Mấy người đồng hành với Lôi Nhân Na ở trong dong binh đoàn đều là những hảo thủ đứng đầu các phương diện, sở trường khác nhau giúp họ gần như có
thể đối mặt với bất cứ tình huống nào.
Thông qua biểu hiện mơ hồ của tín hiệu cầu cứu, có thể biết là Ngải Thụy Khắc đang ở trong Thụ Hải, còn về phần hắn ở chỗ nào trong đó hay là gặp
phải chuyện gì khiến cho hắn phát tín hiệu này, đám người Lôi Nhân Na
hoàn toàn không biết.
Bởi vậy bọn họ phái ra một ít tinh anh đến tra xét, thứ nhất là vì dong
binh đoàn cũng có việc của mình, không thể phân quá nhiều người cùng làm một việt, thứ hai, vì hoàn cảnh đặc thù của Thụ Hải nên không tiện cho
một đại đội tiến vào, một tiểu đội vài người đến mười mấy người là thích hợp thăm dò nhất.
Lôi Nhân Na cầm một mảnh giấy có chút rách nát trên tay: “Ngày đầu chúng ta đến, phát hiện Thần Điện ở trấn Hương Thảo treo thưởng, căn cứ theo
miêu tả thì người bọn họ cần tìm, có chút giống với Ngải Thụy Khắc đại
nhân, hơn nữa dựa theo điều tra về thân phận của vị Thần Quan này, ta có lý do để tin người hắn cần tìm cũng giống chúng ta. Cho nên ta mới ở
chỗ này chờ hắn, hy vọng lấy được tin tức chi tiết ở chỗ hắn.”
Giọng nói của cô gái tóc đỏ quyết đoán mà trầm ổn, phân tích đâu vào đấy:
“Nhưng mà chúng ta đến thật không đúng lúc, chẳng biết Thần Quan Lý Duy
bao giờ mới về, vì thế, ta quyết định không đợi nữa, sáng sớm ngày mai
sẽ vào Thụ Hải tìm người.”
Đối với đề nghị của Lôi Nhân Na, trong năm người còn lại thì có bốn người
tỏ vẻ đồng ý, Lôi Nhân Na nhìn về phía người cuối cùng: “Thú Vương,
ngươi có vấn đề gì sao?” Người được gọi là Thú Nhân, cho dùng cùng đồng
bạn ngồi trong phòng kín,vẫn mặc áo choàng che khuất diện mạo, hắn ngồi ở góc tường không nói một lời.”
Im lặng một lúc, dưới áo choàng truyền đến tiếng nói: “Cái tên kêu là Lâm
Kỳ kia…. ta vẫn cảm thấy hơi thở trên người hắn có chút kỳ quái.”
Lôi Nhân Na cau mày, suy tư một hồi, nói: “Khí chất của hắn quả thật có
chút đặc biệt, nhưng chúng ta đang có nhiệm vụ, hơn nữa hắn và Lý Duy có chút quan hệ, ta không mong là sẽ phát sinh xung đột không cần thiết
với hắn.” Nàng lại thỉnh cầu người mặc áo choàng, “Thú vương, sau khi
vào Thụ Hải, việc tìm Ngải Thụy Khắc chúng ta dựa hết vào ngươi, cho
nên, trước hết hãy đem tinh lực tập trung vào nhiệm vụ, được chứ?”
Người gọi là Thứ vương không nói tiếng nào gật đầu.
Đạt được thống nhất, Lôi Nhân Na vỗ nhẹ mặt bàn, nói ngắn gọn: “Được rồi,
quyết định như vậy, sáng sớm ngày mai tất cả xuất phát.”
Cứ như vậy, lúc bình minh ngày thứ năm, đoàn người Lôi Nhân Na từ biệt
Thần Điện, cùng giống những mạo hiểm giá khác ở đây, đạp lên những ngọn
cỏ còn chưa ráo sương, tiến vào Thụ Hải mịt mùng.
Đứng trước Thụ Hải, một người trong đó dừng chân, quay đầu nhìn về phía Thần Điện.
” Đi thôi, Thú vương.”
“Ừ.”
****************************************************************
” Cuối cùng cũng đi rồi!”
Sau khi đoàn người Lôi Nhân Na rời khỏi Thần Điện, việc thứ nhất Dịch Long Long làm là ở trên giường dốc sức lăn một vòng.
