CHƯƠNG 39 QUYỂN 3: MINH ƯỚC CẢI CÁCH
Kỳ thật những người giang hồ trải qua như Vũ Thành Văn nhiều vô số kể. Nhân vật giang hồ, thành bởi võ, cũng vong bởi võ, bởi võ tiến thân, cũng bởi võ tang thân. Lão giang hồ nào với chuyện kiểu này không phải đã xem nhiều thành quen mà cho là bình thường.
Nhưng Chấn Vũ võ quán cố ý tập trung hàng loạt thí dụ kết cục thê lương mà ghi một chỗ, lại đưa người thật đang sống sờ sờ hình dung thảm đạm bày ra trước mặt mọi người, tạo thành chấn động cực lớn cho người ta.
Ngay cả những đại hào giang hồ này, thỏ tử hồ bi, vừa xúc động vì cảnh chiều thê lương của người khác, vừa lo tương lai của mình, lại thêm thiên ma âm của Địch Cửu thúc giục, lúc này mới đại bộ phận tâm chí thất thủ, cảm xúc kích động, rất nhiều quy tắc thường lệ đã nhận định bao nhiêu năm, hiện giờ nghĩ đến đều thành việc hoang đường cả.
Nhưng những người này đều là nhân vật đã trải qua vô số phong ba mới tôi luyện đến địa vị hôm nay, tâm trí phần lớn là thập phần kiên định, lịch duyệt cũng khá phong phú, nếu không phải trong lòng họ trước đó đã có cảm thán bi thương, chỉ bằng thiên ma âm cũng không thể nào thật sự cưỡng ép xoay chuyển cách nghĩ của họ, khống chế hành vi của họ, cho dù là Địch Cửu khéo léo tạo ra thiên thời địa lợi nhân hòa phối hợp với thiên ma âm, cũng chỉ có thể dẫn dắt sâu thêm cảm xúc của họ, mà không thể tùy ý khống chế.
Cho dù là hiện tại, vẫn có mấy người ý chí đủ ngoan cường, còn đang cố gắng đối kháng loại ý thức vô thanh vô tức này của Địch Cửu xâm lấn.
“Trước nay chỗ có người thì có giang hồ, chỗ có người thì có phân tranh, là người thì luôn phải có lúc nhiệt huyết xúc động, cũng không thể toàn trách nhân vật võ lâm chúng ta. Ai chưa từng trẻ tuổi, ai chưa từng lỗ mãng, ai không muốn tận tâm tận lực vì môn phái của mình, ai có thể vào lúc lâm địch, động chút là lo lắng kết cục sau khi thất bại. Chúng ta dũng khí võ nhân…”
Địch Cửu cười khẩy một tiếng, không chút khách khí cắt ngang lời người phản đối hiếm hoi: “Chỗ có người thì có giang hồ, chỗ có người thì có phân tranh, cho dù là dân gian bách tính cũng phải có việc tranh chấp ẩu đả. Nhưng đây dù sao cũng chỉ là thiểu số, chỉ có người trong võ lâm, mới xem đánh nhau là lẽ thường, lấy chém giết làm sinh hoạt. Vẫn nói thân mang lợi khí, sát tâm tự khởi. Chính bởi vì tự phụ thân có võ công, cho nên đại sự tiểu tình đầu tiên đều chỉ nghĩ đến dùng võ lực xử lý, lúc này mới có vô số người đầy hứa hẹn tử thương, vô số gia đình tốt đẹp bị hủy diệt. Là người đều phải có lúc xúc động, là người đều sẽ làm việc lỗ mãng. Nhưng sự khác biệt lớn nhất giữa người và dã thú, ngay ở chỗ người biết lý, người tuân thủ pháp luật, người có thể khống chế mình, nếu mọi sự đều lấy xúc động lỗ mãng làm cớ, vậy người và súc sinh có khác gì nhau?”
Một phen bác bỏ khiến giữa đoàn người, không một ai còn có gan tiếp lời. Địch Cửu mới thản nhiên thở dài: “Không biết mọi người có còn nhớ, Phóng Hạc Thư Sinh Triệu Thao, năm đó cũng từng vì nước lập công lao?”
Tri phủ lập tức theo tiếng tiếp lời: “Không sai, bản quan còn nhớ, năm đó quân đội Trần quốc phái người đi tắt đường nhỏ đánh lén biên thành nước ta, là Triệu Thao tình cờ nhận được tin tức, ba ngày ba đêm lao đi, sau khi quất chết con ngựa yêu, lại thi triển hết khinh công, chạy đến biên thành báo tin, mới giúp quân ta có điều chuẩn bị, chưa để người Trần đạt được.”
