CHƯƠNG 40 QUYỂN 3: MỆT QUÁ THIẾP ĐI
Trong truyền thuyết của Đới quốc đời sau, Phó Hán Khanh được miêu tả thành một kỳ nhân tầm nhìn rộng lớn, thương xót thiên hạ, hành sự không theo khuôn mẫu. Song chân tướng của sự tình là, trường cải cách vì Phó Hán Khanh mà dẫn phát đó, động cơ ban đầu chẳng phải là quan tâm an nguy của võ lâm, sinh tử của giang hồ đồng đạo, mà chỉ là Phó Hán Khanh hy vọng cuộc sống tốt đẹp ăn uống ngủ nghỉ của mình có thể không bị quấy rầy.
Chỉ cần người trong võ lâm bớt đánh đánh giết giết, thế thì phân đường bên dưới của Tu La giáo sẽ bớt phiền toái. Mình sẽ không phải cứ đến một nơi là lại gặp những chuyện phiền toái như giới đấu, quyết chiến, máu thịt tung tóe gì đó.
Ôm ý tưởng này, Phó Hán Khanh mới đắc chí đưa ra phương án cải cách: “Võ quán là nơi giáo dục người ta luyện võ, thành tựu của võ quán không nên chỉ nhìn võ công của các võ sư cao bao nhiêu, mà phải xem thành tích của các học trò. Chỉ để các võ sư đánh đánh giết giết thì ích gì, cho dù là lão sư công phu rất tốt, dạy không đúng cách cũng chưa hẳn có thể dạy ra đệ tử rất lợi hại.”
“Giáo chủ muốn chỉ, về sau phàm có người đến cửa khiêu chiến, chỉ để các đệ tử so đấu.” Tề Hạo tự cho là lĩnh ngộ ý chính.
“Đương nhiên không phải, tính mạng các học trò, chúng ta phải có trách nhiệm. Hơn nữa, nếu vẫn là như vậy, hôm nay ngươi tới khiêu chiến, ngày mai y đến gây chuyện, còn có ngày yên ổn không?” Phó Hán Khanh vội vàng nói “Vì sao không hiệp thương cùng các võ quán lớn nhỏ trong toàn quốc, do mấy võ quán lớn nhất có ảnh hưởng nhất khởi xướng đầu tiên, một lần vận động hội giữa các võ quán?”
“Vận động hội?” Mọi người đều ngạc nhiên.
“Đúng vậy, thứ nhất là hữu nghị, thứ hai là thi đấu.” Phó Hán Khanh trịnh trọng tuyên dương tinh thần của vận động hội “Tỷ như cách mỗi ba năm, do các đại võ quán thay phiên làm chủ nhà, mở rộng thịnh hội, để các võ quán chọn lựa các đệ tử xuất sắc tỷ thí thân thủ. Thành tựu, bài danh, thực lực, đặc sắc của võ quán, đều do đại hội như vậy quyết định. Hơn nữa, bởi vì cứ ba năm một vòng, cho dù lần này thất bại, lần sau cũng còn cơ hội, mọi người sẽ chuyên tâm về nhà dốc sức khổ luyện, mà không phải là khắp nơi tới cửa kiếm chuyện.”
Địch Cửu trầm ngâm nói: “Ngươi muốn chỉ, mở đại hội võ lâm, các đại võ quán đại lôi đài?”
“Không phải đại lôi đài.” Phó Hán Khanh cuống quít lắc đầu “Đại lôi đài dễ có tử thương, rất khó chân chính điểm đến là thôi. Hơn nữa lôi đài luận võ cũng rất khó hoàn toàn công chính, cho dù là cao thủ, cũng rất dễ vì xa luân chiến, hoặc thời gian dài ứng chiến trước mặt mọi người, chiêu thức bị người nhìn thấu mà bại. Ta chỉ, là vận động hội cơ…”
Y thoáng khổ não gãi đầu. Cũng may trí nhớ của y tốt, nội dung thường thức trước kia khi học tập đã học được nhanh chóng nổi lên trong lòng, y ngọng nghịu cố gắng dùng lời mọi người có thể hiểu được mà giải thích.
