Sẽ không làm hại nàng?
Dịch Long Long le cái lưỡi nhỏ: Ai tin? Người xấu chưa bao giờ tự đem hai chữ xấu xa viết trên mặt cả.
Lúc người nọ xoay người lại, Dịch Long Long cũng thấy rõ ràng tướng mạo của hắn, khuôn mặt bị che khuất hơn nửa, nhưng đôi môi và cái cằm lộ ra
dưới mái tóc thực sự rất thanh tú và đoan chính, cho dù chỉ bằng vào nửa khuôn mặt này, cũng có thể coi như đủ đạt chuẩn trở lên rồi.
Xác định đối phương đã phát hiện sự tồn tại của mình chứ không phải tùy
tiện nói để hù dọa…rồng, Dịch Long Long do dự một chút, thử mở miệng:
“Ngươi… Ngươi…” người này sử dụng một loại ngôn ngữ không thuộc bất kỳ
loại ngôn ngữ nào mà Dịch Long Long biết, nhưng kỳ quái là Dịch Long
Long lại có thể nghe hiểu được, nàng thử há mồm, cái cổ họng non nớt
cũng có thể lắp bắp phát ra tiếng nói.
Loại tri thức này tựa hồ vốn đã đã tồn tại ở trong đầu của nàng, chỉ vì
trước giờ chưa có chìa khóa thích hợp mở ra, người này xuất hiện, vừa
vặn trở thành cái chìa khóa ấy.
Nói ra được một chữ, Dịch Long Long đã có tự tin hơn, cố gắng nói ra đầy đủ yêu cầu của mình. Một giọng nói mềm mại, ngọt ngào đặc trưng của trẻ
con từ bụi cây vọng ra: ”Cho ta……ta xem xem…… đôi mắt của ngươi.”
Đôi mắt là cửa sổ của tâm hồn, Dịch Long Long rất tin điểm này. Tuy rằng
nàng kiếp trước hơn phân nửa cuộc đời đều nằm ở bệnh viện, giao tiếp với người khác cũng rất hạn chế, nhưng đồng thời ở bệnh viện, những gì nàng đã thấy tuyệt đối không ít.
Sinh lão bệnh tử, đây là con đường mà con người nhất định phải trải qua, mà
bệnh viện là nơi cả bốn chữ này tập trung nhiều nhất. Nàng đã thấy phụ
nữ có thai đưa vào phòng sinh, nàng đã thấy những người già run rẩy,
nàng đã thấy người ta trên giường bệnh thống khổ rên rỉ, nàng cũng thấy
người ngay bên cạnh ngừng thở. Cũng từ bệnh tật và đau đớn, cảm thụ của
nàng trở nên nhạy bén, có thể rất dễ dàng nhìn ra ý tốt ý xấu từ mắt
người khác.
Tuy rằng lời nói của người đàn ông tóc vàng rất thân thiện, có điều nàng
vẫn có chút sợ hãi, đành đưa ra yêu cầu đầy vẻ hoang đường này.
Người đàn ông tóc vàng hơi sửng sốt, sau đó nở nụ cười. Hắn cười rất tự do và thoải mái, giống như ánh mặt trời chiếu sáng một cách tự nhiên vậy. Kế
tiếp, hắn nâng tay vén mái tóc lòa xòa ra phía sau tai, lộ ra đôi mắt bị che khuất.
Đó là một đôi mắt… dịu dàng phi thường, đôi mắt xanh thẳm giống như bầu
trời không một gợn mây, vời vợi dường như không có giới hạn, nhưng sự
dịu dàng bao dung trong đôi mắt ấy ngược lại giống như một thứ vũ khí
cực kỳ sắc bén, ngay lần đầu tiên đã đánh tan sự phòng bị trong lòng
Dịch Long Long.
Người đàn ông tóc vàng nhìn thoáng tuổi chừng hai bảy, hai tám tuổi, tướng
mạo cực kỳ thanh tú đẹp đẽ, mái tóc dài không được chăm sóc kỹ làm tăng
thêm vẻ lười biếng và mệt mỏi. Còn đôi mắt của hắn, tựa hồ như luôn ẩn
chứa nét cười ôn nhu.
