Tiểu Long Long

Chương 32: Chương 32: Nghỉ Ngơi, Nghỉ Ngơi Một Chút.




Thuê thêm một gian phòng nữa, tất nhiên là để cho Dịch Long Long, nhưng nàng không định xuất hiện, chủ quán rượu kiêm quán trọ nheo mắt nhìn Lâm Kỳ một lúc, trong lòng thầm đoán xem tên nhóc này có phải đến để kiểm tra hay không, sau một hồi nhìn, hắn cho rằng tên này nhất định là một ma pháp sư kỳ quái, cũng không suy nghĩ nhiều nữa.

Tính tiền hai gian phòng, cộng với việc phục vụ đồ ăn đúng bữa, chủ quán báo tổng tiền hết ba đồng bạc, ngay sau đó hắn cực kỳ kinh ngạc nhìn, túi đồ sau lưng tên nhóc ma pháp sư cổ quái kia đột nhiên lóe lên, tiếp theo đó là ba đồng tiền bạc giống như bị ném ra, bay qua vai ma pháp sư, leng keng hai tiếng, rơi vào lòng bàn tay đang đặt trước ngực của hắn.

Lâm Kỳ lật tay đem tiền đặt trên mặt quầy.

Lâm Kỳ đương nhiên không hiểu những việc trả tiền như vậy, đây là nhờ Dịch Long Long trước lúc vào trấn đã vất vả dạy dỗ, nói cho hắn rõ những lúc cần phải dùng đến mấy miếng kim loại này, để hắn ngoan ngoãn phối hợp.

Chủ quán thêm lần nữa kinh ngạc, cố gắng không nhìn về phía sau Lâm Kỳ, đã biết hắn ta là một ma pháp sư cổ quái, thân là một chủ quán có kiến thức rộng rãi, không nên tỏ ra quá mức tò mò.

Lúc này trong khách sạn chỉ có vài người khách, ánh sáng cũng tương đối lờ mờ, nhận hai cái chìa khóa trên ông chủ, Lâm Kỳ lộp cộp đôi guốc gỗ leo lên cầu thang, phát ra âm thanh vang vang.

Một mình đi lên tầng hai, Lâm Kỳ hoang mang nhìn quanh, vừa rồi chủ quán chỉ lên cầu thang, hắn mới biết đường lên đây, nhưng lên đến nơi rồi, lại không biết phải làm gì tiếp.

Qua hơn mười ngày ở chung, Lâm Kỳ vừa đứng lại, Dịch Long Long đã biết xảy ra chuyện gì, nàng cảm giác tầng hai này cũng không có người, nên không nghĩ nhiều, từ trong túi đồ chui ra, móng vuốt nhỏ bám vào bả vai Lâm Kỳ, lấy hai cái chìa khóa có treo thẻ gỗ, hai tấm thẻ gỗ này có khắc hoa văn khác nhau, mà ở tầng hai này, trên cửa các phòng, đều khắc những hoa văn tương tự.

Đây chắc để thuận tiện cho người nơi khác hoặc những người không biết chữ đến trọ, có thể nhìn hoa văn này mà tìm phòng.

Chủ quán đưa cho hai gian phòng cạnh nhau, đại khái là để cho Lâm Kỳ nửa đêm đổi phòng ngủ tiện hơn, Dịch Long Long nắm cái chìa khóa còn to hơn tay mình, nhét vào ổ khóa, mở cửa.

Cửa gỗ cạch một cái, Lâm Kỳ đưa tay đẩy ra.

Vừa bước vào phòng, một mùi hương cây cỏ truyền vào trong mũi cả hai, so với mùi rượu nồng nặc ở tầng dưới thật sự khác nhau, trong phòng cực kỳ sạch sẽ, không gian vô cùng tươi mát.

Căn phòng không tính là lớn lắm, chỉ bài trí đơn giản, cái giường ở đây tuy là so với cái trong tháp của Lâm Kỳ thì kém hơn nhiều, nhưng khăn trải và chăn đều là màu trắng, vậy cũng đã đủ hấp dẫn kẻ mê giường lại nhiều đêm không được ngủ ngon như Dịch Long Long.

Từ trên vai Lâm Kỳ nhảy lên giường, Dịch Long Long vừa chạm đến tấm chăn mềm mại, đã cảm thấy hạnh phúc đến toàn thân run rẩy, nàng sung sướng ôm cái đuôi, ở trên giường lăn qua vài vòng, từ đầu giường đến cuối giường, rồi lại từ cuối giường đến đầu giường, đang muốn lăn tiếp, thì bỗng nhiên nhìn thấy một đôi mắt mở to ngây thơ.

Lâm Kỳ ngồi xổm bên giường, tò mò hỏi:”Ngươi đang làm phương pháp vận động độc môn trước khi ăn của đạo tặc à?”

Dịch Long Long mặt mày sa sầm, rồi mới nhớ ra, chính mình hơn mười ngày trước nói linh tinh về đạo tặc, bây giờ lại bị mỹ thiếu niên đầu óc ngây ngô này cho một vố.