Địch Cửu gật đầu, lại nói: “Như vậy, ở đây có còn ai nhớ anh phong hiệp hành thời trẻ của Vũ Thành Văn.”
Tông Vô Cực cao giọng nói: “Mười ba năm trước, Định Châu đại tai, triều đình phát ngân lượng cứu tế, trên đường lại gặp phải giặc cướp. Vũ Thành Văn vừa hay gặp được, động thân tương trợ quan binh, cùng trúng ba tên hai đao, lại vẫn bảo vệ số bạc cứu tế. Cũng bởi vậy không biết đã cứu tính mạng bao nhiêu nạn dân.”
Địch Cửu thở dài một tiếng: “Thế nào là dũng khí, thế nào là không sợ chết? Như Triệu Thao, một mình đối mặt với cao thủ của tứ đại võ quán luân phiên khiêu khích, biết rõ không địch nổi, lại chỉ vì thể diện của võ quán mà uổng phí chôn vùi một đời, đây là dũng khí sao? Như Vũ Thành Văn, thân thủ rất tốt, lại chỉ vì mấy hiểu lầm nhỏ giữa hai võ quán mà liều mạng đến thân tàn công phế, đây gọi là không sợ chết sao? Trên giang hồ, có bao nhiêu người giống họ, vì mấy chuyện tranh giành ý khí mà chôn vùi nhân sinh tốt đẹp một cách vô ích. Nếu những người trên tập sách này đều có thể quý trọng mình, cũng quý trọng người nhà, vậy thì họ có thể vì thiên hạ, vì bách tính làm bao nhiêu việc.”
Y quay qua nở một nụ cười với Tri phủ đại nhân, lúc này mới nói: “Đới quốc chúng ta võ phong cực thịnh, nhân vật võ lâm thường được các phương coi trọng. Quốc gia khác luôn nói hiệp khách dùng võ phạm cấm, luôn coi người trong võ lâm là đạo tặc lén mở hương đường, lén giết chóc, chỉ có ở Đới quốc, người tập võ có thể ngẩng đầu ưỡn ngực, được người kính ngưỡng. Nam nhi chúng ta, được triều đình cao ân hậu ý như thế, một thân sở học chính nên báo quốc vì dân, há có thể chỉ mưu tư lợi hư danh. Ai nói nam tử giang hồ chúng ta không có dũng khí, nếu là vì nước vì dân mà chết, ai không hăng hái tranh trước, nhưng nếu chỉ vì những tranh đấu ý khí này, chiến đấu này tránh thì làm sao, cái chết này sợ thì thế nào?”
Nói xong y thong dong khoanh tay mà đứng, thần sắc yên ổn bình thản.
Trong sảnh ngoài sảnh, nhất thời tĩnh lặng đến mức châm rơi cũng nghe được, vô số đôi mắt đang lặng lẽ nhìn y, có chấn động, có cảm ngộ, có kích động, thậm chí cũng có thở than và bất đắc dĩ, chỉ không thể tìm thấy phản đối nữa.
Có lẽ mọi người vẫn cảm thấy lý tưởng của y không thể thực hiện, nhưng cũng không thể không thừa nhận đạo lý y nói, không thể không bội phục y có đủ đảm lượng kiến thức, đứng ra chỉ trích thẳng những cựu lệ tục quy mọi người coi là bình thường.
Lại là sau khoảng trầm mặc đáng kể, mới có người thở dài nói: “Địch công tử nói phải, chỉ là, những cựu lệ trăm ngàn năm qua trong võ lâm này, há có thể thay đổi trong một sớm một chiều. Người trong giang hồ đã quen với phương thức sinh hoạt này, đã quen dùng võ công mưu cầu thành công, dùng võ công giải quyết tất cả vấn đề. Đạo lý Địch công tử nói, chúng ta làm sao không biết, chỉ là căn bản vô lực cải thiện mà thôi.”
