Dưới sự chỉ huy của Dịch Long Long, Lâm Kỳ đi chậm lại, cách một
lát, Dịch Long Long lại từ trong bao đồ phía sau thò cái đầu
trắng tinh ra, từ sau vai mỹ thiếu niên quan sát một chút, cẩn
thận lén nhìn về phía trước theo dõi tình hình.
Rừng cây dần thưa thớt, những luồng gió nóng lùa vào mặt.
Đường ánh sáng màu bạc, hơn mười ngày nay vẫn chưa từng ảm đạm tiêu tán đi, tia sáng đẹp đẽ vẫn chỉ dẫn phương hướng cho họ,
giống như ngón tay của thần linh, mạnh mẽ và vĩnh hằng.
Phía trước đã có thể thấy loáng thoáng được hình dạng của những
ngôi nhà, lúc này đang là giữa trưa, khói bếp chính là từ nơi
này bốc lên.
Nhưng lúc này, Dịch Long Long lại đưa tay túm lấy áo Lâm Kỳ, ý bảo
hắn dừng lại. Nàng hoàn toàn không hiểu cái gì là ma pháp, cũng
không biết cái gọi là ma pháp dẫn đường kia như thế nào có
thể phát động, nhưng theo suy luận, nếu là dẫn đường, như vậy
có thể chỉ có một tọa độ nhất định, tọa độ này lại rất có thể là thị trấn nhỏ mà đám người La Lan bắt đầu xuất phát.
Nếu trong trấn nhỏ này có người biết La Lan, nhưng lại nhìn thấy
người trở về không phải là Lan Lan, thì sẽ nghĩ thế nào?
Như vậy không thể nghi ngờ, bọn họ sẽ bị xem như kẻ cướp mà bắt
lại, tuy rằng bọn họ quả thật là cướp sạch của La Lan, nhưng
đó là tự vệ chính đáng.
Hoặc đỡ hơn, cho dù không ai xem bọn họ như tội phạm, nhưng cột sáng
này đã phát ra nhiều ngày, nếu bọn họ theo ánh sáng này đi ra ngoài, nhất định sẽ khiến nhiều người chú ý.
Nàng là rồng khiêm tốn mà.
Thân hình bé nhỏ ngọ nguậy, Dịch Long Long từ trong bao quần áo cựa
quậy chui ra trên vai Lâm Kỳ, đưa móng vuốt ngăn hắn lại: “Dừng
lại, chúng ta đổi hướng khác.”
Nàng dắt Lâm Kỳ lui về trong rừng rậm, rời khỏi đường ánh sáng kia, lại cẩn thận quanh co gần một vòng, mãi cho đến lúc hoàng hôn xuống, bọn họ mới từ một hướng khác, chậm rãi đi đến gần
thị trấn nhỏ.
Thị trấn nhỏ nơi đám người La Lan xuất phát, được xem là nơi phòng thủ và kiểm soát của biên giới, nhưng thị trấn này lại có
một cái tên chẳng liên quan gì đến lực lượng trên, tên của nó
là Trấn Hương Thảo, nguyên nhân là do nơi này trồng ra những loại hương thảo tốt nhất, là những nguyên liệu không thể thiếu khi
điều chế nước hoa.
Ngoài các loại hương thảo, theo như lời của tiểu đội bảng màu và La Lan từng nói trên đường, Trấn Hương Thảo còn có hai thứ nổi
tiếng, thứ nhất là quán rượu Cây Sồi , thứ hai là các Thần Quan
trong Thần Điện.
Thần điện là kiến trúc tôn giáo trên đại lục này, cũng là tín
ngưỡng phổ biến đối với Thần Âu Nhĩ, thế lực của thần điện
rất lớn, khắp nơi trên đại lục đều có thần điện, tạo ra rất
nhiều thần quan, trong đó thần điện của Trấn Hương Thảo, tổng
cộng có hai thần quan, một người chính là vị thần quan tóc
xám đi theo tiểu đội bảng màu, một người khác, chính là “sản
phẩm nổi tiếng” trong miệng La Lan, thân phận cũng là thầy giáo
của thần quan tóc xám kia.
Lúc nói đến vị thần quan “đặc sản hạng hai”, La Lan cũng không kể
nhiều lắm, chỉ là cười một vẻ không biết nên hình dung thế
nào: “Sau khi ngươi nhìn thấy hắn, sẽ hiểu được.”
Ánh sao trên bầu trời đã bắt đầu xuất hiện, bước chân của Lâm Kỳ
cuối cùng cũng gần đến biên giới, đồng thời cũng là nơi Thụ
Hải mênh mông tiếp giáp cùng thị trấn nhỏ này, cạnh trấn nhỏ
dựng một bức tường thành bằng đá cũ kỹ, mặt ngoài loang lổ
những dấu vết phong sương, tựa như người hùng vào tuổi xế chiều,
cổ xưa mà huy hoàng.
Lâm Kì vừa đến gần trấn nhỏ, đã bị binh lính tuần tra gần đó
phát hiện, trải qua hơn mười ngày sống trong rừng, tuy rằng một đường cũng không gặp nguy hiểm, nhưng bề ngoài của Lâm Kì
thoạt nhìn vẫn là vô cùng chật vật, trường bào màu đen của
hắn dính đầy bụi đất, tóc cũng vương đầy lá khô, nhìn qua cứ
giống như kẻ lang thang bất hạnh.
