CHƯƠNG 147: RẮP TÂM Ở ĐÂU
Dung Khiêm hỏi người gây rối, Phong Trường Thanh nhíu mày.
Họ sớm phân ra một đội nhân thủ đi bắt người gây rối, sai dịch trong nha môn cũng đều đã điều động, thậm chí Phong Trường Thanh còn dùng ấn tín của mình, phái người mời trú quân trong kinh phối hợp lùng tìm, lẽ ra nhân thủ như vậy, hiệu suất như vậy, rất nhanh chóng có thể trói người đến, nhưng cố tình đến tận bây giờ vẫn không có tin tức.
Dung Khiêm lắc đầu: “Không bắt được đâu, cho mọi người tan hết đi.”
Thần sắc Phong Trường Thanh hơi chấn động: “Dung tướng…”
Dung Khiêm bình tĩnh nói: “Sự nếu quá kỳ tất có quỷ. Người giang hồ tuy hiếu dũng ham đấu, nhưng cũng sẽ không gây rối ở kinh thành một cách kiêu ngạo như thế. Hơn nữa may mắn thế nào, đánh ngay con đường bệ hạ đi qua, rồi dẫn bệ hạ một mạch đến thẳng chỗ ta, lại đập tan phòng ta. Hai người kia võ nghệ rất tốt, lại không ai có thể nhận ra sư thừa lai lịch, ngần ấy người ở đây, trừ hai người này thân thủ không tồi, thân hình cao lớn thì không thể nói thêm điều gì khác nữa. Như thế xem ra, rất có thể họ căn bản không phải dùng tướng mạo sẵn có đi gây sự, chỉ cần lực chú ý của mọi người tập trung trên người ta và bệ hạ, họ lập tức có thể độn thân mà đi. Có lẽ sớm có người âm thầm tiếp ứng họ, lập tức giúp họ thay đồ cải trang, thử hỏi chúng ta lại đi nơi nào tìm kiếm nữa.”
Y ở đây ngữ khí tuy rằng cực bình thản, Phong Trường Thanh lại nghe mà vẻ mặt nghiêm nghị. Hắn khẩn trương nhất không phải có người âm thầm giở trò, để Yên Lẫm và Dung Khiêm gặp lại, mà là… có người có thể tra biết hành tung của Yên Lẫm.
Nếu lần này, họ không phải âm thầm dẫn đường khống chế, mà là ám sát…
Như đã nhìn ra tâm tư của hắn, Dung Khiêm hờ hững nói: “Trường Thanh, ngươi yên tâm. Chỉ cần có tâm, có thời gian, có đủ nhân thủ, thời gian dài phái người chú ý động tĩnh ra vào trong cung, tiến tới phỏng đoán hành tung của Hoàng đế, không phải không thể làm được. Nhưng với trước mắt bệ hạ xuất hành bảo vệ kỹ càng, trừ phi có đại đội cao thủ, đồng thời ôm tín niệm một đi không về toàn lực ra tay tập kích ám sát, nếu không tuyệt đối không thể đắc thủ.”
Dung Khiêm hơi cười khẩy: “Đến trước mắt, thiên hạ các quốc, vẫn chưa một ai có thể cắm ngần ấy lực lượng mạnh như thế tại đường đường kinh thành Yên quốc, tối đa cũng là ngầm làm chút việc quỷ vực mà thôi.”
Phong Trường Thanh thoáng giãn lòng, song rốt cuộc vẻ mặt vẫn âm trầm: “Vô luận thế nào, kinh thành cũng phải quét một lần.”
Dung Khiêm thản nhiên gật đầu, nhân cái cớ lần này, do quan phủ ra mặt, gióng trống khua chiêng, thanh tra chỉnh đốn, dẹp thám tử các quốc một lần đàng hoàng, thuận tiện mạnh mẽ đàn áp những lực lượng giang hồ không an phận đó một chút, đây cũng coi như là chuyện tốt.
Lúc này y mới tự tay rót cho mình một chén trà, tùy ý nhìn thoáng qua chỗ bình phong, thoải mái nói: “Lăn ra đây cho ta.”
Phong Trường Thanh đứng phắt dậy, tay đè chuôi đao, tạo thế chờ phát.