Tuy nói bà chị tóc đỏ kia sẽ không làm gì nàng, nhưng ngày ngày ra vào đối
diện với ánh mắt đó, vẫn sẽ có chút bất an, hơn nữa người ta còn là một
nhân vật lão luyện, Dịch Long Long sợ lộ ra sơ hở trước mặt người ta.
Mấy hôm nay nàng với Lâm Kỳ mỗi ngày ra ngoài cũng không dám đến gần trấn
trên, chỉ ở vùng núi bên cạnh đi đi lại lại, hít thở chút không khí
trong lành, nhìn bầu trời rộng lớn, ngửi mùi thơm của đất trời.
Lâm Kỳ lặng yên ngồi trên chiếc ghế cạnh giường, nhìn hành động của Dịch
Long Long, đây là giường để cho người ta ngủ, so về kích cỡ, thì con
rồng trắng bé xíu này có lăn thế nào cũng không sợ rơi xuống đất.
Xem Dịch Long Long lăn lộn tùy ý, Lâm Kỳ có thể từ trong động tác của nàng
cảm nhận được một loại hứng thú mãnh liệt, có điều hắn không biết đó là
gì: “Vì sao lại….lăn lộn?” Lâm Kỳ hoang mang hỏi.
Qua một lúc lỗ tai mới hấp thu được câu hỏi, tâm tình của Dịch Long Long
vẫn còn đang vui vẻ, nàng ôm lấy góc chăn ngồi xuống, nhìn Lâm Kỳ bên
cạnh: “Bởi vì sung sướng, mấy ngày trước vì có Lôi Nhân Na ở đây làm ta
có chút áp lực, giờ thì đã được giải phóng….” Nói đến đó, Dịch Long Long mới chú ý đến tư thế hiện tại của mình, có chút ngượng ngùng, nàng vội
vã buông tay, vân vê nếp nhăn trên quần áo: “Được rồi, ta thừa nhận, đã
từng làm người mà lăn thành thế này thì có chút làm quá… nhưng cái
giường rộng thế này, ta không nhịn được…”
Tự thấy càng giải thích càng loạn, Dịch Long Long hai mắt đảo quanh, đơn giản im lặng.
Lâm Kỳ nghĩ nghĩ: “Không hiểu.”
Dừng một lát, hắn đột nhiên cúi đầu, nhẹ nhàng liếm một cái lên khóe mắt
Dịch Long Long: “Lần trước nước ở đây chạy ra là cài gì vậy?”
Dịch Long Long ngây người, sau một lúc lâu mới phản ứng lại, nhất thời hét lên một tiếng:” A! Ngươi làm gì liếm người ta!”
Lâm Kỳ cảm thấy hoang mang: “Không phải ngươi vẫn thường liếm sao?” Hắn
thường thường nhìn thấy nàng liếm chất lỏng dính trên móng vuốt, cho nên hôm nay cũng học một chút.
Dịch Long Long gần như nhảy dựng lên: “Vớ vẩn, ngươi là người! Ta không phải người…… Không đúng, thực ra ta vốn là người…… Cũng không đúng…… vấn đề ở đây không phải việc có phải là người hay không….”
*************************************************************
Ánh trăng nhẹ nhàng phủ xuống, chiếu lên sáu người, trên một mảnh đất trống ngập tràn ánh sáng bàng bạc trong rừng, mơ hồ hiện lên bóng hình phản
chiếu.
Lôi Nhân Na dẫn đầu sáu người của đội Thập Cẩm Nghề Nghiệp, dãn ra một
khoảng cách nhất định, đứng trên bãi đất không tính là quá rộng, có khắc những đồ án kỳ dị, ở một số chỗ còn xếp ít nhánh cây mới bẻ xuống.
Người mặc áo choàng đứng ở chính giữa, tựa như tâm của hình xoắn ốc, mà năm
người còn lại phân biệt đứng ở năm hướng cạnh bên đồ án.
Lôi Nhân Na nói với người kia: “Bắt đầu đi.”
Người mặc áo choàng lúc này mới vươn tay, kéo mũ chùm đầu xuống, dưới mũ cũng là một tấm mặt nạ kín mít, nếu là ở nơi khác, hắn nhất định sẽ bị người ta cho là đang trêu ngươi, nhưng đám người Lôi Nhân Na hoàn toàn không
có phản ứng, chỉ lẳng lặng chờ động tác tiếp theo của hắn.
Gỡ mặt nạ xuống, dung nhan bị che đậy cuối cùng cũng hiện ra trước mặt người khác.
Đó thật sự là một tướng mạo vô cùng đặc biệt.