Bọn lính đối với người như Lâm Kỳ có vẻ cũng không lạ lùng, càng
không có vẻ gì là cảnh giác, tuy rằng thụ hải rộng lớn, nhưng
nơi này là nơi mạo hiểm giả ưa thích nhất, xung quanh đây có
vài trấn nhỏ cũng tiếp giáp Thụ Hải, từ một trấn xuất phát,
rồi lại quay về một trấn khác, việc như vậy cũng không coi là
hiếm thấy.
Xem cách ăn mặc của Lâm Kì dường như là ma pháp sư, hơn nữa có vẻ
đang khó khăn, đội tuần tra tùy ý phái ra một người, hỏi tên
của Lâm Kỳ, sau đó đưa hắn đến ở một nhà trọ trong trấn.
Dịch Long Long nguyên bản còn lo lắng sẽ bị thẩm vấn điều tra, nên trước đó đã chuẩn bị rất nhiều, hiện tại toàn bộ đều không dùng đến.
Xem ra cái gọi là thủ vệ biên cảnh này thật quá lơi lỏng.
Bước qua tường thành biên cảnh, không khí trong trấn với bức tường
thành quân sự nhuốm màu cổ xưa kia rất khác nhau, trong ánh
sáng nhu hòa mờ nhạt, cả trấn đều tràn ngập một hương vị ấm
áp an lành.
Binh lính đi trên đường, cả một đoạn đường đều mỉm cười và chào
hỏi những người xung quanh, có đôi khi dừng chân tán gẫu hai ba
câu, giống như mỗi một người ở đây hắn đều biết và quen thuộc, thậm chí khi nhìn thấy một người phụ nữ đi bộ mang theo vật
nặng, hắn còn chủ động chạy đến giúp đỡ, đưa nàng về nhà.
Đáng ra đoạn đường cũng không xa lắm, nhưng bởi vì người lính kia
cả đường thăm hỏi, nên ước chừng hơn nửa giờ sau, bọn họ mới
đến được quán trọ mà người lính đó nói.
Quán trọ và quán rượu của trấn nhỏ này là hai trong một, tầng dưới
là quán rượu, trên lầu là nơi để khách trọ lại.
Mời Lâm Kỳ vào lữ điếm, người lính kia cũng vào theo: “Quán rượu
Cây Sồi là nơi có loại rượu ngon nhất ở đây, đến Trấn Hương
Thảo, có hai thứ nếu ngài không thử qua, thì cũng như chưa từng
đến đây.”
Tuy rằng Lâm Kỳ cả một đoạn đường trầm mặc không nói, nhưng người lính
kia cũng không để trong lòng, vẫn cứ như trước rất nhiệt tình giới
thiệu:” Thứ nhất chính là những loại cỏ thơm của bản trấn, rất
nhiều quý tộc dùng phấn thơm và nước hoa, đều lấy cỏ thơm được
trồng từ nơi này làm nguyên liệu điều chế, trong trấn có người
dùng cỏ thơm này làm thành nước hoa, ngài có thể mua một lọ,
có rất nhiều mùi hương.”
“Thứ hai, chính là quán rượu Cây Sồi này, so với ở đế đô còn thoải
mái hơn, ngài ở tại đây, hoàn toàn không sai.”
Dịch Long Long nghe hắn nói mà thích thú, lại nhớ đến lời La Lan
từng nói qua về đặc sản của trấn Hương Thảo, nhịn không được
tò mò mở miệng hỏi: “Như vậy thần quan của thần điện đâu? Ta nghe
nói thần quan trên trấn cũng phi thường nổi tiếng.” Hơn mười ngày ở
chung, Dịch Long Long đã có thể hoàn toàn bắt chước được giọng nói
của Lâm Kì, nàng núp trong túi đồ phía sau Lâm Kì, vừa nói Lâm Kì
liền phối hợp mấp máy đôi môi, tuy rằng khẩu hình khi phát âm chưa
thể hoàn hảo, nhưng không có bao nhiêu người chú ý điểm này.
Người lính cũng chỉ cho là Lâm Kỳ đang nói chuyện, hắn cười khổ một tiếng,
thở dài nói:” Ra là ngài cũng có nghe nói sao…… Nếu là vị thần quan đại
nhân kia, ngài cũng không nên gặp.”
Tâm trạng của người lính dường như xúc động, hắn vội ngậm miệng, rất nhanh đưa Lâm Kỳ đến trước quầy, nói hai ba câu với chủ quán,
rồi xoay người rời đi.
Chủ quán rượu nhìn thấy Lâm Kỳ, liền khom người từ trong quầy lấy ra một tấm thẻ gỗ, thẻ gỗ có treo một cái chìa khóa: “Ở chỗ chúng
tôi có quy định là trả tiền trước, thanh toán trước tiền thuê
phòng, xin hỏi ngài ở mấy ngày?”
Dịch Long Long ở trong bao nghĩ nghĩ, quyết định không ở quá lâu, nhỡ có chuyện gì xảy ra sẽ lập tức rời đi:”Hai ngày, hai căn
phòng.” Nàng vừa nói nói, Lâm Kỳ vội vàng phối hợp há mồm.
Chủ quán hơi ngạc nhiên một chút: “Ngài còn có bạn sao?”
Mỹ thiếu niên xinh đẹp tuyệt trần mang vẻ mặt hồn nhiên, đôi môi
khép mở cùng tiếng nói có chút không ăn khớp:”Không có, nhưng
ta thích nửa đêm ngủ một phòng, gần sáng lại ngủ phòng khác,
ngủ cả hai phòng, không được sao?”