Nhưng điều thực sự làm cho Dịch Long Long cảm thấy an tâm, không phài là bề
ngoài của người đàn ông tóc vàng này, mà là hành động của hắn. Hắn vốn
có thể trực tiếp đi tới lôi nàng ra, nhưng khi nghe rõ giọng nói non
nớt, hắn lại chọn lấy việc tôn trọng yêu cầu của nàng.
Người đàn ông tóc vàng đợi một lúc, không thấy bụi cỏ có động tĩnh, lại kiên
nhẫn khuyên bảo: “Ta có một việc rất trọng yếu cần nói với ngươi, xin
hãy đi ra gặp mặt ta một…” Hắn đang nói bỗng nhiên dừng lại, bởi vì Dịch Long Long đã đi ra rồi.
Trước khi nhìn thấy Dịch Long Long, người đàn ông tóc vàng tuy rằng có thể
cảm giác được trong bụi cỏ có một sinh vật nhỏ bé yếu đuối đang theo dõi hắn, nhưng không ngờ đó lại là một con rồng, hơn nữa lại có bộ dáng ăn
mặc như vậy.
Dịch long long trên người mặc bộ quần áo do cỏ viền bạc bện thành, cổ áo là
lá sen, từ trong tay áo ngắn lộ ra hai bàn chân trắng như tuyết, vạt áo
thật dài cơ hồ kéo dài tới mặt đất, thuận tiện che hơn phân nửa cái
đuôi, mà vạt áo bên cạnh, viền cỏ màu bạc và xanh tạo thành những đoạn
hoa văn xen kẽ tinh tế, khiến cho bộ quần áo bằng lá cỏ trở nên rất tinh xảo xinh đẹp.
Một năm qua, tài nghệ thủ công của nàng rất có tiến bộ, thí nghiệm qua
không ít tài liệu, nhưng lá cỏ viền bạc phát hiện đầu tiên vẫn là tốt
nhất, dẻo dai mềm mại, hơn nữa còn có thể giữ được tình trạng tươi mới
rất lâu sau đó.
Người đàn ông tóc vàng cảm thấy được cảnh tượng trước mắt vượt qua sự nhận
thức thông thường của mình, hắn tuy rằng biết trong bụi cỏ có sinh vật,
nhưng không dự đoán được ẩn náu ở đó lại là một con rồng. Cho dù là
rồng, cứ theo hắn biết thì thông thường có là rồng con mới sinh chiều
cao cũng ít nhất bằng một người trưởng thành, nhưng cái “đứa” trước mắt
này còn không cao đến đầu gối hắn. Mà thứ làm cho hắn khó lường nhất lại chính là con rồng này trên người còn mặc cả quần áo.
Con này… là rồng thật sao?
Lúc tiếp cận người đàn ông tóc vàng, Dịch Long Long chợt tự cảm thấy rất
nản, trong lòng nàng vốn vẫn giữ một chút hy vọng là cây cỏ xung quanh
đây quá lớn chứ không phải là cơ thể nàng bị biến nhỏ lại, nhưng bây giờ so ra thì cái trực giác lúc ban đầu của nàng không sai chút nào.
Nhìn Dịch Long Long, người đàn ông tóc vàng tựa như nghĩ tới điều gì đó,
trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc nghi hoặc rất kỳ dị, hắn chậm rãi nói: “Nhóc con, có phải ngươi mới được sinh ra ở đây không?”
Làm sao hắn biết?
Dịch Long Long cẩn thận nhìn hắn chăm chú, khe khẽ gật đầu.
Người đàn ông tóc vàng nghĩ ngợi một hồi, trông có vẻ như buồn bực mà không
nói ra lời. Phải mất một lúc sau hắn mới lại nở nụ cười: “Trước tiên tự
giới thiệu một chút, ta gọi là Ngải Thụy Khắc (2), là bạn của mẹ ngươi.”
Trong một giây tiếp theo, Dịch Long Long dùng tốc độ nhanh nhất của mình,
xoay người lao về trong bụi cỏ. Lòng tin vừa mới tạo được một chút đã
sụp đổ trong nháy mắt chỉ qua một câu nói. Kiếp trước trên TV và sách
báo, những lời mà mấy chú biến thái(3) lừa trẻ con đều là: “Chú là bạn
thân của mẹ (cha) con đây”. Bởi vậy vừa nghe đến những lời này, Dịch
Long Long theo bản năng lập tức phòng bị.
