Một năm trôi qua, tạm thời cứ tính hơn ba trăm ngày làm một năm đi, sinh ra vốn đã không phải là con người, nếu nói Dịch Long Long còn có chỗ nào
không hài lòng, thì đó chính là chiều cao của nàng.
Lúc vừa mới sinh, nàng cố ý ở một thân cây khắc lên trên đó vạch đánh dấu
chiều cao của mình, thi thoảng thì chạy qua đo một chút xem mình có cao
lên tí nào không. Nhưng đáng tiếc là hơn ba trăm ngày trôi qua, chiều
cao của Dịch Long Long tổng cộng cao thêm không tới một phần mười so với khi mới sinh, lớn lên có ngần ấy thì có thể coi như không đáng kể.
Mà thể lực của nàng, cũng vẫn chỉ duy trì ở mức xấp xỉ một đứa bé mười
tuổi, không phát triển một cách rõ rệt giống như lúc mới sinh nữa.
Cho dù như vậy, cũng đã đủ để Dịch Long Long cảm thấy hài lòng. Phải biết
rằng, kiếp trước lúc nàng bệnh nặng nhất, còn không đủ sức để xuống khỏi giường nữa cơ.
Đi đến bên hồ cởi chiếc áo bện từ cỏ, Dịch Long Long điều chỉnh hơi thở,
cái đuôi trắng như tuyết quất một nhát lên mặt đất, dùng tư thế rất
chuẩn mực nhảy xuống hồ nước.
Nàng không phải tự sát, mà là muốn lặn xuống đáy hồ lấy vài thứ.
Lần đầu tiên rơi xuống hồ, là vào thời gian cách khi đến thế giới này đại
khái khoảng sáu mươi ngày. Khi đó là lúc nàng không có công cụ gì để cắt xén, mà vẫn dùng móng vuốt chiến đấu hăng hái với mấy cái dây leo, nhất thời mất thăng bằng té xuống mặt đất, lăn lông lốc theo độ dốc của bờ
hồ phi thẳng xuống nước.
Trước đó, nàng bởi vì không chắc chắn mình có bơi được hay không, nên không
dám tùy tiện mạo hiểm, dùng nước hay lấy nước đều tiến hành trên bờ hồ
cả. Mãi cho tới khi bị chìm nghỉm, nàng mới phát hiện mình có thể thở
được dưới nước. Trong cơn phấn khích, liền thuận đường thăm dò một chút
nơi đáy hồ mà trước đây vẫn chưa từng ngó qua.
Bình thường khi Dịch Long Long lấy nước thì nhiệt độ nước rất bình thường,
nhưng lúc lặn xuống dưới nước một quãng, nàng liền cảm giác được nhiệt
độ nước giảm rất nhanh. Bất ngờ hơn chính là kiểu giá lạnh này hoàn toàn không ảnh hưởng gì tới nàng hết. Lớp mặt ngoài của cơ thể tiếp xúc với
nước cảm nhận rõ ràng là lạnh lẽo, nhưng không biết vì sao nàng lại cảm
thấy làn nước xung quanh cứ như là nước ấm vậy, cho dù là có phiền não
cùng ưu sầu gì, thì tại nơi đáy hồ lạnh lẽo này đều có thể chuyển thành
yên ổn nhẹ nhàng.
Thu hồi suy nghĩ, Dịch Long Long tiếp tục lặn xuống dưới, càng tới gần đáy
hồ, nước xung quanh càng đặc quánh lại. Có vẻ như vì bị áp suất cao nén
xuống nên xung quanh người nàng dần dần xuất hiện những “cục nước” kích
thước khác nhau.
“Cục nước” là Dịch Long Long tự đặt tên, cụ thể là dạng vật chất gì nàng
cũng không rõ. Chúng trông như một dạng keo dẻo trong suốt hơi ngả màu
xanh, có vẻ giống như bánh pút-đinh hoa quả đông lạnh ở kiếp trước, lại
cũng giống như đất sét có thể nặn thành các loại hình dạng.
Tựa hồ như nước trong quá trình ngưng đọng thành băng đã xảy ra một chút
bất ngờ kỳ diệu nào đó, nên không trở thành băng cứng, cũng không hóa
trở lại thành nước vô định hình, mà lại hóa thành một hình thái ở giữa
hai dạng đó.
Bất quá loại chất dẻo này chỉ tồn tại ở trong nước sâu, một khi đem lên mặt nước, tiếp xúc với không khí thì sẽ trở nên cứng rắn nhanh đến mức mắt
thường cũng có thể thấy được, hóa thành những khối băng trong suốt.
Khối băng do cục nước hóa thành ở nhiệt độ bình thường ước chừng giữ được
hơn hai mươi ngày, tuy là nhìn qua thì giống như băng, nhưng không tỏa
ra hơi lạnh, cầm vào trong tay cũng chỉ mát hơn một chút. Chỉ cần không
dùng lửa hơ nóng thì sẽ không tan chảy. Sau hơn hai mươi ngày, khối băng sẽ chuyển hóa trở thành băng thật và tỏa ra hơi lạnh, cuối cùng hóa
thành một vũng nước.
Lợi dụng đặc tình kỳ dị của cục nước, Dịch Long Long ở đáy hồ chế tác rất
nhiều công cụ thực dụng, dao, búa, dùi… Mỗi khi đám công cụ đó dùng hỏng hết, liền lại lần nữa lặn xuống đáy hồ, chế tác thêm một mẻ.
