Đây là một ngọn núi đá thấp bé, có một dòng suối trong vắt từ giữa sườn núi uốn lượn xuống.
Ở bên dòng suối bắt đầu rửa mặt buổi sáng, Ma Pháp Sư vuốt bọt nước trên
mặt, quay đầu nhìn con rồng nhỏ trắng muốt vẫn đang ngủ say cạnh Lâm Kỳ, hơi có chút xúc động nói: “Nếu nói với người ta chúng ta bắt được rồng, nhất định sẽ khó ai mà tin được.”
Từ cái đêm ngoài ý muốn đó tới nay đã tám ngày, bởi vì sự ngoài ý muốn đó mà bọn họ quyết đoán
bỏ qua mục đích ban đầu, nhưng để cho người khác không phát hiện ra sơ
hở, bọn họ vẫn tiếp túc làm như đang tiến vào Thụ Hải, sau đó đi đường
vòng qua Thụ Hải, ở bên ngoài đi một đoạn đường nữa, là có thể bỏ qua
Hương Thảo trấn hay thậm chí là địa phương xa hơn, rồi bí mật về nơi
dừng chân.
Có một điều thay đổi là thứ mang theo, có thêm một người một rồng.
Tiếng nước động vỗ vào bờ đá truyền đến trong tai Dịch Long Long đang ngủ trên mặt đất, nàng cựa mình, chuẩn bị tỉnh.
Chú ý đến động tác của nàng, cả đám người Lôi Nhân Na đều không tự chủ mà dừng tay, nhìn cùng về một hướng.
Thân hình bé nhỏ của con rồng con đầu tiên vươn hai móng vuốt, làm hai giây
vận động co duỗi, tiếp theo là nhép nhép cái miệng, phát ra tiếng rên rỉ đau khổ, gian nan mà đấu tranh với cơn buồn ngủ.
Thật nhớ cái giường mà.
Dịch Long Long thống khổ nghĩ.
Đúng thật là đang nghèo mà giàu thì dễ chịu, đang giàu mà nghèo thì khó chịu.
Một khi ngủ trên giường mềm mại, nàng liền không thể thích ứng chuyện ăn
ngủ đất hoang, mấy ngày này đi theo đám người Lôi Nhân Na ở trong rừng
cây chạy ngược chạy xuôi, mỗi ngày buổi tối ngủ đều là trên đất cứng
rắn, ngủ thế khiến gân cốt nàng đau nhức, buổi tối thì không ngủ được,
mà buổi sáng không dậy được.
Nhưng mà, có không bằng
lòng thế nào thì nàng vẫn cứ ngoan ngoãn tuân thủ theo hành trình người
khác an bài — cho dù là trong giấc mộng, Dịch Long Long cũng thừa nhận
một cách tỉnh táo như vậy.
Rời giường! Rời giường!
Đưa vuốt bắt lấy vạt áo của Lâm Kỳ, dùng sức cọ một chút, hai má ma xát lên vải làm cho Dịch Long Long hơi tỉnh táo, kế tiếp lắc lắc cái đuôi, xoay xoay cái người, hai chân khua lên xuống vài cái, thư giãn gân cốt, rồi
mới chống cái thân thể giống như bị xe tải nghiền qua này đứng lên.
Dụi dụi đôi mắt vẫn còn ngái ngủ, lại phát hiện cả đám người Lôi Nhân Na
đang nhìn mình chằm chằm. Dịch Long Long vẫn còn chút mơ hồ liền theo
bản năng đáp lễ, hữu khí vô lực mà trợn mắt liếc cả đám đó mỗi người một cái, rồi mới lạch bạch lạch bạch chạy đến bờ suối, rất nghiêm túc súc
miệng rửa mặt.
Nhìn con rồng đang dùng đôi móng vuốt
nho nhỏ cố gắng vốc nước suối, nhẹ nhàng hất lên mặt, Lôi Nhân Na đột
nhiên có một loại cảm giác không thật, qua mấy ngày ở chung, cô đột
nhiên sinh ra chút ảo giác, rằng mình không phải bắt được rồng, mà là
một con người có ngoại hình của rồng.
Trong hoàn cảnh tệ hại cũng không bỏ bệnh sạch sẽ, tìm được nước nhất định phải rửa mặt rửa móng vuốt, lúc nào cũng phải mặc quần áo đi giày, không thích bị
nhiều người nhìn, không cho thành viên nam trong đội ôm mình… Mấy thói
quen nhỏ này khiến nó giống như loài người, hơn nữa còn giống đặc một cô gái nhỏ.
Lôi Nhân Na nhanh chóng áp chế dao động trong lòng: Đây là rồng, không phải người, mình không thể bị mê hoặc.
Mấy ngày nay, không khí trong đội có chút áp lực, trước đó, mọi người hoàn
toàn không ngờ rằng mình sẽ dùng thủ đoạn ti tiện thế này để bắt rồng,
còn trói buộc một thiếu niên có thiên phú kinh người tựa như viên ngọc
quý sáng lóa.
Qua thời gian ở chung này, tính nhu
nhược của Dịch Long Long và hồn nhiên của Lâm Kỳ hiện rõ mồn một, nên từ khi biết được Lâm Kỳ từng bị người giam giữ tra tấn thời gian dài cho
nên cái gì cũng không hiểu giống như một trang giấy trắng qua lời kể của Dịch Long Long, Thần Quan liền hô một tiếng xin Âu Nhĩ Đinh Thần tha
thứ cho tội ác của con.
