh thành Yên Lẫm vẫn cố gắng bảo hộ này, đi đến hoàng cung xa xa.

Giữa cảnh chiều hôm, cung cấm hùng vĩ, như một con cự thú lạnh lẽo, im lặng chờ đợi tế phẩm của nó.

Hoàng cung, quốc gia, vương quyền, bách tính, hết thảy hết thảy, quan miện đường hoàng, cao cao tại thượng.

Sử Tịnh Viên biết, tất cả khoái lạc, tất cả tự do, tất cả hạnh phúc của Yên Lẫm, cuối cùng đều chỉ có thể im lặng chôn vùi sâu trong cự thú này.

Sự tình Dung Khiêm dặn dò, Phong Trường Thanh làm đương nhiên là rất tận tâm. Thanh Cô cũng không thêm phiền toái cho y. Nàng ẩn ẩn biết đã xảy ra một đại sự khó lường, vì thế chỉ xử lý tốt các tạp vật, sau khi xác nhận Dung Khiêm không cần phân tâm vì chút việc vớ vẩn này, liền về phòng mình, an tâm chờ đợi sự tình qua đi, lúc Dung đại ca rảnh, lại nói rõ với nàng sau.

Thanh Cô dàn xếp xong, Phong Trường Thanh lại tiễn Sử Tịnh Viên và Yên Lẫm, lúc này mới có thời gian, sa sầm mặt, lấy ra uy nghiêm tổng thống lĩnh đại nội thị vệ của mình, nghiêm lệnh những thị vệ đó, không cho bất cứ ai ghi hận rồi đi làm khó Thanh Cô. Đối mặt với thượng ty trực tiếp, ngần ấy thị vệ ở đây tự nhiên chẳng ai dám hó hé tiếng nào, chỉ im lặng lĩnh mệnh.

Sau khi giao xong, hắn liền cùng Dung Khiêm trở về phòng trước. Dung Khiêm cũng không nóng lòng đối khẩu cung với hắn, chỉ hỏi hắn Yên Lẫm rốt cuộc là may mắn thế nào, chạy tới chạm mặt với y.

Phong Trường Thanh tuy chưa từng mắt thấy cả sự kiện nhưng từ lúc Yên Lẫm và Dung Khiêm mật đàm, sớm đã câu thông với Sử Tịnh Viên, tất nhiên là lập tức nói lại một lần sự tình một cách ngắn gọn nhanh chóng.

Dung Khiêm thần sắc bất động, nghe hắn nói hết cả sự kiện, mới nhàn nhạt hỏi: “Thế người gây rối có tìm được?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.