Sáng sớm mặt trời dần dần lên cao, đã không còn thấy đám Mũ Đỏ đâu
nữa, lửa trại đêm qua cũng chỉ còn lại tro tàn, La Lan dùng
đoản kiếm đào trên mặt đất một cái hố, cẩn thận đem tro tàn
vùi lấp lại, tuy rằng nơi đây ít ai đặt chân đến không nhất
thiết phải che dấu tung tích, nhưng do thói quen nghề nghiệp của La Lan, nếu lưu lại dấu vết nào thì cả người hắn sẽ không
thoải mái.
Sau đêm qua, tâm tình của Dịch Long Long tương đối vui vẻ, thái độ
của La Lan thì vô cùng lạnh nhạt, vùi xong tro tàn, hắn lại dùng
đoản kiếm đẽo một đôi guốc gỗ thô ráp, mang vào chân Lâm Kỳ.
Lúc Lâm Kỳ bị hắn túm khỏi tòa tháp, trên chân không có mang hài,
trong tháp nhìn qua cũng không tìm thấy đôi hài nào cho hắn
mang, La Lan lúc này lại có ý nghĩ hơi quái ác là, có thể là
Lâm Kỳ chưa từng xuống giường?
Tuy rằng lúc trước Lâm Kỳ may mắn không dẫm phải vật nhọn, nhưng
không có nghĩa sau này cũng thế, La Lan làm việc này cũng không phải xuất phát từ lòng tốt, mà là vì lo cho chính mình, nếu Lâm Kỳ bị thương ở chân, sẽ làm chậm trễ hành trình của họ.
Chuẩn bị trong chốc lát hai người một rồng cứ như vậy mà đi, tiến vào
bên trong rừng rậm, cành lá trùng điệp gần như đem toàn bộ không
trung che đậy, chỉ có vài nơi ánh mặt trời lọt qua những khe hở trên tán lá rơi xuống, ở trên mặt đất chiếu thành những điểm
lốm đốm.
La Lan đi tuốt đằng trước, Lâm Kỳ đi phía sau, Dịch Long Long thì
bám ghé trên vai Lâm Kỳ, móng vuốt bé nhỏ của nàng nắm chặt
lấy áo choàng rộng thùng thình của Lâm Kỳ, theo bước chân của
Lâm Kỳ mà nảy lên, một đôi mắt lam tò mò nhìn ngó xung quanh.
Không thể không nói, bàn về những kỹ năng sinh tồn nơi hoang dã, La Lan
so với Ngải Thụy Khắc, giỏi hơn không ít, mặc kệ là tìm đường, hay là tìm nước, kiếm đồ ăn, đều thành thạo dị thường, giống như rừng rậm là vườn sau nhà hắn vậy, hoàn toàn không có cảm
giác lạ lẫm.
Hắn có thể đọc rõ tên một loại thực vật hay động vật nào nhìn
thấy, hơn nữa có thể nói ra hoàn cảnh sinh trưởng hoặc tập
tính sống, hắn cũng có thể theo những dấu vết rất nhỏ để
tìm kiếm thông tin, biết được gần đó có sinh vật gì, lại có
thể theo địa chất trạng thái ẩm ướt để phán đoán nơi có
nguồn nước. Không quá nửa ngày, dưới sự dẫn dắt của La Lan,
bọn họ liền tìm được một dòng suối nhỏ, liền dừng lại nghỉ
ngơi.
Trước khi dừng lại nghỉ, La Lan đã kiếm được không ít thực vật, còn có một đôi chim bồ câu cùng vài quả trứng.
Thành thục nhặt lấy mấy phiến đá xếp thành một vòng, một phiến
đá dài để lên trên, bỏ vào bên dưới một ít củi khô nhặt được
ven đường, dùng đá lửa đốt lên, hòn đá bị nướng nóng đỏ lên,
La Lan liền lấy ra một con dao nhỏ, đem con bồ câu bắt được nhanh nhẹn làm thịt, rồi lấy nước suối rửa sạch, chọn phần nhiều
thịt nhất cắt ra thành từng miếng một lớn cỡ một tấc, dày độ nửa tấc.
Trên hòn đá hắn trải một lớp lá không biết tên, lửa ở bên dưới
truyền nhiệt lên hòn đá, lớp lá bên trên tản mát ra một mùi
thơm nồng lạ lùng, tiếp theo La Lan đem thịt bồ câu đặt lên trên
lá, rồi ở lấy từ bên hông mình ra mấy lọ gia vị nhỏ, tùy tay
rắc chút bột phấn.
Các phần còn lại của thịt bị hắn cắt thành miếng mỏng, ướp muối, nhồi vào trong một khúc cây.
Ánh lửa cháy chiếu rọi trên gương mặt đạo tặc, hắn không biểu hiện gì, vẻ mặt lạnh lùng xa cách.
Chỉ trong chốc lát thịt bắt đầu chảy ra chút nước, nước thịt
chảy xuống trên phiến đá, phát ra tiếng xèo xèo, hương thơm
truyền vào mũi hai người một rồng, đạo tặc tóc tím tay cầm con dao nhỏ, đem miếng thịt lần lượt lật qua, sau đó xem xét một
lúc, rồi đưa cho Dịch Long Long.