Lời vừa nói ra, lập tức dẫn tới rất nhiều người theo tiếng phụ họa. Đạo lý Địch Cửu nói, cảm khái phát ra, ngần ấy người ở đây, đã trải qua bao nhiêu mưa gió giang hồ, luôn phải có mấy người cảm ngộ, luôn phải có mấy người cũng từng bất đắc dĩ. Nhưng sẽ không có ai suy nghĩ sâu xa, sẽ không có ai như Phó Hán Khanh, nhẹ nhàng ném phăng danh vọng thanh dự trong một sớm, xem thể diện tôn nghiêm như bình thường, vì tránh tử đấu mà tình nguyện quỳ xuống, cũng chẳng ai có thể như Địch Cửu, hạ một phen khổ tâm đi điều tra thu thập tư liệu như thế, có gan trước mặt mọi người, bác bỏ quy tắc người võ lâm coi là thiên lý thành không đáng một xu.
Cuộc gặp hôm nay, vô luận kết quả như thế nào, tên của Phó Hán Khanh và Địch Cửu đều nhất định sẽ khắc vô cùng rõ nét trong lòng mỗi người, khiến họ cả đời cũng không thể quên.
Địch Cửu nghe mọi người than ngắn thở dài, mỉm cười nói: “Có thể cải biến thành công hay không thì ta không biết, nhưng ta biết, nếu chúng ta không làm gì hết, vậy thì thật sự chẳng thể thay đổi được bất cứ chuyện gì. Thường quy là gì tục lệ là gì, những tục lệ này làm sao hình thành? Nhân vật giang hồ thích hở ra là dùng võ lực nói chuyện, bất quá là vì sau khi thắng lợi, có thể nở mày nở mặt, thậm chí được tài được lợi.”
Ánh mắt y nhìn mọi người chung quanh, hai tay ôm quyền, lại vô cùng trịnh trọng thi lễ: “Chư vị nếu đều có cùng cảm tưởng như ta, cảm thấy phương thức hở ra là tử đấu của nhân vật võ lâm này là vấn nạn lớn, ta ở đây cả gan, thỉnh chư vị cộng minh cùng ta.”
Mọi người đều cuống quít đáp lễ, có mấy người đã cao giọng hỏi: “Địch công tử có ý tưởng gì, không ngại nói hết.”
Những người khác mặc dù cũng vẫn không ít người thầm cảnh giác, bất quá thật sự cực hiếu kỳ Địch Cửu có biện pháp nào có thể thay đổi thường lệ ngàn năm này. Bất giác đều dỏng tai nghe.
“Ta hy vọng từ nay về sau, mọi người không ủng hộ khiêu chiến vô cớ, thuần vì bài danh mà dấy lên giữa võ lâm nữa. Bất kể có thần công ra sao, bất kể giành được thắng lợi huy hoàng như thế nào, nếu chỉ là tranh khí phách danh vị, mọi người đều không thèm nhìn. Mà từ nay về sau, mọi người cũng không nên chỉ trích bất cứ người nào tị chiến không ra. Chỉ cần không phải là chuyện vì nước vì dân, nghĩa nên làm, không ai có nghĩa vụ nhất định phải ứng chiến. Người bị khiêu chiến có quyền lực tị chiến không ra, thậm chí khi bị gây hấn, có quyền báo quan bắt người, giang hồ chúng ta công nghị, không được coi thường dè bỉu. Chúng ta không nên quá tán tụng truyền kỳ anh hùng, cao thủ tuyệt thế nữa, trái lại nên bảo cho các môn đồ đệ tử ghi nhớ nhân tín lễ nghĩa. Anh hùng chúng ta phải lan truyền ca ngợi, là hiệp khách chân chính từng chân thành làm mấy việc vì quốc gia, vì bách tính, mà không phải loại nhân vật cầm thanh kiếm, ba ngày hai đầu tìm người đánh nhau, biết mấy chiêu, liền dám tự phong hiệp khách đó. Chúng ta phải làm cho nhân vật võ lâm Đới quốc biết, triều đình dung túng chúng ta, rộng lượng với chúng ta, không phải lý do để chúng ta có thể kiêu cuồng, coi thường luật pháp, chúng ta cũng phải tuân thủ pháp luật, hành sự cũng phải thủ tín trọng lý. Chúng ta không tán dương người nào đó võ công cao bao nhiêu, đánh thắng bao nhiêu trận nữa. Chúng ta chỉ cần nhắc nhở mỗi một võ nhân, trước khi cầm kiếm muốn đấu, phải suy nghĩ một chút, mình ngoại trừ là một hảo kiếm thủ, hảo võ giả, có từng nghĩ tới chuyện làm một nhi tử hiếu thuận, trượng phu quan tâm, phụ thân đủ tư cách, có từng nghĩ cho thân nhân, có từng vì quốc gia mà quý trọng bản thân.”
