Đêm xuống vô cùng tĩnh lặng, trước ánh lửa bập bùng, La Lan ngồi
bên vô thức nhìn chằm chằm Dịch Long Long và Lâm Kỳ, trong đầu
nghĩ đến một chuyện khác.
Đáng ra là một cuộc hành trình rất thuận lợi, hắn nhận cùng lúc hai
ủy thác, theo quan sát và thử thách Y Tư Lợi cả một đoạn đường,
vốn là đã xong việc nên về báo cáo, nhưng lại xuất hiện một
chút việc ngoài ý muốn.
Rồng.
Hắn không ngờ, đúng vào lúc này lại vô tình gặp được hậu duệ duy nhất của Long Tộc.
Loại sinh vật như rồng, tuyệt đối là một loài khiến người ta run sợ, ngay
cả Ngải Thụy Khắc sau này được coi là “vinh quang thấu trời”,
cũng bởi vì dành được sự thừa nhận của rồng, sự thừa nhận
này giống như một người thầy vĩ đại khen thưởng đệ tử, trở
thành người có thành tựu cao nhất trong đám hậu bối.
Sự kiện Long tộc bị diệt làm cho nhân loại lâm vào một loại
khủng hoảng vô hình, mặc kệ đối phương là một người hay một
nhóm, nhưng có thể giết được giống loài mạnh mẽ như rồng, cho dù
đặt ở nơi nào cũng là một sự uy hiếp đáng sợ, nhưng đối phương chỉ giống như vô tình mà nổi danh, không có quấy nhiễu gì đối
với thế giới nhân loại, chỉ là yên lặng diệt sát rồng.
Mấy quốc gia lớn trên đại lục, đã từng âm thầm phái người tìm kiếm “Kẻ giết rồng” thần bí đó, muốn mượn được sức mạnh vô địch ấy, nhưng
đương nhiên là bọn họ không thu hoạch được gì, kẻ giết rồng giống
như thích khách trong đêm, lặng yên không một tiếng động gì đoạt đi một mạng rồi lại một mạng của Long tộc, cuối cùng thậm
chí còn hướng lưỡi đao sắc bén về phía những hậu duệ có một chút quan hệ với rồng thậm chí là Ngụy Long.
Hiện tại những người chú ý đến việc này, phản ứng đối với kẻ
giết rồng chia làm hai phe, một phe cho rằng kẻ giết rồng là một
tồn tại nguy hiểm cần phải tận lực tiêu diệt, người như vậy
đủ để đảo lộn thế cục của đại lục thậm chí là diệt cả một quốc gia, chỉ là chưa biết lúc nào thì sẽ bùng phát, một
phái khác lại cho rằng rồng chết thì cũng đã chết rồi, dù sao kẻ giết rồng không giống như có ác ý gì với con người, nếu có thể lôi
kéo được thế lực này, sẽ là một sự hỗ trợ mạnh mẽ đến mức
nào.
Nhưng chưa ai nhìn thấy mặt thật của kẻ giết rồng, một kỵ sĩ rồng từng
đứng xa nhìn thấy con rồng ký kết hiệp ước với mình bị giết chết, nhưng
hắn không thể thấy rõ bộ dạng của đối phương, chỉ biết đó là một
bóng người màu đen, thậm chí đến tột cùng có phải là người
hay không cũng không dám chắc chắn, dù sao trên phiến đại lục
này, có được hình người cũng chưa chắc thực sự là người.
…… Màu đen.
La Lan theo bản năng đưa mắt nhìn về thiếu niên đang ngủ bên đống
lửa, thiếu niên kia mái tóc đen cùng bộ áo màu đen giống như
hòa cùng bóng đêm, tựa như đứa con của bóng đêm, lần đầu tiên
nhìn thấy thiếu niên này, hắn đã bị cảm giác trầm tĩnh sâu
thẳm như đêm tối này hấp dẫn.
Ngay sau đó, La Lan lập tức nở nụ cười tự giễu: Làm sao có thể?
