Ánh trăng soi rõ làn da nâu của hắn, một đôi tai nhọn phủ lớp lông tơ trắng mịn, khuôn mặt đẹp đẽ của hắn không khác gì nhân loại, nhưng lại có một đường hoa văn màu trắng kỳ lạ, như một bông sen nở rộ từ trán lan xuống má.
Mái tóc trắng như một ngọn lửa, cùng đôi mắt trắng giống như thiêu đốt tận
linh hồn, đứng trong đám người tuyệt đối là một tướng mạo khiến người ta chú ý.
Nam tử có tướng mạo kỳ lạ này quỳ một chân xuống, một tay áp lên chỗ trung
tâm đồ án, năm ngón tay như găm vào đất, xung quanh tỏa ra một vòng hào
quang mờ nhạt. Ngay sau đó, ánh trăng mờ ảo như bị thứ gì đó cuốn hút,
tất cả đột nhiên tụ vào trong đồ án khắc trên mặt đất.
Ánh trăng bị cuốn vào trong đường vân, cũng như bị hút vào đôi mặt nhợt
nhạt của nam tử, hắn nhanh chóng nhỏ giọng ngâm xướng một loại ngôn ngữ
mà không ai ở đây hiểu, cùng với tiếng ngâm của hắn, ánh trăng trên đồ
án liền cuồn cuộn lên như sóng.
Dần dần, giữa ánh trăng hình thành một lốc xoáy, như đang thu hút thứ gì đó.
******
Dịch Long Long đứng ở trên bàn, cố sức dùng móng vuốt cầm lấy cây bút to như cây gậy, chậm rãi viết chữ trên tờ giấy trắng.
Hôm nay nàng lại học được năm mươi từ, cứ theo đà này, có lẽ không đến mấy
tháng nàng có thể học được chút văn tự giản lược của thế giới này.
Dùng một quyển sách trong thư viện của Thần Điện làm bảng chữ mẫu, Dịch Long Long chăm chú viết lại những văn tự vừa nhớ, tuy rằng học một thứ ngoại ngữ cũng không dễ dàng gì, nhưng nhờ sự cố gắng, cũng có thể mang đến
cho con rồng con từng làm người này chút vui sướng.
Ngày trước ở bệnh viện, Dịch Long Long cũng tự học tiếng Anh, nhưng rất nhanh liền hết kiên nhẫn mà từ bỏ.
Hồi đó đối với Dịch Long Long, học tiếng Anh là không cần thiết, hàng ngày
dùng tiếng Trung, vì triền miên trên giường bệnh nên cũng không phải
tham gia các kỳ thi, học xong đương nhiên cũng chả để làm gì, không có
mục tiêu, nhưng bây giờ thì khác.
Nếu không nắm được văn tự của thế giới này, về sau nàng sẽ rất bất tiện, vì vậy hiện giờ Dịch Long Long rất cố gắng học, cũng học rất chăm, không
chỉ tìm hiểu ý nghĩa từng từ, còn tập viết lại trên giấy.
Chẳng qua móng vuốt của nàng quá nhỏ, bút mà Thần Điện đưa lại hơi to một
chút, thêm vào đó là sách của Thần Điện đều dùng thể chữ tròn, khiến cho chữ của nàng tuy không đến mức nhìn không ra, nhưng mỗi chữ lại tròn
tròn béo béo, cả hàng cong cong vẹo vẹo, nhìn qua giống như cả đám chữ
muốn tạo phản lăn ra khỏi trang giấy.
Lại hạ bút viết một chữ tròn vo như hòn bi, Dịch Long Long ảo não buông
bút, thuận tiện cọ cọ móng vuốt dính mực xuống tờ giấy, nàng vươn hai
tay, duỗi lưng, tính hôm nay dừng ở đây.
Mà ngay sau đó, trong căn phòng kín mít dường như có cơn gió nhẹ nhàng
thổi, Dịch Long Long sửng sốt, bên tai nghe thấy tiếng người nỉ non.
Tiếng nỉ non ấy như có một sức hấp dẫn mãnh liệt, gọi nàng quay về nơi nào đó.
