Lâm Kỳ còn chưa chết.
Ngay khi bóng dáng bé nhỏ của Dịch Long Long chạy đến bên người hắn, liền
phát hiện thiếu niên đang nằm ở vũng máu vẫn còn có hơi thở, tuy rằng
hơi thở mỏng manh, nhưng cũng rót cho Dịch Long Long một liều thuốc an
thần.
Ý niệm đầu tiên trong đầu Dịch Long Long là cầu đám người Lôi Nhân Na
giúp đỡ. Dù sao thương thế của Lâm Kỳ quá nặng, nếu không có tay nghề
chuyên môn và thuốc tốt, căn bản sẽ không cứu được. Nhưng lời còn không
nói ra, suy nghĩ trong đầu vừa lóe lên, nàng liền nhanh chóng vươn móng
vuốt, nắm lấy một cây tên gãy, lấy đầu nhọn đặt ngay cổ họng mình, rồi
mới xoay người nhìn về phía Lôi Nhân Na: “Cứu hắn, nếu không ta tự sát,
cho các người không chiếm được cái gì hết.”
Đôi mắt trong suốt của nàng dần tràn nước mắt sợ hãi, móng vuốt lại vô cùng vững vàng, nói với Lôi Nhân Na: “Một con rồng sống, so với chết giá trị cao hơn, không phải sao?”
Lôi Nhân Na cũng không vội hành động, mà chỉ khoanh tay cười lạnh: “Tự sát, mi dám sao?” Tuy cô ta không dám nhận là duyệt rồng vô số, nhưng kinh
nghiệm kết giao cho hay, con rồng này vừa nhu nhược lại nhát gan, vốn dĩ không đáng lo ngại, lúc nãy bắt lấy nó thậm chí cô ta còn có thể cảm
giác được cả người nó phát run trong tay mình.
Dịch Long Long chịu đau, ấn đầu mũi nhọn vào cổ, tuy vô cùng sợ hãi, nhưng
nàng vẫn yên lặng nhìn Lôi Nhân Na: “Đúng thật là ta rất sợ chết, nhưng
cũng phải xem tình hình. Cho dù mấy người có thể ngăn ta bây giờ, thì
sau này, chỉ cần có cơ hội ta lại tìm cách chết, cho dù cô có thể tạm
thời ngăn cản, thì cũng không cản được cả đời.”
Quả thực nàng không muốn chết, nhưng điều đó cũng không có nghĩa là nàng
không dám đối diện với nó, kiếp trước khi còn bệnh nặng, công việc quan
trọng nhất của nàng mỗi ngày là thuyết phục và an ủi bản thân, lấy một
tâm trạng bình tĩnh để chờ đợi đến ngày cuối cùng.
Khi đó nàng phải làm như thế, nếu không sẽ tự chìm vào đau khổ không giãy dụa được.
Đã từng chết một lần, nên ở phương diện này, nàng so với dám người kia
càng quả cảm thấu hiểu hơn, cũng là càng dễ dàng đưa ra phán đoán và
quyết định.
Lôi Nhân Na có chút lưỡng lự, con vật nhìn trông nhu nhược sợ hãi, mà trong thân hình bé xíu dường như chứa đựng sự kiên quyết, đôi mắt lam trong
như ngọc tuy vẫn sợ hãi như trước, nhưng còn bao hàm thêm thứ khác: Đó
là sự quyết tuyệt.
Không tự do, thà rằng chết.
Trong suy nghĩ của Dịch Long Long những thứ đáng quý không chỉ có mạng sống,
mà còn có nhiều thứ giá trị ngang bằng, thậm chí vượt qua điều đó, ví dụ như tự do, như tôn nghiêm.
Nếu rơi vào tay con người làm tù binh, sẽ có kết cục thế nào, Lý Duy đã
không ngần ngại mà cảnh cáo rằng , khi ấy, Dịch Long Long hẳn phải chết mới biết được.
Nhưng quan trọng hơn tự do và tôn nghiêm, chính là thiếu niên đã vì nàng cấm lấy kiếm, cũng sẵn sàng buông kiếm này.
Dịch Long Long đến nay cũng không biết, Lâm Kỳ là ai, quá khứ của hắn thế
nào, vì cái gì sẽ xuất hiện ở trong tháp cao, nhưng thế thì đã sao? Mặc
kệ sự thật là gì, Lâm Kỳ chính là Lâm Kỳ.
Ngắn ngủi hơn mười ngày làm bạn, kỳ thật cũng không đủ để sinh ra tình cảm
sâu đậm bao nhiêu, lúc ban đầu cùng Lâm Kỳ đi chung, đều chỉ là vì giúp
đỡ cho nhau, Lâm Kỳ không biết giao tiếp ra sao, còn Dịch Long Long
không thể ra mặt cùng người nói chuyện, Lâm Kỳ dạy nàng học chữ, còn
nàng dạy Lâm Kỳ một ít tri thức cơ bản thông thường.
Ban đầu chỉ là quan hệ hợp tác vi diệu giữa hai người đồng hành.
Nhưng lúc thiếu niên vì nàng mà đổ máu, tất cả đã khác.
Mặc kệ có như thế nào, chỉ cần Lâm Kỳ còn một hơi, Dịch Long Long sẽ không
bỏ cuộc mà cứu hắn, cho dù có lấy tính mạng và tự do đổi lấy cũng không
sao hết, đây là một đạo nghĩa làm người cơ bản nhất.