Cho dù gã này bộ dạng rất đẹp trai, thì cũng chỉ là một “chú biến thái đẹp trai” mà thôi.
Mắt thấy con rồng con trắng như tuyết kia vừa nghe thấy lời mình nói, lập
tức giống như vô cùng kinh hãi trốn mất, Ngải Thụy Khắc cảm thấy dở khóc dở cười: Hắn trông đáng sợ vậy sao?
Hắn ngồi xổm xuống, cố gắng làm cho tầm mắt của mình ngang tầm với đôi mắt
trong bụi cỏ: “Ngươi sợ cái gì thế? Ta thật sự sẽ không làm hại ngươi.”
Dịch Long Long bĩu môi: “Lừa rồng à.”
Ngải Thụy Khắc ngẩn ra: “Ta lừa ngươi cái gì nào?”
Dịch Long Long đảo mắt: “Ta vốn không biết mẹ ta là ai? Làm sao biết ngươi
có phải là bằng hữu của bà hay không? Hơn nữa, từ lúc ta mới sinh ra vẫn ở nơi này cũng chưa từng gặp qua ngươi, ngươi làm sao có thể biết ta là con của ai?” Lý luận của nàng có chứng có cớ rất rõ ràng, nhưng lại
được nói ra bởi một cái giọng đầy ngây thơ của trẻ con, làm cho người ta cảm giác đứa nhỏ này đang cố làm ra vẻ người lớn thì phải.
Ngải Thụy Khắc liền hiểu ra, khẽ gật đầu: “Thì ra là ngươi không biết.” Hắn
quay đầu lại nhìn thoáng qua hồ nước, trong đôi mắt xanh thẳm ẩn chứa
rất nhiều hoài niệm: “Mẹ của ngươi tên gọi là Tháp Hi Ny Nhã, Tháp Hi Ny Nhã theo ngôn ngữ của rồng có nghĩa là ‘vảy bạc vĩnh hằng’. Tháp Hi Ny
Nhã là một là một Ngân Long, nàng là sự kết hợp hoàn mỹ của sắc đẹp và
sức mạnh, là kẻ mạnh nhất trong long tộc. Khi nàng ngẩng đầu có thể làm
mặt đất rung chuyển, khi nàng giương cánh ánh bạc chói lóa có thể xuyên
thủng cả bầu trời…”
Tuy rằng những lời miêu tả này thật xa lạ, nhưng vẻ mặt dịu dàng của Ngải
Thụy Khắc làm cho Dịch Long Long có một loại cảm giác ấm áp, nên nàng
không ngắt lời hắn, tiếp tục nghe hắn nói.
“Mười năm trước, ta phiêu bạt khắp nơi, ngẫu nhiên gặp Tháp Hi Ny Nhã, cùng
nàng trở thành bằng hữu, từng có thời gian ở cùng một chỗ với nàng suốt
một năm, bởi vậy ta đối với mùi của nàng phi thường quen thuộc. Khi mới
tới gần nơi này, ta liền cảm giác được mùi cùng sự oai nghiêm của nàng,
bởi vậy mới có thể phán đoán ra mối quan hệ giữa ngươi với nàng.” Đôi
mắt xanh sáng ngời của hắn thoáng ảm đạm, “Rừng cây xung quanh hồ nước
này quá mức im lặng, ngay cả chim chóc cũng không có, chính là bởi vì hồ nước phát ra uy áp cực kỳ mạnh, khiến cho các động vật khác theo bản
năng sợ hãi mà tránh xa. Thế nhưng uy áp ở mức độ này, vẻn vẹn chỉ là uy áp còn sót lại sau khi Tháp Hi Ny Nhã đã chết mà thôi.”
Chuyện mà Ngải Thụy Khắc không có nói cho Dịch Long Long là năm đó hắn cùng
với Tháp Hi Ny Nhã phải chia rời chính bởi vì không biết người nào đó đã dùng thủ đoạn cực kỳ tàn độc làm Tháp Hi Ny Nhã bị thương nặng. Khi ấy, hắn nhìn thân hình tỏa ánh bạc vĩnh hằng kia nhuộm đầy máu bay vọt qua
bầu trời, đau đớn và buồn bã. Thương thế đáng sợ như vậy, cho dù là rồng cũng khó mà sống nổi.