Làm sao định ra quy tắc các phương diện công chính nghiêm cẩn, làm sao phân cực nhỏ hạng mục để triển khai thi đấu, làm sao mở ra sự kiện hướng đến người thường, dẫn dắt bách tính bình thường cũng chú ý họ, làm sao đem một hồi vận động hội, chậm rãi phát triển thành một thịnh hội tuyệt đối ảnh hưởng toàn quốc, thậm chí là thiên hạ chư quốc.
Kỳ thật đồ lười Phó Hán Khanh này cho dù giải thích, cũng tận lực đơn giản cho xong việc. May mà Địch Cửu ngộ tính kinh người, lại có thể từ trong thuyết minh lộn xộn đó của y, nhanh chóng hiểu được thông tin y muốn truyền đạt, cũng lập tức ý thức được lợi ích của phương pháp này.
Chấn Vũ võ quán hiện giờ đã là võ quán đệ nhất Đới quốc, trên thực lực, nhân số đệ tử, được triều đình tin trọng, đều vượt xa các võ quán khác. Trước nay cây to đón gió, lắm tài bị ghen, các võ quán khác vì đối phó Chấn Vũ võ quán, cho dù vốn là địch nhân cũng sẽ nắm tay hợp tác, quỷ kế đầy rẫy, không từ thủ đoạn.
Chấn Vũ võ quán thực lực tuy mạnh, nhưng trước nay chỉ có ngàn ngày làm tặc, nào có ngàn ngày phòng tặc, cuộc sống thời thời khắc khắc trở thành mục tiêu công kích chẳng dễ chịu gì.
Đoàn người tổng đàn họ, thứ nhất không thể ở lại Đới quốc lâu dài, giúp đỡ cũng có hạn, thứ hai cho dù ra thủ đoạn lôi đình, quét sạch các võ quán khác. Nhưng với địa vị của Chấn Vũ võ quán ở Đới quốc hiện giờ, nếu ra tay quá độc ác, cũng chưa chắc là chuyện tốt.
Võ quán ở các quốc gia khác bị võ lâm cao nhân khinh thường, sở dĩ có thể có uy danh như thế ở Đới quốc, là bởi vì triều đình trọng võ sự, thường xuyên chọn lựa nhân tài võ thuật trong võ quán cho quốc gia dùng. Chấn Vũ võ quán hiện giờ quan hệ hòa thuận với triều đình chính là chứng minh. Cũng bởi vậy, vì ấn tượng trong cảm nhận của quan phủ, Chấn Vũ võ quán làm việc không thể quá tàn nhẫn, hơn nữa vạn nhất thật sự giẫm hết các võ quán khác dưới chân, không còn cơ hội cựa mình, chỉ sợ người cầm quyền trong triều chưa chắc đã muốn Chấn Vũ võ quán một nhà lớn mạnh.
Nếu có thể mượn phương thức gọi là vận động hội này, lấy thủ đoạn không tổn hại thể diện Chấn Vũ võ quán, lặng lẽ nhường ra rất nhiều hào quang cho nhà khác, rồi lại giúp địa vị của Chấn Vũ võ quán càng thêm củng cố, việc này cớ sao không làm.
Với lực lượng tổng hợp của Chấn Vũ võ quán, bất kể thi đấu giữa các võ quán tiến hành như thế nào, thứ bậc đạt được nhiều nhất, nổi danh nhất, nhất định là Chấn Vũ võ quán.
Nhưng các võ quán khác cũng không phải là hoàn toàn không có cơ hội. Như Tông Vô Cực lấy chưởng pháp độc bộ võ lâm, Đỗ Tùng Pha sở trường kiếm pháp, nếu họ chỉ chuyên tâm truyền thụ đệ tử đắc ý chưởng pháp hoặc kiếm pháp, không cầu toàn công, chỉ cầu trong tỷ thí chưởng pháp và kiếm thuật cướp lấy khôi thủ, cũng vẫn có hy vọng cực lớn.