Nhất định là hôm nay bị thương ở đầu, mới có thể sinh ra loại
liên tưởng quỷ dị này, Lâm Kỳ chẳng qua là trùng hợp có mái
tóc dài và quần áo màu đen thôi, làm sao có thể là kẻ giết
rồng khủng bố ấy? Nhưng chủ nhân tòa tháp kia lại thực sự đáng
nghi: Cất giấu những trân phẩm huyền thoại, có một con rối
hình người được chế tạo tinh vi, cùng với ma pháo không gian hệ
hiếm hoi, bất luận là cái nào trong ba thứ trên, đều có thể
trở thành một sự kiện quan trọng được ghi trong lịch sử, nhưng
tòa tháp thoạt nhìn rất có niên đại này cũng mới được phát
hiện.
Nhưng một kẻ đáng sợ như vậy, lại dùng khóa sắt nhốt Lâm Kỳ để làm gì? Lại còn xích ở trên giường…..
Những điều La Lan phỏng đoán không phải có ác ý, nhưng hắn nghe nói
rằng những nhân vật kiệt xuất dị thường hơn phân nửa đều có
những sở thích quái dị không thể nói với ai, biết đâu chừng Lâm Kỳ
chính là nạn nhân của kẻ này.
Ánh mắt vừa chuyển, La Lan liền thấy được Dịch Long Long nằm cạnh
Lâm Kỳ, con rồng trắng này đem miếng áo bào bị rách của Lâm Kỳ
làm thành cái giường, đôi hài cỏ nhỏ bé tròn tròn cởi ra đặt bên cạnh “giường”, lấy chăn làm lá cây, hai móng vuốt nhỏ đặt
trên phiến lá.
Nhìn qua rất giống như một con thú cưng bình thường, nhưng hắn biết, đây là con rồng duy nhất trên đời, nếu trước đó hắn đối với việc
này rất nghi ngờ, thì sau sự kiện Thiên Ức Tinh Thần bổ tháp,
cũng chẳng cần thêm bằng chứng nào nữa.
Dịch Long Long nằm một lát, bỗng nhiên mở to mắt, ánh mắt màu lam xinh
đẹp nhìn thẳng vào mắt La Lan: “Ê, ai đó…” Cô bé rồng nói với vẻ
không vui cho lắm: “Có thể làm phiền ngươi quay đầu đi không nhìn
ta được không? Ta không có quen bị người khác nhìn chăm chăm lúc
ngủ.”
Lâm Kỳ thì lại ngủ rấy yên tâm, mới vừa nhắm mắt đã ngủ như chết, cái gì cũng không cần biết chìm vào yên lặng.
Đạo tặc tóc tím giọng điệu đều đều: “Xin lỗi nhé, vui lòng gọi ta
là La Lan hoặc là đạo tặc, tên ta không phải là “ai đó”.”
“Được rồi, La Lan, ngươi có thói quen nhìn con gái ngủ hay sao?”
Mặt La Lan không khỏi có chút đen đi, hắn nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn là không cam lòng mà quay đi: “Không thể không nói, là rồng, mà
ngươi quái dị đến mức khiến cho người ta tức điên, với lại, ngươi sẽ không thừa dịp ta quay đi liền đánh lén ta chứ?”
“Đó là việc làm của đạo tặc!”
“Không riêng gì đạo tặc!”
Lời nói ngắn gọn khắc khẩu, khu rừng trùm trong bóng đêm lại trở về
yên lặng, Dịch Long Long nằm trong lá cây, thân hình nhỏ nhắn
quay trái quay phải, vẫn không thể ngủ được, nàng lén hé cái
chăn, trộm nhìn về phía La Lan xem liệu sau lưng hắn có gắn mắt hay cái gì đó không, xác định đối phương không có lén nhìn,
nàng rốt cục cũng nhận ra rằng ngủ không được là do bản thân
mình.
Cuối cùng nàng ngồi dậy, ôm theo cái lá cây rồi đi giày vào lững
thững đi đến bên cạnh La Lan, đưa tay gõ gõ vào người hắn: “Ai,
nói chuyện một lúc đi.” Nàng thực không ngủ nổi.
La Lan cúi đầu liếc nàng một cái, cười nhạo: “Cần ta kể chuyện xưa ru ngươi ngủ sao? Động vật nhỏ yếu đuối?”