Miếng thịt rất mỏng, nguội cũng mau, khi đặt lên móng vuốt của Dịch
Long Long, đã có thể cho vào miệng rồi. Dịch Long Long dùng hai
móng vuốt cầm lấy miếng thịt, đặt lên miệng cắn từng miếng
nhỏ, mùi vị thơm nồng đậm nước thịt lan ra trong miệng, La Lan
cắt thịt dựa vào thói quen của hắn, nhưng đối với Dịch Long
Long mà nói, như vậy vẫn còn quá lớn.
Miếng bồ câu tiếp theo đưa cho Lâm Kỳ, Lâm Kỳ nhìn Dịch Long Long, cũng
học theo nàng cầm bằng hai tay, đặt ở bên miệng cắn từng miếng
một.
Ăn uống đã xong, La Lan thuận tay dập lửa, rồi lại vùi tro, đem
thịt nhồi trong cây cùng với trứng vùi vào trong, đây là dùng
hơi nóng còn lưu lại để ủ.
Dịch Long Long ăn hai miếng thịt, đã muốn no ngang dạ, kế tiếp chờ
trứng bồ câu chín, Dịch Long Long đưa tay lấy phiến lá cẩn thận lau miệng, đồng thời như thường lệ hướng La Lan nói cảm ơn.
“Ngươi không cần cảm ơn ta.” La Lan gảy đám tro tàn, lạnh lùng nói, “Ta chăm sóc ngươi trên đường đi, chờ ra khỏi thụ hải, ngươi sẽ oán hận
ta.”
Dịch Long Long ngẩn ra một chút, rồi cảm thấy nguy hiểm nàng chạy nhanh qua tránh ở sau lưng Lâm Kỳ: “Ngươi, ngươi định làm gì?” rốt cục đến
giờ khắc này nàng mới cảm thấy nguy hiểm, tuy rằng trước đó La Lan bị
nàng kỳ thị chức nghiệp, nhưng sau đó lại giúp nàng đưa Mũ Đỏ tới,
nhưng điều này cũng không có nghĩa rằng La Lan là một người thân thiện.
Ở trong tháp, hắn còn thiếu chút nữa muốn bắt nàng.
La Lan cũng không để ý việc Dịch Long Long tránh ở sau lưng Lâm Kỳ, hắn
ước tính thời gian, đẩy đám tro tàn lấy ra thịt và trứng bồ câu còn
lại, đợi hơi nguội một chút rồi đưa một nửa cho Dịch Long Long
và Lâm Kỳ:” Ngươi cảm thấy, ta sẽ dễ dàng buông tha một con rồng giá
trị như vậy sao? Chẳng qua ta cũng biết, nếu mang theo ngươi bên người, sẽ đưa tới không ít phiền toái, ngược lại, đem ngươi giao cho gia
tộc Hải Nhân Niết, chắc chắn là lựa chọn tốt nhất.”
Dịch Long Long nghe vậy, kinh ngạc nhảy dựng lên, nàng theo bản năng lập
tức xoay người chạy trốn, chính là đôi chân nhỏ bé ngắn ngủn của
nàng mới vừa chạy được vài bước, liền nhìn thấy La Lan đáng ra đang
ở phía sau lại chẳng hiểu từ khi nào đã chặn trước mặt nàng,
coi bộ dạng thoải mái của hắn, dường như đã sớm ở đằng này
chờ nàng.
Ánh mắt sắc bén của La Lan nhìn chằm chằm nàng, chậm rãi mở miệng: “Ngươi
có hai lựa chọn là, chủ động đi theo ta hoặc là bị ta trói
mang đi.” Hắn vốn không sợ Dịch Long Long đào tẩu, nên mới có thể
ở trước mặt nàng nói ra sự thật.
Lấy thân thủ cùng kinh nghiệm của hắn, cho dù là nằm mơ, Dịch Long Long cũng đừng hòng mà chạy được.
Nhìn mái tóc tím của La Lan rủ xuống u ám như bóng ma, trong nháy
mắt Dịch Long Long rơi vào khủng hoảng trầm trọng, bây giờ không
có Ngải Thụy Khắc ở đây, nàng hoàn toàn không có năng lực tự
bảo vệ mình, Lâm Kỳ nhìn qua cũng hoàn toàn không trông cậy
được….
Sẽ bị bán đi, có thể sẽ bị xem như vật nuôi mà nhốt lại, hoặc là làm cái gì đó khác.
Tưởng tượng các loại tình cảnh mình có thể gặp phải, Dịch Long Long cảm thấy tương lai đen tối không chút ánh sáng.
Trong đôi mắt lam của con rồng trắng nhỏ ngân ngấn nước, nhưng vẻ tội
nghiệp này cũng không thể lay động đạo tặc, hắn mỉm cười ác
ý, rút thanh đoản kiếm ra quơ quơ trước mặt nàng, ý cảnh cáo
nàng đừng có mơ đến việc chạy trốn, sau đó xoay người quay lại chỗ cũ ngồi xuống.
Dịch Long Long cáu giận cắn móng vuốt của mình.
Người xấu!
Bắt nạt rồng!