Hơn nữa, tỷ thí công khai, quy mô lớn, tầng tầng lớp lớp giữa các võ quán kiểu này, một mặt có thể vừa vặn đốc thúc mọi người dạy ra đệ tử tốt nhất, một mặt có thể cho mọi người phô bày tiêu chuẩn môn hạ đệ tử một cách toàn diện với người trong thiên hạ. Triều đình có thể thong dong thuận tiện chọn lấy nhân tài, quyền quý có thể đơn giản trực tiếp tìm kiếm kẻ sĩ dùng được, ngay cả lão bách tính cũng có thể quan sát các thiếu niên anh hùng càng gần càng kích thích hơn. Còn một mặt, là kéo gần quan hệ giữa các võ quán, cho dù trong lòng hận đến nghiến răng, ngoài mặt chung quy phải hợp tác nhịp nhàng với nhau, nói quy củ, thủ phép tắc, tranh đấu sát phạt ngầm sẽ giảm đến mức tối thiểu.
Định ra quy củ công bình công chính, đưa hết thảy tranh đấu vào quy tắc, việc này có lợi nhất cho người mạnh nhất, nhưng cũng sẽ không khiến kẻ yếu mất đi cơ hội.
Chấn Vũ võ quán không cần lo lắng ám toán sau lưng, minh đao trước mắt nữa, chỉ cần chuyên tâm dạy đệ tử, chỉ cần bảo trì tiêu chuẩn hiện tại không giảm, thì vĩnh viễn là mạnh nhất trong mắt quan viên bách tính cả nước.
Bách tính lựa chọn võ quán cho tiền đồ của nhi tử, lấy Chấn Vũ võ quán làm mục tiêu cũng sẽ nhiều nhất.
Mà võ quán khác, không còn bị Chấn Vũ võ quán áp chế che mờ, có cơ hội triển hiện sự đặc sắc và ưu thế của riêng mình, cũng sẽ có người yêu thích và cân nhắc lựa chọn gia nhập, cũng sẽ có cơ hội đạt được bậc thang tiến thân trước mặt quyền quý.
Thiết tưởng này nói ra, trên cơ bản quan phủ sẽ không phản đối. Với tập tục hiếu võ của Đới quốc, triều đình quân chủ sẽ chỉ hy vọng mở hội diễn võ như vậy càng lớn, càng khí phái, càng có thanh thế, càng có thể biểu hiện quốc uy mới được. Mà quan viên thì cũng sẽ hy vọng có thể tham dự xử lý đại sự như vậy, tích lũy chiến tích danh vọng.
Mà số tiền cần để tổ chức thịnh hội này kỳ thật không cần quá đau đầu, theo ý kiến của Phó Hán Khanh, có thể trực tiếp cho bách tính tham dự, dùng phương thức bán vé kiếm được một khoản tiền cực lớn. Ngoài ra còn có thể mời các phú thương cự cổ bỏ vốn, chỉ cần nhàn nhã làm rõ cơ hội kinh doanh trong thịnh hội như thế, thương nhân có nhãn quang sẽ tranh nhau xuất tiền. Sau một phen tính toán, sự kiện như vậy tổ chức vài lần, mấy đại võ quán sẽ kiếm được đầy mâm đầy bát.
Tuy nói võ lâm nhân sĩ luận võ so kỹ, lại bán vé cho lão bách tính, ý kiến này khiến Địch Cửu khá kinh hãi, nhưng tĩnh tâm nghĩ lại, lập tức hiểu ra cơ hội kinh doanh cực lớn trong đó. Không khỏi thoáng động lòng, nhìn Phó Hán Khanh một cái thâm sâu, thầm nghĩ: “Chẳng trách Phong Kính Tiết kia có thể làm thương nhân thành công như thế, hóa ra đám quái vật đi ra từ Tiểu Lâu họ, cho dù loại heo lười nhác này cũng có đầu óc kiếm tiền.”
