Phải trốn, nhất định phải trốn.
Vì để tránh cho bản thân trở thành chim hoàng yến hay chuột bạch, còn không thì trở thành Mercedes cho người ta cưỡi, thì trước
khi La Lan ra khỏi thụ hải, làm thế nào cũng phải chạy khỏi
hắn ta.
La Lan không phải nói nàng nhận được “chúc phúc của Mũ Đỏ” sao?
Cho dù là ở trong rừng cây chạy loạn, đụng tới dã thú hay
quái vật tàn bạo mạnh mẽ đến đâu thì ít nhất, dã thú với
quái vật cũng sẽ không đem nàng đi bán.
Vấn đề là, làm sao để trốn thoát đây?
Sau bữa ăn trưa, bởi vì tên đạo tặc tóc tím kia đã ngả bài, Dịch Long Long rốt cục cũng ý thức được nguy cơ, nghỉ ngơi bên suối
một hồi, La Lan thông báo tiếp tục lên đường, dọc theo dòng
suối mà đi, Dịch Long Long ghé trên vai Lâm Kỳ, cùng đong đưa theo bước chân của Lâm Kỳ, hai mắt nhìn chằm chằm La Lan ở phía
trước, vô cùng thất vọng buồn rầu.
Chạy thì chạy, nhưng mà cái này ở bữa trưa vừa rồi đã thấy đấy,
thậm chí còn không cần kiểm tra chỉ cần so sánh một chút độ
dài của chân hai bên liền có thể kết luận: Dịch Long Long đưa
mắt nhìn cái chân ngắn của mình, rồi lại nhìn cái cặp chân
dài mà khỏe của đạo tặc, chỉ có thể buông tha ý nghĩ chạy
đua giữa người và rồng.
Về phần bay, điều này lại càng không có khả năng, tuy rằng nàng
có một đôi cánh nhỏ, nhưng đôi cánh này vỗ hết sức, nhiều
nhất cũng chỉ dùng như cái quạt, có thể quạt ra chút gió.
La Lan đi đằng trước, chỉ nghe thấy phía sau cứ vang lên tiếng than
ngắn thở dài non nớt suốt cả đoạn đường, hắn quay đầu đi, để miễn
phải nhìn thấy ánh mắt ai oán của Dịch Long Long.
Tuy rằng ánh mắt này nhìn thì vô cùng đáng thương, nhưng cứ nghĩ
đến chủng tộc của nó là rồng, thì đạo tặc lại nhịn không được
mà có cảm giác lông tóc muốn dựng đứng.
Cái con rồng này có lẽ chính là đứa có tính cách quái dị nhất từ trước đến giờ của Long Tộc.
Đi cả một buổi chiều, hoàng hôn bắt đầu buông xuống khu rừng, La
Lan lại một lần nữa dừng chân nghỉ ngơi. Suốt cho đến chiều,
Dịch Long Long ngoại trừ dùng ánh mắt ai oán nhìn hắn, còn
lại thì không có hành động nào phản kháng, điều này làm cho
La Lan bớt lo nhưng đồng thời lại có chút thất vọng.
Hắn sở dĩ cố tình uy hiếp Dịch Long Long, còn có một mục đích
khác, đó là thử xem Dịch Long Long có thật sự nhu nhược như vẻ ngoài hay không, có lẽ việc này không cần thiết quan tâm quá,
nhưng nếu không biết rõ ràng, trong lòng hắn sẽ không thoải
mái.
Sự kinh hãi khi Thiên Ức Tinh Thần chém tan tòa tháp vẫn còn lưu
lại trong hắn, thế nào cũng không tin nổi, sức mạnh của Dịch Long
Long thể hiện ra như vậy, hắn thậm chí có chút hy vọng rằng,
Dịch Long Long biết được mục đích của hắn, tức giận phản
kích.
Đây là một thử thách mạo hiểm, La Lan đương nhiên biết điều này,
nhưng hắn sống nhiều năm như vậy, thứ giỏi nhất, chính là khả
năng “chạy”, ngay cả trận đánh lần trước với Ngải Thụy Khắc,
hắn cũng nắm chắc có thể an toàn chạy thoát.
Nhưng mà qua một buổi chiều này, La Lan cuối cùng cũng tin tưởng,
rằng con rồng nhỏ này này thật sự hoàn toàn không có tính uy
hiếp.