Lâm Kỳ giống như một tờ giấy trắng, để nàng tùy ý vẽ loạn, nàng vẽ cái gì, thì hắn sẽ nhớ kỹ cái đó.

Thực ra nàng vốn chưa từng thật sự đem hắn để trong lòng, nhưng hắn lại nhớ rõ mỗi câu nàng nói.

Chống lại ánh mắt ngây thơ của Lâm Kỳ, Dịch Long Long có chút áy náy, nàng ôm chăn ngồi lại, lần đầu tiên thật sự giải thích rõ ràng cho hắn, hơn nữa không phải vì bản thân mình, mà là muốn để Lâm Kỳ hiểu được thế giới này.

Đối với nàng và Lâm Kỳ mà nói, thế giới này hoàn toàn xa lạ, bọn họ ai cũng học hỏi và tiếp thu một cách ngây ngô, khác ở chỗ, trong trí nhớ của nàng so với hắn có nhiều hơn hai mươi năm, hơn nữa đã hình thành một lỗi suy nghĩ riêng, mà hắn lại giống như trang giấy trắng, cái gì cũng không biết, cái gì cũng không hiểu.

Dịch Long Long nhích người một chút đến cạnh giường, nắm lấy tay của Lâm Kỳ, đôi tay nhỏ chỉ có thể nắm được một ngón tay của Lâm Kỳ, vì vậy nàng chỉ nắm hai ngón trỏ: “Tuy rằng ta cũng giống ngươi, cái gì cũng không biết, nhưng mà….sau này chúng ta sẽ cùng nhau cố gắng.”

Bây giờ Ngải Thụy Khắc có lẽ vẫn còn đi loanh quanh ở trong rừng, xem ra khó mà trông cậy được, nàng chỉ còn cách dựa vào chính mình.

***********************************************

Nếu nói may mắn của Lâm Kỳ và Dịch Long Long đạt điểm tuyệt đối là mười, thì La Lan bị bọn họ vứt bỏ trong rừng, có điểm may mắn thấp tới số không luôn.

La Lan đem lá cây che đi những bộ vị trọng yếu, một tay nắm chặt đoản kiếm, một đường né tránh, cuối cùng tìm được tia sáng phát ra từ cái bát đen.

Tình trạng của hắn so với những gì Dịch Long Long tưởng tượng còn tệ hơn, bởi vì bị máu rồng tra tấn, khiến cho thân thể hắn hư thoát vài ngày, trong những ngày đó, hắn phải tránh ở một nơi bí mật, dựa vào ít quả để cầm cự, khó khăn lắm mới phục hồi một chút, lại bởi vì trên người không một mảnh vải, dọc đường đi cứ phải lo lắng đề phòng, sợ gặp người khác.

May mắn, mà cũng có thể là bất hạnh, trên đường đi hắn không gặp người nào, nhưng lại gặp một ít quái vật, dã thú, chỉ trông vào một thanh đoản kiếm, hắn cố gắng lắm mới chạy thoát, tìm lâu như vậy, sau cùng mới đuổi kịp đoạn đường Dịch Long Long và Lâm Kỳ đi đêm đầu tiên.

Hắn thông thạo nhất cũng không phải kiếm thuật, rất nhiều những thứ cần dùng đã bị Dịch Long Long mang đi sạch, Dịch Long Long để lại đoản kiếm cho hắn, ngược lại là rất vô dụng.

Nhìn thấy bộ thìa bát mày đen, sắc mặt hắn đại biến: “Là ai khởi động ma pháp bảo của ta?”

Dịch Long Long không biết, thứ ma pháp đạo cụ dùng để dẫn đường này, là do một ma pháp đạo cụ sư làm riêng cho La Lan, là thứ đạo cụ có nguyên lý hoạt động, ngoài người làm ra nó, cũng chỉ có La Lan biết.

Quan trong hơn, nơi này kỳ thật vẫn còn ở trong khu rừng im lặng.

Qua mấy ngày, ánh sáng màu bạc đã có chút ảm đạm, mấy ngày tiếp theo chắc sẽ tiêu tan, nhưng La Lan không hề vội vàng đi theo luồng ánh sáng, hắn chỉ ngẩn người.

Có thể không bị hạn chế bởi hai điều trên mà phát động ma pháp, tuyệt đối là một ma pháp sư cấp đạo sư, người như vậy trên đại lục không qúa năm người, nhưng La La nghĩ nát óc cũng không hiểu nổi, cuối cùng là vị ma đạo sư nào rảnh rỗi không có việc làm, chạy đến nơi này du ngoạn.

Ngoài ra, một nam tử tóc vàng điểm may mắn có thể tính là âm một trăm, vẫn đang bị vây giữa cả đầm lầy quái vật, đang phát sầu: Đi hướng này? Hướng kia? Hay là hướng đó?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.