Tuy nói Phó Hán Khanh đưa ra chỉ là dị sự mới nghe lần đầu, nhưng Địch Cửu lại lý giải sâu, việc này rất có triển vọng. Hơn nữa chỉ cần một khi làm thành công, một khi mở rộng, sẽ sinh ra ảnh hưởng lớn với dân gian. Mà người đề xướng việc này sớm nhất, tất sẽ được địa vị và danh vọng cực siêu nhiên, cực trọng đại. Võ quán chủ yếu tổ chức thịnh hội sớm nhất tương lai cũng sẽ bởi vậy mà đạt được lợi ích lớn.
Những võ quán không tham dự tổ chức kiểu này sớm nhất, về sau chỉ sợ cầu cha bái mẹ kêu khóc, âm thầm quỳ xuống dập đầu tặng hồng bao cho họ cũng nhất định muốn tham gia. Thậm chí tương lai có khả năng mở rộng tỷ thí, không giới hạn trong võ quán nữa, mà còn bao gồm rất nhiều môn phái giang hồ trong đó.
Địch Cửu là người cương nghị quyết đoán, muốn làm là làm ngay, vừa động tâm tư, liền mạnh mẽ vang dội, lập tức phải làm luôn.
Chỉ là, chuyện kiểu này chỉ có người tầm mắt rộng lớn, có thể tiếp nhận sự vật mới mẻ nhanh nhất như y mới có thể tán thành, thật muốn thuận lợi thi hành, thật muốn làm cho ngần ấy võ quán ôm địch ý nghe theo ý họ, tuyệt không dễ dàng như vậy.
Địch Cửu trầm tư suy nghĩ đã lâu, cuối cùng mới quyết định nói bóng nói gió, trước nêu kết cục thảm hại của việc người trong võ lâm phân tranh giết chóc, lại lấy đại nghĩa vì nước vì dân, quý trọng bản thân dẫn dắt cảm xúc, dẫn động tâm tư của người khác, cuối cùng mới nói rõ dự định của mình.
Thật sự mà nói, Phó Hán Khanh hy vọng mọi người đừng đánh nhau, người học võ thiên hạ tốt nhất đều dùng võ công để giặt quần áo nấu cơm đun nước, từ đây thiên hạ thái bình. Trong mắt y, đánh nhau là không đúng, liều mạng là không tốt, tranh ý khí là không đáng học tập.
Ý tưởng của y, có lẽ có đạo lý nhất định, nhưng chưa hẳn các phương diện đều đúng.
Mà Địch Cửu cần phải làm là nghĩ cách thu thập ví dụ và chứng cứ, dùng hết các loại chiến thuật tâm lý, nói đen thành trắng, biến ngụy biện thành chân lý, chứng minh chủ trương của Phó Hán Khanh vô cùng chính xác.
Sau khi y đề xuất chủ ý các võ quán ký kết đồng minh, do triều đình hiệp trợ ba năm một lần cử hành hội diễn võ này, đồng thời giải thích tường tận, quả nhiên đã được sự đồng ý nhất trí.
Tâm thần mọi người vốn bởi vì luân phiên chấn động mà đồng ý giá trị quan của y, lại bị thiên ma âm thúc giục, diệt hết địch ý và lòng phòng bị, đều tự suy xét, đều nghĩ đến lợi ích của hành động này, cũng đích xác biết phương pháp này có thể tránh cho mọi người tương lai rơi vào nguy cơ kết cục tăm tối, tất nhiên là nhao nhao đồng ý.
Mà quan viên nghĩ đến chiến tích, phú thương nghĩ đến nguồn lợi, đương nhiên cũng đều toàn lực tỏ ý ủng hộ.