************************************************************
Lôi Nhân Na vừa nhìn nam tử thi triển pháp thuật, vừa giải thích cho đồng
bạn bên cạnh: “Ngươi lần đầu tiên xem Thú vương triệu hồi nhỉ? Thú vương sinh ra đã mang huyết thống của thần thú thời viễn cổ, có thể cùng muôn thú trao đổi, mấy năm gần đây vừa tạo ra một pháp thuật mới, có thể
thông qua dã thú đồ đằng triệu hồi dã thú trong phạm vi xung quanh, hiện giờ hắn đang triệu hồi một dã thú cao cấp có trí tuệ ở gần đây, hy vọng có thể từ nó mà biết được tin tức.”
Nói như vậy, trong Thụ Hải, mặc kệ là dã thú hay quái vật, chỉ cần là hơi
mạnh cũng sẽ có địa bàn riêng của mình, trong lãnh địa của mình chúng nó là vua, chỉ chúng nó mới biết Ngải Thụy Khắc có đi ngang qua địa bàn
của mình hay không.
Muốn tìm được hành tung của Ngải Thụy Khắc, không cần thiết phải tìm từng
góc trong rừng, tìm dã thú ở khắp nơi hỏi, cũng là một cách.
Đây chính là ưu thế giúp đám người Lôi Nhân Na sống và tím kiếm trong Thụ Hải.
Còn năm người sở dĩ chia nhau đứng xung quanh, là vì đề phòng chẳng may
triệu hồi đến dã thú quá mạnh, bọn họ có thể dùng sức mạnh ứng phó bất
cứ lúc nào.
Nhìn về phía ánh trăng không ngừng xoáy tròn, Lôi Nhân Na thản nhiên nói:
“Phạm vi lớn nhất Thú Vương có thể triệu hồi là trong vòng ba trăm dặm…” Nàng đột nhiên tinh ý nhận ra nam tử đầu bạc có chút lạ, liền ngừng
giải thích, hỏi: “Sao thế này?”
Thú Vương cau mày: “Hình như… có chút là lạ… có chướng ngại gì đó…”
Thú vương nhíu nhíu mày:” Giống như…… Có một chút cổ quái…… Xuất hiện cái
gì chướng ngại……” Ánh mắt hắn đột nhiên trở nên sắc bén, năm ngón tay
dưới đất găm mạnh hơn, theo tiếng ngâm trong miệng bắt đầu vang lên, đám lông tơ sau tai hắn cũng bắt đầu dài ra.
*************************************************************
Dịch Long Long hoảng sợ nhìn xung quanh thân thể mình đột nhiên tỏa ra ánh
sáng tựa như mặt trăng, ánh sáng này bay vờn xung quanh, giống như muốn
bao vây lấy nàng.
“Đây là cái gì vậy?”
Mấy thứ này, là từ đâu bay vào?
Thử động móng vuốt, nhận thấy mình còn cử động được, Dịch Long Long nhẹ
nhàng thở phào, nhưng lúc nàng muốn chạy sang cạnh bàn, lại đột nhiên
phát hiện cơ thể không tự chủ được lui về phía sau.
“Chuyện gì thế này?”
Tình huống đột ngột khiến Dịch Long Long sợ tới mức không biết làm sao cho
phải, chỉ còn biết vươn móng vuốt cầu cứu về phía Lâm Kỳ: “Lâm Kỳ, mau
qua giúp.”
Lâm Kỳ ở phòng ngủ nghe thấy Dịch Long Long gọi, rất nhanh liền chạy đến,
cũng không quan tâm xảy ra chuyện gì, hắn giang hai tay ôm lấy Dịch Long Long.
Không chút nào do dự.
Đúng lúc này, tiếng nỉ non quanh quẩn bên tai giống như hóa thành vô số
tiếng dã thú rít gào, ánh trăng đột nhiên trở nên dày đặc lạ kỳ, hình
thành một lốc xoáy mãnh liệt, đem hai người vây vào bên trong.
Ngày thứ hai khi Thần Quan thực tập đến đưa cơm, chỉ còn thấy căn phòng rỗng tuếch, rơi trên mặt đất là trang giấy với những chữ viết non nớt và vết móng vuốt nhỏ.
Phù phù.
“A!”
Theo tiếng rơi xuống cùng một tiếng kêu sợ hãi giống như của trẻ con, đám
người Lôi Nhân Na kinh ngạc nhìn, vốn dĩ ở chỗ bị triệu hồi phải là dã
thú quanh đây, thì giờ lại ngồi một thiếu niên xinh đẹp tuyệt trần, mà
trong lòng thiếu niên ôm một con ….rồng con trắng tinh mặc quần áo.
Cả đám mắt trợn tròn, nhìn chằm chằm không chớp.