“Đừng hiểu lầm, đừng hiểu lầm. Ta ra đây.” Sau một tràng kêu to, có người cư nhiên thực sự từ phía sau bình phong lăn ra.
Chỉ là người nọ hai tay ôm đầu, lăn một vòng trên không, thuận theo tứ chi mở ra, nhẹ nhàng hạ xuống đất, cung kính thi lễ với Dung Khiêm: “Dung tướng, ngài bảo ta lăn, ta liền không dám đi…”
Nhìn vẻ mặt tươi cười nịnh nọt đó của hắn, Dung Khiêm liền cảm thấy gai mắt: “Hiện tại lại biết nghe lời. Vừa nãy lúc gặp nạn, sao ngươi chạy còn nhanh hơn ai hết?”
An Vô Kỵ vẻ mặt tươi cười: “Không phải ta muốn lặng lẽ trốn ra, âm thầm tiếp ứng Dung tướng đây sao? Nếu ta thật muốn chạy thì làm sao lập tức đến trà lâu? Ta chỉ là sợ Hoàng thượng gặp Dung tướng, có thể sẽ lập tức bao vây trà lâu, muốn cùng Dung tướng trộm thông một tin tức nói một lời cũng không dễ, cho nên trốn vào đây trước một bước.”
Tuy là hắn tận tâm lấy lòng, làm Dung Khiêm nguôi giận, phân tâm ý này lại cũng không giả. Bất quá hắn có thể cợt nhả như vậy, chủ yếu nhất vẫn là bởi vì vừa nãy hắn đã trốn ở đây, cho nên nghe trộm được Dung Khiêm nói chuyện với Yên Lẫm, biết Dung Khiêm cho dù bực hắn, rốt cuộc vẫn ở trước mặt Yên Lẫm yểm hộ cho hắn và Phong Trường Thanh, đoán khả năng tương lai thu sau tính sổ không lớn, bởi vậy trong lòng lập tức thoải mái, chẳng phải sợ nữa.
Dung Khiêm cũng lười nhìn hắn, chỉ hỏi nhàn nhạt: “Chuyện giả tương thân, là bản thân ngươi nghĩ đến trước hết sao?”
Ý cười trên mặt tắt sạch, An Vô Kỵ trầm mặc một chút mới nói: “Ta mấy tháng này vẫn giao hảo với Ấm Ấm cô nương đầu bài của Bách Hoa lâu, ngày đó bị Thanh cô nương đuổi gấp quá, trong lòng buồn bực, đi Bách Hoa lâu uống rượu giải sầu, nàng hỏi ta vì sao phiền não, ta nói là có một hảo hữu thế giao không chịu cưới vợ, nhưng phụ mẫu huynh đệ y lại cứ thúc giục ta giúp y tìm một lương phối, do là trưởng bối nhờ, không thể không dụng tâm làm, rồi lại biết rõ hảo hữu cố chấp, cho nên trái phải đều khó xử. Lúc ấy Ấm Ấm thuận miệng nói, đã như vậy sao không tùy tiện làm một cuộc tương thân giả, chứng minh mình đã xuất lực, báo cáo kết quả với trưởng bối nơi đó là được. Lúc ấy nàng nói cực tùy ý, về sau cũng không nhắc lại, ta lại để tâm, sau khi quay về hỏi ý kiến ngài, liền quyết định làm như vậy. Chỉ là nữ tử tài mạo song toàn khó tìm, dù là có, sợ cũng chẳng mấy người chịu nhận việc giả tương thân này, cho nên cuối cùng ta vẫn cầu Ấm Ấm.”
“Như vậy, thời gian địa điểm tương thân hôm nay, lại là do ai định?”
Vẻ mặt An Vô Kỵ dần dần hơi cổ quái: “Mấy ngày nay trên mặt ta vẫn có thương tích, không tiện ra xử lý việc này, Ấm Ấm lại vừa vặn gặp một khách thương vùng khác ra tay cực hào phóng, cả ngày làm bạn, cũng không rảnh rỗi. Ân khách kia đã mua một tòa biệt trang tại kinh thành, đón Ấm Ấm đến ở, rất nhiều ngày chưa xa nhau, ta nơi này dù gấp hơn cũng không có biện pháp. Chỉ là hôm nay bỗng nhiên nhận được thư Ấm Ấm phái nha đầu bên cạnh đưa tới, nói là ân khách kia rời nhà đi thăm bạn, nghe nói phải đến tối mới về được, chính là thời cơ tốt để tương thân, cho nên ta mới đến tìm các người. Địa điểm chính là biệt trang người nọ mua, tôi tớ trong trang là bản địa lâm thời mướn, không phải thân tín của khách thương vùng khác kia, Ấm Ấm nói đã dùng tiền đút lót hết rồi, nhất định sẽ giúp giữ bí mật, mới có lần này.”
