Hết củi đốt, đống lửa dần dần tắt, bên trong chỉ còn lại tro tàn lập lòe chút ánh hồng như có như không, Dịch Long Long tò mò,
có chút khẩn trương nhìn Lâm Kỳ, không biết hắn muốn làm gì.
Gương mặt xinh đẹp tinh xảo của Lâm Kỳ dường như không có sinh khí,
hắn không trả lời Dịch Long Long, thậm chí, hắn giống như không
nhận ra có người ở bên cạnh, đôi mắt hắn tối đen giống như bị
cái gì đó làm cho mê man, mang theo chút hơi thở ma tính, ánh
mắt hắn như đang nhìn về một nơi xa xôi vô tận, một nơi mà con
người không đến được, có cái gì đó đang lôi kéo hắn về.
Cũng không biết qua bao lâu, Lâm Kỳ rốt cục cũng động đậy, hắn bước
từng bước, đôi chân trần trắng như tuyết lộ ra dưới trường bào
màu đen, nhưng, giây tiếp theo, hắn ngã rầm xuống đất.
Dịch Long Long giật mình mắt tròn xoe, nhìn thấy bên chân Lâm Kỳ có
hai vật bé nhỏ sáng lên, vật kia giống như trong câu truyện của
trẻ em vẫn kể, là người tí hon chỉ nhỏ bằng ngón cái, trên
người mặc áo xanh lá, lộ ra chân tay thon dài, cả người phát ra ánh sáng tự nhiên, trên đầu họ mang theo một cái giống như cái mũ nấm, cái mũ màu đỏ tươi, lác đác những đốm tròn màu
trắng, cái mũ cũng phát ra ánh sáng, thoạt nhìn có vẻ giống
như cái bóng đèn hình nấm.
Hai kẻ tí hon đội mũ nấm trên tay cầm sợi dây thừng bện từ cỏ,
vừa rồi bọn họ nấp trên mặt đất, lấy sợi dây này ngáng chân
Lâm Kỳ, nhìn Lâm Kỳ ngã sấp xuống, hai tên bé xíu này hi hi ha ha phát ra tiếng cười nhỏ mà giòn tan, chúng ôm mũ cười lăn trên
mặt đất.
Lúc này Lâm Kỳ mới chẫm rãi từ dưới đất ngồi dậy, hắn hoang mang
vuốt vuốt khuỷu tay bị đau, khuôn mặt tuy rằng vẫn ngây thơ như
trước, nhưng đôi mắt đã khôi phục lại vẻ trong sáng, không còn
cảm giác tà ác u mê như vừa rồi.
Dịch Long Long có chút sững sờ, không biết đã xảy ra chuyện gì,
thì phía sau truyền đến âm thanh lãnh đạm: “Bộ dáng vừa rồi
của Lâm Kỳ, hẳn là đang bị cái gì đó gọi về, có lẽ người
bắt nhốt hắn đã đặt một bí thuật mà chúng ta không biết….May
là bị hai tên nhóc kia phá hỏng.”
Quay đầu nhìn, đã thấy La Lan không biết tỉnh lại lúc nào đang co chân
ngồi dậy, hạ giọng giải thích cho nàng: “Khu rừng im lặng không
giống những nơi khác, bởi vậy ở đây rất ít khi gặp sinh vật,
cái lũ làm Lâm Kì ngã kia tên là Mũ Đỏ, một loại yêu tinh nhỏ
cực kỳ thích những trò đùa dai, tính tình bướng bỉnh xảo
trá, chúng thường không có ác ý, chỉ là thích đi trêu chọc
các sinh vật khác mà thôi.”
Nhìn hai Mũ Đỏ giống như cây nấm, cái móng nhỏ của Dịch Long Long có chút ngứa ngáy, rất muốn đưa tay tóm lại xem cho rõ, nhưng lại sợ dọa chúng chạy mất hoặc là làm đau cơ thể nhỏ bé của
chúng.
Chú ý thấy vẻ khác thường của nàng, La Lan nhắc nhở: “Ngươi đừng
có cố mà bắt chúng, chúng nó có thể sống đến bây giờ, cũng
thuộc loại có bản lĩnh tự bảo vệ mình, một khi bị tóm, lập
tức sẽ giống như không khí tan biến trong tay, nhưng ngay sau đó,
chúng nó sẽ xuất hiện ở nơi khác, bắt đầu làm mọi cách trả
thù ngươi, khiến cho ngươi gặp ác mộng, làm hỏng đồ ăn của
ngươi, hoặc mang vận may của ngươi đi cho ngươi xui xẻo suốt một
thời gian dài.”
Dịch Long Long quay đầu lại liếc La Lan một cái: “Ngươi đang dọa rồng?”
La Lan vẻ mặt vô cùng đứng đắn nghiêm túc: “Không, ta đang khuyên rồng.”
Dù rằng loại nghề nghiệp như Đạo Tặc nàng vẫn kỳ thị như cũ,
nhưng Dịch Long Long vẫn rất cẩn thận nghe lời khuyên của kẻ
nhiều kinh nghiệm này, sợ Lâm Kỳ làm Hồng Mạo Tử tức giận,
nàng chạy nhanh đến, đưa hai móng vuốt bé xíu nắm lấy đôi tay
trắng như tuyết kia, đặt lên trên đầu gối hắn: “Ngoan ngoan, ngồi im ở đây nha.”
