Vì đề phòng Dịch Long Long tiếp tục dùng lời nói làm dao động
tâm tư mình, La Lan đưa tay vào trong cái túi trên người vừa lục
lọi, vừa giải thích: “Mũ Đỏ là loại sinh vật, thích ánh trăng ghét
ánh nắng, hay bất cứ thứ ánh sáng nào quá chói mắt, nếu ngươi
đốt lửa, mấy tiểu tử kia nhìn thấy sẽ lập tức chạy trốn.”
“Muốn dụ bọn chúng tới cũng không khó khăn gì, có hai cách, thứ nhất
là dùng loại mật ong ngon nhất, nhưng hiện tại chúng ta không
có thứ này, hơn nữa mật ong cũng có thể sẽ dẫn đám ong độc
hoặc kiến đến, thế nên cách này thường được mấy tên mù nghệ
thuật dùng, chỉ cần ngươi biết chút âm nhạc, có thể thử cách
thứ hai.” Tìm kiếm một hồi trong cái túi cuối cùng hắn cũng
lôi ra một cây Harmonica, La Lan đem cây Harmonica đặt bên môi, sau
cùng giải thích thêm một câu,”Mũ Đỏ còn say mê những bản nhạc
hay.” rồi bắt đầu thổi.
Trước tiên thổi thử vài tiếng, La Lan ôn lại một chút bởi vì đã lâu không luyện tập nên nhất thời chưa quen, một lát sau đó, hắn
khép hờ đôi mắt tím, một khúc nhạc nhẹ nhàng từ Harmonica vang
lên, giai điệu tuyệt vời tựa như dòng suối trong vắt, róc rách, chảy qua mọi nơi.
Cùng với âm thanh ấy, Dịch Long Long kinh ngạc nhìn ra, ở bên trong
những lùm cây tối đen kia, xuất hiện rất nhiều cái mũ nấm đang phát sáng, dễ phải đến năm sáu mươi cái, dưới cái mũ nấm,
tiểu yêu tinh thân thể mảnh khảnh lại càng thêm bé nhỏ, bọn
chúng theo tiếng Harmonica từ bốn phương tám hướng đi đến, có
tên nhào lộn đến, có tên từ trong bụi nhảy ra, cũng có tên đi
rất từ tốn, thể hiện ra vô vàn tính cách khác nhau.
Thật nhiều Mũ Đỏ, đám tiểu yêu này cả người đều phát sáng tự
nhiên, bọn chúng từ từ tiến lại bên cạnh hai người một rồng.
Đột nhiên nhìn thấy nhiều Mũ Đỏ như vậy, Dịch Long Long ngược
lại có điểm hoảng hốt, nàng vốn cho rằng La Lan giúp nàng giữ hai tiểu yêu kia là tốt rồi, cũng không nghĩ ra hắn một hơi đưa đến cả đám như vậy.
Sau một lúc, phát hiện Mũ Đỏ không có ác ý, Dịch Long Long lại yên lòng, những thân hình nhỏ bé quây thành một vòng lớn, đi theo
nhịp điệu của Harmonica, bước chân nhảy múa trên mặt đất vô
cùng linh hoạt, khi giai điệu vút lên, cả nhóm tiểu yêu cùng lôi kéo lẫn nhau, tự tung nhau lên trời.
Dưới cái mũ là một mái đầu thật nhỏ tương xứng với thân hình,
mái tóc dài hay ngắn cũng đều có màu xanh biếc, dường như bọn họ rất không thích đem màu tóc xanh biếc này lộ ra ngoài, nên
khi mũ bị rơi xuống, sẽ lập tức đưa một tay che tóc, một tay
thì nhanh chóng nhặt lấy cái mũ.
Dịch Long Long còn nghe thấy, có tiểu yêu tinh cất tiếng ca theo nhạc,
đó là bài hát nàng không hiểu, nhưng giọng hát rất hay, khiến
cho quanh người nàng dường như có vô số những đóa hoa đang đua nhau nở rộ.
Nhóm tiểu yêu tình này vừa hát vừa nhảy múa, vô cùng vui vẻ, nhìn dáng vẻ vô tư của chúng, Dịch Long Long vừa hâm mộ lại càng
tò mò, muốn biết bọn họ đang mừng rỡ điều gì, nghe một hồi,
nàng cảm thấy bản thân dường như có thể bắt chước ngôn ngữ
của chúng, dây thanh của Long Tộc rất phức tạp, như Ngải Thụy
Khắc đã nói, đó là một loại âm vực vô cùng lớn, có thể dễ
dàng phát ra những thanh âm mà nhân loại không thể.
Nói cho chính xác thì có nghĩa là long tộc có thể – nói được ngôn ngữ của vạn vật.
Dịch Long Long không mong có thể nói được ngôn ngữ của vạn vật,
nhưng vì nhìn Mũ Đỏ vui vẻ như vậy, lại thấy mình bị ở ngoài
vòng tròn của chúng thì cảm thấy có chút không vui.
Để La Lan không phát hiện động tác nhỏ của nàng, Dịch Long Long đi ra cách xa hắn vài bước, cố gắng thử phát âm vài lần, tuy
rằng vẫn như trước không hiểu được chúng hát cái gì, nhưng có
thể bắt chước âm thanh giống như chúng.
Cuối cùng trong lòng xác định là đã phát âm chuẩn rồi, Dịch Long
Long khẽ hé miệng, cẩn thận khống chế dây thanh rung rung, hát
ra bài hát của tiểu yêu tinh, trước mắt nàng cảnh tượng nhất
thời hoàn toàn biến hóa.