Hôm nay là thời điểm cần chế tác tiếp, Dịch Long Long lại giống như trước
kia, thân thể lơ lửng ở trong nước, dùng bàn chân nặn một khối nước cục
thành hình dạng cần thiết. Đang lúc chuyên tâm chế tác, chợt trong lòng
nàng xuất hiện một dự cảm nguy hiểm.
Có cái gì đó… đang đến.
Mặc dù khoảng cách vẫn còn rất xa, thậm chí Dịch Long Long còn đang ở đáy
hồ, nhưng trong phạm vi rộng lớn xung quanh, từ bờ hồ đến tận trong rừng cây, đều tựa hồ có một mối liên hệ cảm nhận chặt chẽ với nàng, đặc biệt khi ở trong lòng hồ, loại cảm giác này càng trở nên nhạy bén.
Tuy rằng không biết cụ thể là người hay động vật, nhưng đối phương quả thật đang di chuyển, hơn nữa dần dần tiếp cận tới hồ nước chỗ nàng.
Biến cố bất ngờ làm cho Dịch Long Long không lòng dạ nào tiếp tục nặn nước
cục nữa, nàng cầm lấy cái đao mới vừa chế tác nhanh chóng nổi lên mặt
hồ. Trở lại bờ hồ, nàng buông thanh thủy đao đã thành hình, lắc lắc đầu
làm những giọt nước còn đọng lại trên thân nhanh chóng rơi xuống, tay
vội chân loạn nhanh chóng mặc vào bộ quần áo bằng lá cây.
Mặc xong, Dịch Long Long ngó trái ngó phải, dùng tốc độ nhanh nhất của nàng chui vào trốn trong một bụi cỏ ven rừng, nàng thật cẩn thận ẩn giấu cơ
thể, theo khe hở nhỏ rình xem tình hình bên ngoài.
Tới gần rồi, càng lúc càng gần.
Kẻ xâm nhập có vẻ như đi thẳng tới chỗ này, không hề chần chờ hay do dự
chút nào. Khi đối phương sắp đi ra khỏi rừng cây, Dịch Long Long rốt cục cũng nghe ra đây là tiếng bước chân của con người.
Trái tim Dịch Long Long như nhảy lên một cái.
Tuy những lúc nhàn rỗi, Dịch Long Long cũng hy vọng sẽ nhìn thấy vài người, nhưng hôm nay khi việc này thực sự xảy ra, nàng đột nhiên cảm thấy
hoang mang.
Cho dù nhìn thấy người thì sao? Còn chưa biết đối phương là người tốt hay
xấu. Nếu là người xấu, nàng không biết là chính mình có lực tự bảo vệ
hay không, mà cho dù là người tốt, nàng biết chào hỏi làm sao đây? Chẳng lẽ phải chạy đến nói: ”Hi, xin chào, đừng coi tôi hiện tại là một con
rồng, tôi trước đây cũng là con người giống như bạn thôi.”
Cho dù có phóng khoáng cỡ nào đi chăng nữa thì giờ phút này Dịch Long Long
vẫn cảm thấy có chút bi ai. Khi nàng còn là con người tuyệt không cảm
thấy được thân phận “người” có bao nhiêu quý giá, có điều lúc không còn
là người nữa lại hết sức hoài niệm những thứ đã mất, hơn nữa còn là
những thứ vĩnh viễn không thể tìm lại.
Dịch Long Long vô cùng đau lòng nghĩ: Ta bây giờ đã không còn là con người
nữa……Á! phì! Câu này sao nghe giống như đang tự chửi mình thế?
Đang lúc Dịch Long Long vẫn còn nghĩ ngợi lung tung, kẻ đến rốt cục đã đi ra khỏi rừng cây, tiến vào tầm nhìn của nàng.
Dịch Long Long vừa nhìn thấy, trong đầu chỉ hiện lên có hai chữ: Thất vọng.
Lúc trước cảm nhận được nguy hiểm, nàng liền lập tức nghĩ rằng kẻ đến ít nhất cũng phải trông thật oai phong, nhưng…
Đó là một người đàn ông cao mảnh khảnh, nếu so sánh với thân hình của Dịch Long Long hiện tại, thì trông lại càng cao. Hắn mặc cái áo cũ kỹ màu
xám, thắt lưng đeo một thanh kiếm thép mà vỏ đã xuất hiện vết rạn. Thứ
duy nhất đáng nói, có lẽ đó là mái tóc che gần hết khuôn mặt, một mái
tóc rối vàng chói, xoã tung dài tới tận lưng, những sợi tóc phát ra ánh
sáng còn chói hơn cả vàng ròng. Ánh sáng đó hoàn toàn không phù hợp với
bộ đồ cũ kỹ, thành ra trông giống như những mảnh vỡ của mặt trời bị trộn lẫn vào nhau.
Người nọ đi ra khỏi rừng cây liền đi thẳng đến bờ hồ, hắn cúi đầu nhìn chăm
chú nhìn mặt hồ tựa như đang suy nghĩ điều gì đó. Dịch Long Long ở trong lòng cầu khấn: Đi nhanh đi, đi nhanh đi, nếu chỉ là đi qua thì mau rời
khỏi đây đi.
Nhưng sự thực rõ ràng là không ai đáp lại lời cầu khấn của nàng, người nọ
nhìn hồ nước một hồi, liền xoay người lại đi về phía chỗ Dịch Long Long
đang trốn một cách chuẩn xác không sai, cao giọng mở miệng: “Nhóc con
bên kia, đi ra đi, ta sẽ không làm hại ngươi.”