Mĩ thiếu niên nghe lời nàng khẽ gật đầu, thật sự ngồi ngay ngắn dưới đất hai tay ôm đầu gối không hề động đậy.
Hai tiểu yêu tinh Mũ Đỏ sau khi cười đủ, lại lon ta lon ton chạy đến
cạnh mái tóc dài đen bóng của Lâm Kỳ, bởi vì Dịch Long Long
vừa dặn, nên Lâm Kì thật sự ngoan ngoãn ngồi yên, để mặc cho
hai tiểu yêu tinh kia đem tóc hắn biến thành một mớ rối loạn.
Nhìn tình cảnh này, La Lan cảm thấy được bản thân mình lúc
trước làm sao lại có thể đem Lâm Kỳ liên tưởng thành kẻ giết rồng, thật sự quá ngu ngốc.
Mũ Đỏ chơi một hồi, hai cái tay bé xíu dắt nhau, mũ kề bên mũ,
nhảy choi choi chuẩn bị rời đi, Dịch Long Long trong lòng khẩn
trương, lại không thể đi bắt chúng lại, đành quay đầu nhìn La
Lan tỏ vẻ năn nỉ: “Không có cách giữ chúng lại sao?”
Đôi mắt màu lam trong suốt lấp lánh của nàng, mang theo một loại
hồn nhiên ngây thơ, ở trong bóng đêm lại càng tăng thêm vẻ đẹp
tinh khiết, đối mặt với ánh mắt này, La Lan sững sờ một chút, giây tiếp theo hắn lập tức cảm thấy sỉ nhục vì sâu trong tâm tư đột nhiên lại nảy mầm một cảm giác rung động, hắn nghiêm mặt nói:
“Ngươi có vẻ thoải mái nhỉ? Đừng có quên, tình cảnh hiện tại
của chúng ta không tốt, dù có thể xuyên qua được Khu Rừng im
lặng, cũng không biết đến lúc nào mới ra khỏi được thụ hải,
rồi không biết trên đường liệu có gặp phải mãnh thú hay quái
vật gì, rồi thậm chí chuyện thiếu lương thực và nước nữa, thay
vì để ý mấy thứ đồ chơi, không bằng lo lắng một chút mấy vấn đề này đi.”
Bị giáo huấn một hồi, Dịch Long Long lại không có xấu hổ hoặc
tức giận như La Lan tưởng, nàng nghiêng đầu nghĩ nghĩ, còn nắm
lấy tay áo La Lan giật giật, tiếng nói non nớt mà chậm rãi:”Ta không đồng ý quan điểm của ngươi, ngươi nói nơi này có ẩn nấp
nhiều nguy hiểm, nhưng chẳng lẽ liền bởi vì tình cảnh không
tốt, mà chúng ta phải mặt mày nhăn nhó sao?”
Đây chính là vấn đề nàng đã nghĩ thông suốt ở kiếp trước, hiện
giờ đem ra phản bác lại La Lan, lời nói trơn tru: “Chẳng lẽ bởi vì nhất định sẽ chết, chúng ta phải sống trong nước mắt?
Chẳng lẽ bởi vì không thấy ánh sáng mà chúng ta phải nhắm
mắt lại?” Nếu nói là hoàn cảnh xấu, cũng không ai có thể xấu
hơn so với nàng, bởi vì lúc gặp tiểu đội Bảng Màu, nàng biết được mình sắp phải đối mặt với một vấn đề, cái tên giết rồng biến thái kia không biết khi nào sẽ tìm được nàng, nên cho dù
lo lắng cũng là xa xôi, không bằng trước hết được sống những
tháng ngày thật vui vẻ là đủ rồi.
Thân hình nhỏ xinh lời nói trôi chảy như nước, những lời nói mà
ngay cả người trưởng thành cũng chưa chắc đã thấu hiểu được:
“Anh bạn đạo tặc, chính bởi vì tình cảnh gian nan này, chúng ta mới không thể bỏ lỡ những niềm vui …..”
La Lan mặt mũi không vui đưa tay ra hiệu ngừng, ngắt lời Dịch Long
Long: “Được rồi, ngươi không phải là muốn Mũ Đỏ sao? Ngươi muốn
bao nhiêu ta cho ngươi bấy nhiêu, đừng có dạy đời ta, ta nghe ngươi nói mà muốn đau cả đầu.”
Đây có lẽ cũng là do cái tên kiếm khách Ngải Văn kia dạy cho nó
đi? Tuy rằng lối sống này thật khiến người ta hâm mộ, nhưng
không thích hợp với hắn.
Được La Lan đồng ý giúp, Dịch Long Long lập tức vui vẻ, nàng cũng
không vọng tưởng rằng nói mấy câu liền có thể thuyết phục
được một người trưởng thành có suy nghĩ và tính cách độc
lập, cũng không định làm bác sĩ tâm lý, vừa rồi nói nhiều như vậy, mục đích cuối cùng, cũng chỉ là muốn thuyết phục La Lan giúp nàng bắt mấy Mũ Đỏ mà thôi.