Bọn họ áy náy, là bởi vì trong lòng họ còn sót lại lương tâm.
Nhưng cho tới bây giờ, Lôi Nhân Na cũng không hối hận quyết đinh của mình, dù là trước mắt hay tương lai, giá trị của con rồng này cũng đáng để họ
làm vậy, hiệu quả trước mắt là dong binh đoàn có thể đem con rồng này
hiến cho Hoàng Đế, để đổi lấy cơ hội thăng tiến, còn tính tương lai xa
hơn, thì bọn họ tự nuôi lớn con rồng này, giữ lại cho dong binh đoàn
dùng.
Mặc kệ là đường nào thì đều có thể tăng lên thực lực của dong binh đoàn.
Nhìn nhìn độ cao của mặt trời trên đỉnh núi, Lôi Nhân Na cùng mọi người
chuẩn bị điểm tâm, đồng thời chuẩn bị sẵn sàng xuất phát, hôm nay bọn họ sẽ rời khỏi ngoại ô, ngụy trang một chút rồi tiến vào Mai Lâm trấn –
nơi cách Hương Thảo Trấn rất xa, sau đó trở về nơi trú chân của dong
binh đoàn.
Đoàn đội chuyên nghiệp mang theo thực vật
không đơn sơ như Ngải Thụy Khắc, cũng không phô trương như tiểu đội Bảng Pha Màu, chỉ đơn giản là bánh bột kẹp thịt, đưa đến tay Dịch Long Long, nàng liền đem thịt lôi ra khỏi bánh, rồi trả lại bánh giữ lại thịt.
Chậm rãi cắn miếng thịt, Dịch Long Long tâm tình càng lúc càng sa sút, hôm
nay sẽ tiến vào nơi có người, mấy ngày này Lôi Nhân Na cũng không nhốt
nàng, là bởi vì dám chắc nàng sẽ trốn không thoát, nên chẳng keo kiệt gì mà tỏ ra hào phóng, nhưng vào trấn thì chắc chắn nàng sẽ bị giam giữ,
để tránh bị người ta nhìn thấy.
Trên đường đi nàng đã thử lấy chút máu thả vào đồ ăn và nước uống của đám người này, giống
như lần trước đối phó với La Lan, đáng tiếc lần nào cũng bị cái tên đầu
bạc Thú Vương kia phát hiện.
Đang lúc đắm chìm vào
suy nghĩ, Dịch Long Long bỗng nhiên cảm thấy sau cổ bị người dùng sức
túm lấy, cả người bị kéo ra một cách thô bạo. Ngay sau đó trước người
truyền đến tiếng xé gió sắc bén, cùng với âm thanh của thứ gì đó găm vào đá.
Vất vả mới ổn định lại thân mình, Dịch Long Long tập trung nhìn lại, phát hiện chỗ mình vừa đứng cắm một mũi tên.
Người nào?
Trong khi Dịch Long Long kinh ngạc rằng kẻ nào muốn giết của mình, thì đám
người Lôi Nhân Na cũng kinh ngạc vì không biết ai có thể đến gần bọn họ.
Đạo tặc trong đội ngũ là một người lão luyện trong việc cảnh giới, cho dù
một mạo hiểm giả có thân thủ tốt cũng rất khó tiếp cận bọn họ mà không
bị phát hiện, nhưng mà trông qua lực đạo của mũi tên này, rõ ràng đối
phương bắn ở cự ly gần.
Lôi Nhân Na nhìn xung quanh,
cuối cùng ánh mắt dừng ở một thân cây cách đó bảy tám thước: “Tại sao
muốn tấn công chúng ta? Các hạ còn không lộ diện?” Vừa chậm rãi nói, vừa ở trong lòng quyết định giết người diệt khẩu.
Mặc kệ người này là ai, tồn tại của Dịch Long Long quyết không thể để cho người ngoài dong binh đoàn biết.
Lôi Nhân Na nói lời này vốn chỉ định thử, cũng không nghĩ đối phương sẽ lập tức bước ra, nhưng cô ta vừa dứt lời, liền thấy một người nhảy từ trên
cây xuống.
Người này mặc một bộ quần áo có chút cũ,
một tay cầm nỏ, trên lưng đeo trường cung và một chiếc túi vải bố, bên
hông có hai thanh kiếm một ngắn một dài.
Lôi Nhân Na
vô cùng kinh ngạc, người này mang trên người nhiều đồ nặng như vậy mà có thể yên lặng không một tiếng động đi vào vị trí gần họ đến thế.
Nhưng Dịch Long Long càng kinh ngạc: “Quần áo của ngươi không phải……” Bị ta
bảo Lâm Kỳ lột sạch sao…… Phần sau câu nói dưới hung quang trong ánh mắt của đối phương liền nuốt trở vào.
Ánh mắt màu tím, bên dưới đôi mắt là một vết thương tựa như giọt nước mắt chảy dài.
Kẻ đổi đến và suýt chút nữa thì giết chết Dịch Long Long, cũng chính là kẻ đã hơn mười ngày nay mới gặp lại – La Lan.