Nàng vẫn đang ở trong khu rừng im lặng, Lâm Kì và La Lan bên cạnh
cũng không hề di động, nhưng bây giờ ở trước mắt, lại xuất
hiện một vẻ đẹp kỳ diệu vô cùng, ánh trăng vốn mỏng manh như
lụa, giờ phút này lại giống như dòng sữa nồng đậm ôn hòa,
cành lá, cây cối vốn im lìm lúc này lại tỏa sáng trong suốt,
những nơi ánh trăng chiếu vào lại ngưng kết thành từng đóa hoa, bầu trời đêm hiện lên vô số những điểm sáng ngời, giống như
đom đóm bay xung quanh, động tác của nhóm tiểu yêu tinh vốn nhìn như vô nghĩa, nhưng hiện tại Dịch Long Long có thể thấy rõ
ràng, bọn chúng đang bắt những đốm sáng ấy, ném về phía nhau, một khi có ai đó bị ném trúng, lập tức sẽ bị một đám tiểu
yêu tinh xúm lại tung lên trời.
Bây giờ, Dịch Long Long rốt cục có thể nhìn thấy rõ khuôn mặt bên dưới chiếc mũ của chúng, tướng mạo giống như nhân loại bình
thường, nếu có khác thì chỉ là ánh mắt hơi lớn một chút,
mũi hơi tròn tròn, làn da có chút hơi đen, bọn họ cười rất
tươi, trên mặt tràn đầy vẻ hạnh phúc.
Hòa cùng tiếng ca là những tiếng cười nhỏ bé lan vào tận đáy
lòng Dịch Long Long, dưới bầu trời sao lấp lánh này, bài ca
khiến cho ngăn cách về ngôn ngữ trở thành chuyện nhỏ, Dịch Long Long ở một bên cất tiếng hát, một bên không nhịn được mà vỗ
nhẹ đôi tay.
Một Mũ Đỏ tướng mạo đặc biệt xinh đẹp bỗng nhiên chạy về phía Dịch
Long Long, lúc tới gần, hắn linh hoạt nhảy lên, sau lưng đột
nhiên xòe ra một đôi cánh hình dáng giống như cánh chuồn chuồn, lại còn phát ra ánh sáng, bay đến bên mặt Dịch Long Long.
Dịch Long Long tò mò nhìn hắn, không biết hắn tính toán làm cái gì.
Tiểu yêu tinh xinh đẹp chủ động bỏ cái mũ đỏ to đùng của hắn
xuống, ghé sát vào mặt Dịch Long Long nhẹ nhàng “thơm” một
cái.
Dịch Long Long giật mình kêu lên, theo bản năng đưa tay lên che mặt,
nhưng lúc này tiểu yêu tinh đã “thơm” xong rồi, hắn cười khanh
khách, đội lại mũ, rất nhanh bay đi, trở về với nhóm Mũ Đỏ.
Trong Thụ Hải mênh mông, một phiến rừng im lặng nho nhỏ, cuộc vui
kéo dài suốt cả một đêm, mãi cho đến khi trời sáng, cảm nhận
được ánh sáng mãnh liệt, nhóm Mũ Đỏ làu bàu ngồi trên mặt
đất, hai tay nắm lấy rìa mũ kéo sụp xuống đất, đến khi bao
trùm toàn bộ thân thể, trong tia nắng đầu tiên, chi chít Mũ Đỏ
dưới đất đã biến mất không thấy đâu.
Mũ Đỏ đi rồi, cành lá trong suốt, những đóa hoa mặt trăng kết
thành, tất cả đều tức khắc tan vào không khí, Dịch Long Long
hai móng vuốt bé xíu bụm mặt — đây là nàng đề phòng lại có
tiểu yêu tinh đến “thơm” — nàng cảm thấy mình giống như đang nằm mộng, một giấc mộng dịu dàng mà lấp lánh trong đêm trăng.
Theo bản năng quay đầu nhìn về phía La Lan, Dịch Long Long nhìn thấy ánh mắt của đạo tặc tóc tím này có chút ghen tỵ: “Ngươi có
biết ngươi vừa nhận được cài gì không? Chính là “chúc phúc
của Mũ Đỏ”, có sự chúc phúc này, trong một thời gian dài, chỉ
cần ngươi không tự mình đi trêu chọc đám dã thú, quái vật,
chúng nó cũng sẽ không chủ động tấn công ngươi.”
Chúc phúc của Mũ Đỏ, thường ban cho những sinh vật có trí tuệ dưới
ba tuổi, được Mũ Đỏ vô cùng yêu thích, chúng sẽ chủ động ngả mũ hôn lên môi.
Việc này vốn là hắn chỉ xem qua trên sách, vẫn nghĩ rằng truyền
thuyết này là không có thật, không ngờ hôm nay được chứng kiến
tận mắt có người….à không, là có rồng đạt được chúc phúc
này.
Nếu nụ hôn này đặt trên mặt hắn có phải tốt không? La Lan ghen tỵ
nghĩ, nếu như vậy hắn có thể không cần sợ bất cứ nơi nào
trong rừng nữa, thậm chí có thể thăm dò một số địa phương nguy hiểm.
Ý nghĩ này khiến bản thân hắn cũng cảm thấy bất ngờ, hiện tại hắn đã hai mươi bảy tuổi rồi, cái tuổi này dường như hơi già
để ghen tỵ.