Chuyện tới hiện giờ, không cần Dung Khiêm nhắc, An Vô Kỵ và Phong Trường Thanh cũng đều hiểu được là chuyện gì xảy ra.
Chỉ sợ là có người vừa phát hiện Yên Lẫm xuất cung thì lập tức để Ấm Ấm thông tri An Vô Kỵ sắp xếp việc tương thân, sau đó lại phái người dẫn Yên Lẫm một mạch đến dưới lầu Dung Khiêm, hai bên gặp lại.
Phong Trường Thanh cố nhiên mặt đầy giận dữ, vẻ mặt An Vô Kỵ lại cực khó coi.
Bản thân hắn chính là đầu lĩnh mật thám, nếu mỹ nữ mình kết giao lâu ngày lại là mật thám ám điệp của người khác, ngầm ôm tâm cơ mưu đồ đến bên cạnh, mà hắn lại không hề phát hiện, thế thì thật sự quá quá thất trách, quá quá mất mặt!
“Vô Kỵ, ngươi cũng không cần quá ảo não. Kinh nghiệm năng lực của ngươi ta tin được, nếu Ấm Ấm kia thật sự là mật điệp mật thám của người khác, không thể nào giấu nổi ngươi lâu như vậy. Chẳng qua, nàng ta là người trong phong trần, thân cận không chỉ mình ngươi, chỉ cần giá hài lòng, bảo nàng hờ hững nhắc ngươi một câu, dựa theo an bài đến tương thân, cũng không phải việc khó. Ta thấy kẻ gọi là khách thương vùng khác, ân khách ra tay hào phóng kia, lại cực khả nghi.” Dung Khiêm chưa dứt lời, Phong Trường Thanh đã đứng dậy nói: “Ta phái người đi tra căn nguyên của hắn rồi bắt đến.”
Dung Khiêm thở dài lắc đầu: “Người chủ sự đã an bài việc như vậy, sẽ không coi thường chúng ta. Việc này vừa xong, khách thương kia sợ là sớm thay hình đổi dạng, che giấu thân phận, trốn đến chân trời. Về phần thân phận khách thương vùng khác kia của hắn, sợ là vốn đã có quỷ, chỉ cần hắn chịu từ bỏ tài phú sinh ý của thân phận cũ, một lòng trốn đi, sợ thật sự không dễ tìm người.”
An Vô Kỵ chần chừ một chút mới nói: “Dung tướng, ta nghĩ tới nghĩ lui, cũng chẳng nghĩ rõ, đám người này phí công phu lớn chừng ấy, hy sinh một tòa trang viên kinh thành giá trị không thấp, còn có sinh ý tài phú cùng thân phận không dễ dàng gì mới xây dựng được của khách thương kia, chỉ vì làm cho Hoàng thượng và Dung tướng ngài gặp nhau dưới tình huống thế này? Đây rốt cuộc có rắp tâm gì?”
Phong Trường Thanh cũng nhíu chặt chân mày, đích xác, để Hoàng đế và Dung Khiêm gặp nhau, với những người này có lợi ích gì đâu? Huống chi, nếu chỉ đơn thuần muốn để họ gặp nhau, tìm một cơ hội dẫn Hoàng đế đến trà lâu lại gây rối không phải rất đơn giản sao, cần gì phải cố sức làm ra vở tuồng tương thân? Họ làm như vậy, rốt cuộc là vì điều gì?
Mắt thấy An Vô Kỵ và Phong Trường Thanh cùng suy xét các loại khả năng với vẻ mặt thâm trầm, Dung Khiêm âm thầm thở dài.
Có rắp tâm gì?
Là vì điều gì?
Ôi, nói trắng ra, chỉ sợ thuần túy là ai đó no quá nghiến răng thôi.
Phương! Hồ! Ly! Lần này, thù của chúng ta kết lớn rồi!