Bây giờ, chính là lúc nàng vì Lâm Kỳ làm chút gì đó.
Cho dù biến thành rồng, nhưng sâu bên trong vẫn là linh hồn của một cô gái, vẫn khắc sâu sự chân thành tha thiết, thuần thiện nhân tính.
Lâm Kỳ hô hấp càng ngày càng mỏng manh, Dịch Long Long trong lòng sốt ruột, móng vuốt nắm chặt mũi tên, dùng sức đâm vào cổ họng, ngay tức thì, Lôi Nhân Na bước đến trước mặt nàng, đưa bàn tay so với những cô gái khác
thô ráp hơn, nhưng lại rất mạnh mẽ nắm lấy đoạn tên: “Được rồi.” Nếu cả
ngày phải canh me một con rồng muốn tự sát thì đúng là phiền thật.
Lôi Nhân Na vừa hạ lệnh, Thần Quan liền đến thi triển thần thuật chữa trị,
vết thương của Lâm Kỳ rất mau cầm máu, tiếp theo lại dùng loại thuốc tốt nhất rắc lên miệng vết thương, lấy băng vải quấn chặt lại.
Dịch Long Long cùng Lôi Nhân Na đứng ở một bên, nhìn bọn họ bận rộn, gặp Lâm Kỳ hô hấp khôi phục vững vàng, Lôi Nhân Na lãnh đạm nói: “Tốt lắm, bây
giờ ngươi có thể yên tâm đi, có điều bọn ta cũng phải mang theo hắn,
ngươi không thể ngăn cản việc này.” Cô ta vốn định là giết chết Lâm Kỳ
hủy thi diệt tích, nhưng nếu không thể giết, cũng chỉ có thể mang hắn
đi, để tránh bị người biết là bọn họ làm.
Hiện tại đạo tặc đã muốn xóa sạch dấu vết lưu lại xung quanh, ngụy trang thành quái vật và dã thú đánh nhau.
Dịch Long Long cũng biết đạo lý này, có thể giữ mạng của Lâm Kỳ, đã là Lôi
Nhân Na nhượng bộ, nhưng trong lòng nàng khó chịu, nhẹ nhàng hừ một
tiếng: “Lý Duy sẽ phát hiện.” Nàng rất không cam tâm nói, “Các người
buổi sáng mới rời đi, ta cùng Lâm Kỳ buổi tối liền mất tích, nếu Lý Duy
trở về, hỏi các thần quan học việc tình hình mấy ngày nay sẽ dễ dàng
hoài nghi mấy người.”
Lôi Nhân Na mỉm cười, tiếp lời nàng: “Nhưng hắn không có chứng cớ. Chúng ta sáng sớm liền rời thần điện tiến vào Thụ Hải, hơn nữa vẫn không trở về, chỉ cần đem ngươi cùng thằng nhóc này giấu đi, giả bộ cái gì cũng không biết, không nhận là đã làm, sẽ không có người phát hiện. Lý Duy cho dù
có bản lĩnh như thế nào, thì hắn cũng đã bị thần điện trói tay, mâu
thuẫn giữa chúng ta có thể thông qua dong binh đoàn ngoại giao giải
quyết.”
Trước lúc hạ lệnh bắt giữ Dịch Long Long, Lôi Nhân Na cũng đã đem chuyện này
suy tư cẩn thận một lần, hơn nữa còn tính toán mọi hậu quả có thể phát
sinh, nhưng đáp án vẫn là đáng giá để mạo hiểm một phen.
“Việc liên quan đến thân phận của ngươi, hắn chỉ có thể ở trong phạm vi của
mình lén giải quyết, nếu hắn chấp nhận đem sự tồn tại của ngươi cho
người khác biết, vậy thì chúng ta sẽ lập tức đem ngươi giao cho người có thế lực, đổi lấy lợi ích và sự che chở.” Cô ta cúi người, vô cùng nhẹ
nhàng nhưng cũng đầy áp bách xoa xoa đầu Dịch Long Long, “Cho nên, ngoan ngoãn đi theo chúng ta, chính là lựa chọn chính xác, ít ra ta cam đoan
trên đường đi sẽ không bạc đãi ngươi.”
Dịch Long Long chán ghé tránh tay cô ta, cười lạnh: “Sẽ không bạc đãi? Chính là cái kiểu bắt được động vật nhỏ rồi đem nó nhốt vào lồng sắt, bẻ gãy
móng vuốt của nó, sống chết đều nằm trong tay cô, lúc vui vẻ thì đút cho nó mấy miếng ăn, không bạc đãi kiểu đó hả?”
Cái gì gọi là sẽ không bạc đãi? Nói lời này cũng không sợ đỏ mặt. Mất đi tự do, đó là sự bạc đãi lớn nhất.
Dịch Long Long không kiên nhẫn đưa móng vuốt đẩy tay Lôi Nhân Na ra, ngẩng
đầu đối diện cô ta: “Ta sẽ theo các người đi, nhưng mà ta cũng mong cô
có thể hết lòng tuân thủ lời hứa, đừng có lén lút hại Lâm Kỳ.”
Nàng cùng Lâm Kỳ đều là tay mơ không có kinh nghiệm, đối phương có thủ đoạn
gì, nàng căn bản không thể phòng bị, chỉ có thể dùng cái cách ngốc nhất, cũng là quyết tuyệt nhất để uy hiếp đối phương: “Nếu Lâm Kỳ chết, ta sẽ không do dự mà buông tha sinh mệnh, điều này, ta nói được là làm được.”