Ngay cả bản thân La Lan, cũng không biết giải thích thất vọng trong
lòng như thế nào: Loại sinh vật như rồng, từ trước đến giờ
trong trí nhớ của hắn, đã in đậm một ấn tượng là “cực kỳ
cường đại”, thời hắn còn thiếu niên từng nhìn thấy một con
rồng bay trên trời, một cái bóng khổng lồ xẹt qua trên mặt đất, sự cường đại thuần túy ấy khiến hắn rung động đến mức suốt
đời cũng không sao quên được, đó là một loại sức mạnh vượt
trên hết thảy mọi thứ, hoàn toàn không có giới hạn.
Nhưng mà sau khi hắn lớn lên, lại nhìn thấy cảnh một con rồng ngoại
tộc, từng là tồn tại huy hoàng như vậy cuối cùng lại lưu lạc
đến hoàn cảnh này, làm cho trong lòng La Lan không làm sao diễn
tả được cái cảm giác mất mát.
— La Lan không phải là Ngải Thụy Khắc.
Dịch Long Long nhìn đạo tặc đang ở bên dòng suối rửa mấy quả mận
hái được trên đường, trong lòng lại một lần nữa xác định lại
ý nghĩ này. Kiếp trước nàng chỉ sống trong bệnh viện, không có nhiều kinh nghiệm giao tiếp với mọi người, tuy rằng nhìn thấy
không ít, nhưng từ việc nhìn đến việc thực hành, có một
khoảng cách rất lớn.
Hiện tại cũng là như vậy.
Tuy hiểu bản thân mình là rồng, hơn nữa còn là con rồng cuối cùng,
những người khác tất nhiên sẽ đối với nàng có thái độ khác
nhau, nhưng khi rời xa Ngải Thụy Khắc, lại cùng cái tên đạo tặc xấu xa này ở cũng một chỗ, mới chính thức cảm nhận được
điểm này.
Dịch Long Long lại thở dài, cái móng nhỏ vỗ vỗ Lâm Kỳ, bảo cho hắn buông
nàng xuống, ánh mắt của nàng vô tình đặt trên đoản kiếm của
La Lan vứt trên mặt đất, cái này là vừa rồi La Lan dùng để
chẻ mấy cành cây, vẫn chưa cất vào trong vỏ.
Dịch Long Long bước chân nhỏ bé nhưng rất nhanh chạy đến, hai tay
trước ôm lấy chuôi kiếm, nâng đoản kiếm lên, lúc này La Lan nghe
thấy tiếng động lạ liền quay đầu, vừa đúng lúc nhìn thấy
động tác này của nàng.
Nhìn đôi mắt tím lóe lên vẻ chế nhạo cười cợt, Dịch Long Long bỗng nhiên cảm thấy, hắn rõ ràng không thèm để ý đến hành động rất ngu ngốc này, hiện tại bộ dạng của nàng, hoàn toàn không có
sức uy hiếp hay đe dọa người ta, một con rồng trắng nho nhỏ cầm
thanh đoản kiếm so với thân thể mình lại giống một thanh kiếm lớn,
có đứng lên thanh kiếm thì so ra chân nàng vẫn không dài bằng
chân của La Lan…..
Phải, quá ngu.
Mắt so sánh chiều cao đối lập của hai bên, trong nháy mắt chiến ý
của Dịch Long Long toàn bộ biến mất, thanh kiếm cũng vô lực mà rơi xuống. Vừa rồi nhìn thấy kiếm liền không suy nghĩ gì mà
cầm lên cũng đã đủ ngu rồi, giờ mà còn làm tới, chỉ có thể
tự rước nhục vào thân.
La Lan chăm chú nhìn, Dịch Long Long hết sức xấu hổ mà buông
kiếm, lưỡi kiếm sắc bén xẹt qua móng vuốt của nàng, cắt một
dấu mờ nhạt, miệng vết thương không sâu, nên máu cũng chưa chảy
ra, Dịch Long Long cũng không để trong lòng, chỉ chán nản liếm
liếm móng vuốt nho nhỏ bị thương, ủ dột mà kéo lê cái đuôi đi
về chỗ cũ.
Trông thấy La Lan đã rửa xong đống mận, ánh nước lấp loáng, Dịch
Long Long tự động đi đến gần dòng nước rửa tay, tinh thần cực
kỳ sa sút.