Dịch Long Long ủ rũ cúi đầu, chán nản vô cùng: “Ngươi có kể ta
cũng chẳng ngủ được, ta không quen, không có cái đệm Thanh Ngân
Thảo ta không quen.” Cho dù đi theo Ngải Thụy Khắc ra ngoài, mỗi
tối, Ngải Thụy Khắc vẫn sẽ lấy tấm đệm cỏ mềm mại ra cho
nàng, để nàng ngủ một giấc trong hương thơm quen thuộc, bây giờ
đột ngột thay đổi hoàn cảnh, nàng có chút không quen.
La Lan mặt không chút thay đổi nói:”Thế thì tiếc thật, ta không biết chỗ tìm cho ngươi Thanh Ngân thảo làm giường.”
Dịch Long Long lắc lắc đầu:” Ta không phải có ý này, ta là nói…… Ai, quên
đi, dù sao ta cũng ngủ không được, bây giờ đến lượt ta gác đêm, ngươi
nghỉ ngơi đi, ngày mai còn muốn dựa vào kinh nghiệm của ngươi tìm
đường.”
La Lan rất không tin tưởng nhìn nàng một cái: “Ngươi? Ngươi gác đêm được sao?” Kỳ thật La Lan đã biết, bởi vì đặc tính của khu
rừng im lặng, nên bình thường nơi này sẽ không có những dã thú hung mãnh hay quái vật nào, nhưng vẫn nên cẩn thận.
“Chẳng sao đâu, nếu có nguy hiểm đến đây, ta sẽ thét chói tai đánh thức ngươi.”
“Lời này từ trong miệng rồng nói ra, quả thật là khiến người ta hoang
mang.” La Lan thản nhiên nói, cuối cùng cũng không khách khí với nàng, xoay người ngả đầu nằm xuống đất, chỉ một lát hơi thở đã đều
đều. Giống như hắn đã có thói quen sống ở nơi hoang dã, có
thể ở trong bất kì hoàn cảnh ác liệt nào nhanh chóng tiến
vào trạng thái nghỉ ngơi, tận dụng mọi thứ để nhanh khôi phục
lại tinh thần thể lực.
Ôm lá cây làm chăn bông, Dịch Long Long nhàm chán nhìn lửa trại, cũng
không biết trải qua bao lâu, nàng nhìn phía đối diện một bóng dáng màu đen đang đứng, hoảng sợ, tập trung nhìn lại phát hiện hóa ra là Lâm
Kỳ, mới nhẹ nhàng thở ra, sợ đánh thức La Lan, nên nàng nhỏ giọng hỏi:
“Ngươi cũng không ngủ được sao?”
Lâm Kì không chút biểu cảm, đôi mắt u ám của hắn rất khó hiểu, so với
ban ngày, lúc này dường như trở nên thần bí, kỳ lạ.
Ở một nơi khác.
Ngải Thụy Khắc vung tay chém ra một đường kiếm, trông thì bình thường
nhưng kiếm phong vô cùng sắc bén, chẻ đôi con quái vật thân hình to hơn cả nhân loại, tựa như ánh sao lướt qua bầu trời, trong
bóng đêm để lại một dấu vết tuyệt đẹp. Hắn thu kiếm lại nhẹ
nhàng nhảy lên, tiếp tục đánh bay một con mãnh thú khác.
Đã gần hết đêm, các loại quái vật đủ hình đủ dạng kéo về nơi
đây càng lúc càng nhiều, nhưng nếu so ra thì cái tên bị bọn
chúng vây ở giữa này mới chân chính gọi là “quái vật”. Xung
quanh trên mặt đất la liệt thi thể, đem chất lại cũng thành một núi, máu nhuộm đỏ mặt đất so với sắc đỏ của hoàng hôn còn
sẫm hơn, trong ánh kiếm lóe lên mái tóc vàng rực rỡ, nhưng trên người không hề nhiễm nửa giọt máu.
Ngải Thụy Khắc một mặt không thèm để ý mà tùy tiện xuất kiếm,
một mặt buồn rầu nhìn xung quanh: “Rốt cuộc nó chạy đi đâu, con bé kia không biết hiện tại thế nào, có khi lạ giường lại không ngủ được.”