Địch Cửu ngữ khí trịnh trọng, thần sắc nghiêm nghị, từng chữ nói ra, khắp trong sảnh chỉ có ngữ thanh rõ ràng của y, tụ lại nặng hơn thiên quân.
Lời y nói nghe thì dường như quá ngây thơ, dường như không thể thực hiện. Song mọi người ở đây đều biết, một khi họ đạt thành liên minh thì chắc chắn sẽ sinh ra ảnh hưởng không thể đo lường cho giang hồ.
Ở đây đều là những nhân vật có danh vọng thế lực nhất Đới quốc, họ nắm giữ quyền lợi dẫn dắt cả giang hồ, cũng khống chế phương hướng của dư luận giang hồ.
Bất cứ sự tình nào, một khi họ đều nhất mực chắc chắn, đúng hay sai, vinh hay nhục, những nhân tài mới xuất hiện, những người nhàn tản tự do ngoài thế lực các phương đó, đều không thể lay động.
Nếu mọi người đều nghe theo ý kiến của Địch Cửu, giang hồ đích xác sẽ bớt được rất nhiều tranh đấu vô nghĩa, cứu về tính mạng tiền đồ của vô số người.
Người võ lâm cũng chẳng phải đơn thuần hiếu dũng ham đấu, sau lưng tất cả mọi việc khí phách, nói trắng ra còn không phải là bốn chữ tranh danh đoạt lợi.
Nếu tranh đấu như vậy không chiếm được danh lợi, ngược lại phải bị mọi người khinh bỉ xem thường, còn ai đi làm chuyện cật lực không ích lợi này nữa.
Ngay cả bản thân họ cũng có thể bởi vậy mà tránh được rất nhiều nguy cơ.
Cũng như nhiều năm trước Triệu Thao bị tứ đại võ quán liên thủ gây hấn, lại bởi vì bận tâm thanh danh thể diện, mà chỉ có thể kiên trì ứng chiến. Cũng như lần này, đám Tông Vô Cực Đỗ Tùng Pha liên thủ đối phó Chấn Vũ võ quán, Thư Phóng biết rõ thực lực không đủ, vì danh dự của võ quán, cũng chỉ đành cắn răng gắng gượng.
Nếu chuyện liên minh hôm nay thành công, mọi người thống nhất quan điểm cách nói, thì về sau gặp phải cục diện không địch lại này, bất cứ người giang hồ nào cũng có thể đúng lý hợp tình, thản nhiên tị chiến không ra, bị bức quá thậm chí có thể không hề đỏ mặt trực tiếp cáo quan, mượn lực lượng của quan phủ để giải quyết khốn cảnh.
Sau đó khỏi cần lo lắng danh tiếng bị tổn, uy tín mất sạch, người thiên hạ còn phải khen ngợi y vì nước vì dân, quý trọng thân thể đầy hứa hẹn, không tranh khí thế.
Như vậy, trên giang hồ ngoại trừ báo thù không thể tránh khỏi, trên cơ bản sẽ chẳng còn cuộc chiến đấu thực lực rõ ràng cách xa nào nữa.
Những đại lão giang hồ này, về sau nếu bản thân rơi vào khốn cảnh như vậy, họ cũng có thể dùng phương thức đồng dạng, lý do đồng dạng, thoải mái tránh kết cục khổ chiến bại vong.
Nhưng mặt khác, bản thân họ cũng không thể lại dùng phương pháp đồng dạng để tính kế người khác nữa. Cũng như năm đó tứ đại võ quán liên thủ đối phó phân quán kinh thành của Chấn Vũ võ quán, lần này nhiều võ quán hợp lực đến kiếm chuyện với Chấn Vũ võ quán.
Hiệp nghị này nếu thật sự đạt thành, về sau những môn phái có tranh chấp đó rất khó danh chính ngôn thuận giải quyết mâu thuẫn hai bên nữa. Mà thế lực địa vị khá thấp, trước mắt khá yếu cũng khó lấy khiêu chiến thế lực cường đại để lên thêm một tầng, giành được thành quả mới.
Mọi việc có lợi tất có hại, cục diện lưỡng nan này khiến phần lớn mọi người cảm thấy khó xử, nhất thời không thể lựa chọn.
Thế nhưng, không ai có thể chính diện phản bác Địch Cửu.