Ngải Thụy Khắc ôn nhu nhìn con rồng trắng nhỏ xíu trong bụi cỏ: “Tháp Hi Ny
Nhã từng nói qua với ta, nàng đã sinh một quả trứng, chuẩn bị tìm chỗ để ấp. Hiện tại nàng tuy rằng đã chết đi, nhưng rốt cục những lời nàng nói cũng đã được hoàn thành rồi.”
Hắn cơ hồ có thể tưởng tượng tình hình khi ấy, Tháp Hi Ny Nhã thân chịu
trọng thương, vì thoát khỏi địch nhân đáng sợ kia, cũng đồng thời vì
không để cho con mình bị thương tổn, nàng đã bay đến mảng rừng rậm này.
Cuối cùng bay đến nơi thì kiệt sức ngã vào trong hồ. Nhưng cho dù đã
chấm dứt sinh mệnh, nàng vẫn cố gắng bảo hộ đứa con của mình.
Uy áp mạnh mẽ từ hồ nước làm cho các động vật khác trong rừng không dám
tới gần, mà hơi thở trong lành lạnh như băng đặc trưng của ngân long,
lấy hồ nước làm trung tâm tỏa ra bao lấy một phạm vi lớn, tạo thành một
môi trường và hoàn cảnh thích hợp để trứng rồng tự ấp nở.
Vì sao nơi này không hề có tai họa hay bất lợi nào? Vì sao phong cảnh lại
tươi đẹp khí hậu lại dễ chịu tựa như tiên cảnh? Đó chính là bởi vì đã có một người mẹ, cho dù có chết đi cũng không quên bảo vệ đứa con bé bỏng
của mình mà thôi.
Ngải Thụy Khắc đưa tay chỉ về phía hồ, vẻ mặt thoáng chút bi thương: “Tháp Hi Ny Nhã, yên nghỉ nơi đây.”
Trầm mặc hồi lâu, Dịch Long Long mới lại mở miệng: “Ngươi nói mẹ ta thực ra
là ở đáy hồ, bà đã chết rồi?” Từ khi lặn vào trong hồ, nàng vẫn luôn cảm thấy được đáy hồ giống như có thứ gì đó rất thân thiết hấp dẫn nàng,
hiện tại xem ra, hẳn là vì cái cơ thể này của nàng và mẫu thân có sự
liên hệ huyết thống.
Mỗi lần nàng lặn vào giữa hồ, độ đặc quánh của nước mạnh tới nỗi khó mà
tiến về phía trước, nàng vốn tưởng đó là đặc tính của hồ nước, nhưng
hiện tại kết hợp với những lời Ngải Thụy Khắc nói, thì chắc là bởi vì có một con rồng cường đại nằm lại giữa hồ.
Mà sự biến đổi tính chất của nước, đại khái cũng là do liên quan đến con rồng mang tên Tháp Hi Ny Nhã này.
Tâm tình ổn định lại một chút, Ngải Thụy Khắc đưa tay về phía Dịch Long
Long, an ủi nói: “Không cần thương tâm, tuy rằng mẹ của ngươi đã chết
đi, nhưng ta sẽ chăm sóc cho ngươi.”
Nhìn cặp mắt màu lam tràn ngập ôn nhu của Ngải Thụy Khắc, lại nhớ tới hai
mắt của mình cũng là màu lam, rồi kết hợp với cách nói của Ngải Thụy
Khắc lúc trước, Dịch Long Long nghĩ đến một điều vô cùng đáng sợ, nàng
kinh hãi nhìn Ngải Thụy Khắc, “Nói như vậy… lẽ nào người là cha của ta?”
* Ghi chú:
(1) Tháp Hi Ny Nhã – 塔希妮雅 – Phiên âm Hán ngữ của cái tên phương Tây: Tahiti Niya
(2) Ngải Thụy Khắc – 艾瑞克 – Phiên âm Hán ngữ của cái tên phương Tây: Eric
(3) Chú biến thái (Quái thúc thúc) chỉ những thằng cha có sở thích bệnh hoạn thích lừa gạt dụ bé gái.