Mọi người đều vô cùng hưng phấn, tranh nhau nghị luận, Tri phủ và mấy quan viên tiến đến thương lượng, viết tấu chương lên trên thế nào, bắt tay lo liệu đại hội thế nào.
Các phú thương tụ lại thảo luận làm sao khiến chuyện này trở thành nguồn lợi lớn nhất.
Mà võ lâm quần hào thì vây quanh Tề Hạo, nghiên cứu quy tắc chi tiết của cả sự kiện.
Địch Cửu lặng lẽ lui ra giữa sự huyên náo này. Cũng từng có người vẻ mặt kích động muốn kéo y thương lượng, cũng từng có người ngăn phía trước, khen y công đức vô lượng, nghĩa cử lần này nhất định có thể khiến giang hồ bớt nhiều phân tranh, cứu mạng bao người.
Mà y chỉ lễ nghi chu toàn nhưng đạm mạc ứng phó, nhiều lần bày tỏ phải đi vấn an khuyên giải sư huynh, thông báo tin tốt là mọi người tán đồng chủ ý này cho y, mượn đó thoát thân.
Chuyện y phải làm đã làm xong, kiến lập một cục diện, vạch ra một con đường mới, mà về mặt chi tiết, cứ để những người này tự mình thương lượng làm.
Ban đầu tham dự liên minh nên có bao nhiêu võ quán, địa vị của võ quán nào càng cao, ý kiến đề ra càng phải coi trọng, luân phiên chủ nhà thế nào, định ra điều khoản công chính có lợi nhất thế nào, trước hết phải lập bao nhiêu trận đấu, quy tắc thi đấu rốt cuộc ra sao. Làm sao tưởng thưởng đệ tử chiến thắng, theo điều kiện nào, cho phép võ quán mới gia nhập, nhận đội ngũ mới, an bài cuộc đấu mới…
Những quy tắc lắt nhắt giống như vô cùng vô tận, lúc ban đầu, trên quy tắc tất sẽ có rất nhiều lỗ hổng, trên hoạt động tất sẽ có rất nhiều sai thất, về sau cũng sẽ có rất nhiều trận múa mép khua môi phải đánh.
Song, những việc này với Địch Cửu mà nói, đều không quan trọng.
Tất cả mọi thứ, cứ để những người này tự mình mày mò nghiên cứu cải tiến đi. Là người đề xướng, là nhân vật táo bạo với thiên hạ, tên của y sẽ vĩnh viễn lưu lại trên sử sách võ lâm. Biến đổi tương lai của võ lâm thiên hạ, đều sẽ bởi y và Phó Hán Khanh mà lên, vô luận qua bao nhiêu năm nữa, vô luận thiên hạ này phân lâu mà hợp, hợp lâu mà phân bao nhiêu lần, mọi người đều sẽ truyền tụng tên họ, câu chuyện của họ.
Song, lúc này lại chẳng hề cảm thấy hưng phấn và khoái lạc. Y chỉ mệt mỏi, rất sâu, mỏi mệt ngấm thẳng vào tủy xương.
Cho dù với công lực thâm hậu và tính tình kiên nhẫn của y, dùng thiên ma âm bất động thanh sắc ảnh hưởng mọi người trong phạm vi cực lớn suốt một thời gian dài, còn phải cẩn thận khống chế đúng mực, không để những lão giang hồ kinh nghiệm phong phú, tông sư một phương võ công không kém đó phát hiện. Đồng thời bảo đảm cho dù họ sau đó nghĩ lại, cũng không tìm được chỗ khả nghi, còn phải dẫn dắt thành công cảm xúc của mọi người để đạt được mục đích của mình, đây thật sự là một chuyện quá quá mệt, quá quá vất vả.
Huống chi, thiên ma âm vốn không phải là võ công sở trường nhất, y cố gắng làm như vậy, thật là việc cực kỳ thương thân. Ngoài mặt y thong dong tự nhiên, khống chế toàn cục, trên thực tế sớm đã cạn kiệt thể lực, mồ hôi ướt áo.