La Lan thuận tay cầm lấy đoản kiếm, cắt đi nhưng phần dập trên
quả mận, cổ tay khẽ chuyển ném lên, hai quả mận đỏ tươi bay
theo một đường cung đẹp đẽ, chuẩn xác rơi vào trước người Lâm
Kì và Dịch Long Long.
Dịch Long Long theo bản năng nâng tay tiếp lấy quả mận, ở phần cắt lẹm đi, lộ ra phần ruột mọng nước chảy tràn trên tay nàng.
Dịch Long Long vươn đầu lưỡi mềm, cẩn thận liếm sạch nước quả trên
móng vuốt, đang muốn há mồm cắn một miếng, bỗng nhiên lại thấy tiền
La Lan vẻ mặt thống khổ té trên mặt đất, trên tay hắn còn cầm quả mận
đã cắn một miếng.
Quả mận có độc sao?
Nhớ tới chính mình vừa rồi cũng uống một ít nước quả, Dịch Long Long
kích động không thôi, nàng toàn thân cứng ngắc, chờ đợi cái chết đau
đớn buông xuống trên người mình, nhưng mà đợi một lúc lâu, cũng
không thấy có gì khác thường.
Lại nhớ tới vừa rồi La Lan còn đưa cho Lâm Kì một quả mận, Dịch
Long Long vội vàng quay đầu nhìn lại, đã thấy Lâm Kì bên cạnh
vì mùi vị ngon ngọt nên đã ăn xong quả mận rồi, vẻ mặt xinh
đẹp tuyệt trần mang nét ngây thơ, bây giờ có vẻ hơi hơi thỏa
mãn, vẫn bình yên vô sự như trước.
Tình hình trước mắt phi thường quỷ dị, chỉ có mình La Lan nằm
dưới đất lăn lộn rên rỉ, bên cạnh một người một rồng thì trong
lòng đầy tò mò ngồi chồm hổm ở đó, trơ mắt nhìn hắn biểu
diễn.
Lâm Kỳ vươn tay chạm chạm vào cái móng nhỏ của Dịch Long Long, có
chút kỳ quái hỏi:”Hắn đang làm cái gì?” Đối với tình hình trước mắt
này, hắn cực kỳ khó hiểu.
Dịch Long Long thuận miệng trả lời bậy bạ:” Không biết, có thể là phương
pháp vận động độc môn của đạo tặc trước khi ăn?” Nàng kiếp trước có nghe một câu tục ngữ rằng “Sau khi ăn xong đi bách bộ, sống đến
chín mươi chín tuổi” Tục ngữ nói như vậy, không chừng loại nghề
nghiệp như đạo tặc này trước khi ăn cơm phải có một yêu cầu
nhất định.
Thật là đặc biệt.
“Ngươi mới có phương pháp vận động trước khi ăn, cả nhà các người
đều vận động trước khi ăn!” Khó khăn nghiến răng nghiến lợi mà
rít ra một câu, La Lan đau đến không nói lên lời, hắn cảm thấy
toàn thân mình trên dưới như có lửa nóng đốt cháy, rồi trong
chớp mắt các mạch máu lại lạnh buốt như băng chảy khắp cơ
thể, cả người vừa muốn nóng đến nổ tung, bây giờ lại lạnh như muốn đông cứng lại.
Trong hỗn loạn, La Lan nhớ tới một việc hắn suýt quên đi: Trong máu
của long tộc, có ẩn chứa lực lượng vô cùng cường đại, đó là
thứ nhân loại không có khả năng tiếp nhận, vừa rồi Dịch Long
Long cầm kiếm vô ý làm bị thương ở tay, tuy rằng không rõ ràng, nhưng đã có chút máu dính lại trên thân kiếm, mà hắn sau đó
lại lấy đoản kiếm cắt mận, có lẽ vết cắt trên quả mận vừa
đúng chỗ đã dính máu, càng không hay ho hơn là chính hắn lại
ăn phải.
Hắn bởi vì tin rằng Dịch Long Long nhu nhược, liền chủ quan mà
không để ý nàng, cho nên cũng đúng lúc không nhớ rằng, mặc dù
lưu lạc đến mức này, nhưng nàng vẫn là một con rồng chính hiệu,
trong thân thể nàng đang chảy, chính là loại huyết mạch đáng
sợ nhất trên đời, mặc dù chỉ là không đến nửa giọt máu, đối
với hắn mà nói, cũng chính là độc dược chết người.
Kịch liệt thống khổ, giống như sinh mệnh đang bắt đầu bị thiêu đốt.