Ý kiến của Địch Cửu, từng câu từng chữ đều chiếm thiên lý đại nghĩa, đều là suy nghĩ vì người trong thiên hạ, hơn nữa y còn kèm theo triều đình quan phủ, người muốn phản đối y, vậy chẳng phải là có ý phạm pháp tác loạn, thật sự không để mắt đến triều đình quan phủ.
Đới quốc võ phong thịnh như thế, nguyên nhân lớn nhất là triều đình mở rộng đường, học võ có thể cam đoan tiền đồ tương lai, cũng bởi vậy võ nhân Đới quốc khá coi trọng ý kiến triều đình.
Tri phủ và các quan viên khác đều vẻ mặt hoan hỉ đồng ý, hào thương cự cổ, thân sĩ địa phương cũng cảm thấy thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện, người trên giang hồ bình thường có thể bớt đánh một chút, thiên hạ thái bình, đây là chuyện rất tốt, cho nên cũng toàn bộ đầy vẻ khen ngợi.
Lúc này chẳng ai lại thật sự nhảy dựng lên lớn tiếng phản đối một cách ngu ngốc, cho nên mọi người chỉ đành lặng im. Trường diện một lần nữa thoáng lâm vào sự yên tĩnh xấu hổ.
Địch Cửu thoáng cười khẩy trong lòng, trò đời trước nay luôn như thế, bao nhiêu đại nghĩa cũng chẳng chống được hiện thực quyền thế phân tranh, bao nhiêu lợi ích cũng chẳng thể khiến người ta bỏ xuống tham niệm danh lợi được mất.
Nếu không có một biện pháp tốt hơn để thay thế, mọi người biết rõ thói xấu của võ nhân trăm ngàn năm qua, cũng vẫn không thể cam tâm đi làm bất cứ cải tiến gì.
Y cười cười nhàn nhạt, tâm tư bỗng nhiên phiêu dao, nhớ tới lần trước, khi kẻ gọi là giáo chủ bình thường chỉ biết ngủ ngày, ngẫu nhiên lại có thể ngữ không kinh chết người không ngừng nghỉ kia nói đến chủ ý chưa từng nghe thấy, thậm chí chưa từng có ai nghĩ tới đó, mình và những người khác dường như đều kinh ngây ra.
Như vậy, nếu là do mình nói ra, mọi người trong sảnh hôm nay, lại còn mấy ai có thể bảo trì trấn định?
Trong lòng nở nụ cười không hiểu, lại từ trống rỗng sinh ra chút kỳ vọng, sau đó y mới bình yên nói: “Đương nhiên, giang hồ các phái chúng ta, luôn khó tránh khỏi sẽ có chút tranh chấp, một số hiểu lầm, cần dùng võ công giải quyết, nhưng xử lý như thế nào, nắm giữ mức độ như thế nào, quả là vấn đề cần suy nghĩ lại.”
Trong đám đông có người cười nói: “Chúng ta cho dù luận võ, cũng vẫn có thể điểm đến rồi ngừng.”
Địch Cửu bật cười: “Võ lâm trăm ngàn năm qua, từng có vô số lần gọi là luận bàn, gọi là luận võ, đều nói là điểm đến rồi ngừng. Nhưng thật sự điểm đến rồi ngừng, không có thương vong rốt cuộc được mấy lần.”
Người vừa nói tức thời im lặng không lên tiếng, cho dù là nghe nhiều biết nhiều, kiến thức rộng rãi, cố muốn tìm trong lịch sử võ lâm ra một hồi luận võ nổi danh mà chân chính điểm đến rồi thôi, thật sự không phải lập tức làm được ngay.
Địch Cửu lại cười nói: “Môn phái khác ta không biết, Chấn Vũ võ quán là võ quán, là học quán lấy bồi dưỡng nhân tài võ học làm mục đích, mà ở Đới quốc võ quán nhiều nhất, thế thịnh nhất, bởi vậy phân tranh cũng nhiều, về võ quán, ta trái lại có một chủ ý, chẳng biết có được hay không, còn cần ý kiến của mọi người.”
Mọi người đều chú mục nhìn y, dỏng thẳng tai, chuẩn bị nghe cao kiến của y.
Địch Cửu liền trong ánh nhìn chăm chú của mọi người, khoan thai nói ra một phen, nói một chủ ý chưa từng có ai nghe qua, thậm chí nghĩ cũng chưa từng có ai nghĩ tới. Từ đây, trong lòng tất cả võ nhân, tại Đới quốc, thậm chí toàn thiên hạ, mở ra một thế giới hoàn toàn mới.