Đợi khi đại công cáo thành, lui ra ngoài sảnh, lúc này chân mới hơi lảo đảo, gần như ngã nhào.
Bên cạnh có đệ tử Chấn Vũ võ quán cuống quít đến đỡ, lại bị ánh mắt túc sát như băng tuyết của y dọa lui.
Địch Cửu hít sâu một hơi, lại đứng ổn định, nỗ lực bảo trì bước chân bình thường, vẻ mặt bình tĩnh, đi về chỗ mình ở.
Đệ tử võ quán qua lại, chỉ trông thấy Địch công tử vẫn như thường ngày, thần sắc lãnh túc, thong dong bước đi, mọi người đều biết y là người khó gần, tất nhiên không ai có gan tới gần.
Cho nên không ai biết, Địch Cửu mệt lử đến mức bất cứ lúc nào cũng có thể ngã bẹp dưới đất, chẳng qua huấn luyện thiết huyết nhiều năm qua cho y biết, tỏ ra yếu thế vào bất cứ thời điểm nào, đều không thể được thương hại và giúp đỡ, để người ta phát hiện sự yếu ớt của ngươi, sẽ chỉ dẫn đến tai nạn và đau khổ cho mình.
Y đã quen che giấu đau thương, y đã quen không dựa vào bất cứ ai, y đã quen vĩnh viễn cô độc cắn răng, chống chọi tất cả gánh nặng.
Cho nên dù rằng y đã mệt lử, lại không biến sắc, dù rằng ánh mắt y đều đã mơ hồ, hầu như không thể nhìn rõ đường, chân lại vẫn nhìn như thong dong mà hướng đến phương hướng quen thuộc nhất, nặng nề đẩy cánh cửa quen thuộc kia, cất bước mà vào, trở tay đóng cửa.
Lúc này, trong phòng không một bóng người, y lại vẫn không lộ ra vẻ mỏi mệt, y vẫn kiên trì, dáng đi thong dong bước đến giường của y. Cho dù là cô độc giữa thiên địa, y vẫn theo thói quen không muốn yếu thế, không cần thương hại, dù không có ai, y lại không ngừng muốn lừa dối.
Song, khi đi đến bên giường, chút ý chí cuối cùng của y rốt cuộc tiêu hao gần hết. Y gần như cắm đầu ngã quỵ, y gần như lập tức ngủ say.
Tâm cơ mưu tính trong thời gian quá dài, hành công kiệt lực trong thời gian quá dài, nội tức hao tổn quá nặng trong thời gian quá dài, y mệt đến độ cả tay cũng chẳng thể động một chút, cho nên không vén chăn cho mình, cho nên không hề phát hiện, dưới chăn rõ ràng còn đắp một thân thể ấm áp.
Y mệt đến mức tai đã không thể tiếp nhận thanh âm bình thường, cho nên không hề nghe thấy tiếng ngáy vang dội mà hạnh phúc kia.
Y mệt đến độ mắt không thể nhìn bình thường, chỉ bằng cảm giác đi tìm gian phòng quen thuộc, chiếc giường quen thuộc, lại không biết mình đến, chẳng phải là phòng mình.
Y quen thuộc nơi này, là bởi vì hai gian phòng bài trí hoàn toàn giống nhau, y quen thuộc con đường thông đến phòng này, là bởi vì hầu như mỗi ngày y đều phải đi đường này hơn ba lượt, chỉ vì giáo huấn con heo làm biếng nào đó.
Địch Cửu ngã quỵ, chìm vào giấc ngủ, trên khuôn mặt chỉ khi không có cảm giác mới chịu lộ ra vẻ mỏi mệt kia, chỉ có thanh lạnh và cô tịch, chỉ có chân mày cho dù đang ngủ vẫn nhíu chặt không thôi.
Mà bên cạnh khuôn mặt uất ức khó giãn ra đó của y, là khuôn mặt Phó Hán Khanh đang ngủ vô cùng say ngọt hạnh phúc.